Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Chương 20

Hai người dùng cơm xong lại đi xem phim, lúc nãy là do Ân Tĩnh mời ăn tối, bây giờ Trí Nghiên lại mời đi xem phim, Ân Tĩnh không biết đây có được coi là đang trong quá trình hẹn hò thử hay không, vừa đến rạp chiếu phim Trí Nghiên đã đeo kính đen, đây là vật dụng không thể thiếu nếu nàng ra đường mà không có vệ sĩ đi theo, nàng sợ có ai nhận ra mình, đến lúc đó muốn xem phim cũng không thể, bây giờ các rạp chiếu phim đang công chiếu bộ phim mới nàng tham gia vai nữ chính, nhưng nàng không muốn coi phim do mình đóng, vì không muốn để Ân Tĩnh nhìn thấy cảnh mình và nam nhân khác hôn nhau, nên nàng chọn một bộ phim của ngoại quốc.

Mặc dù Trí Nghiên thích xem phim tình cảm, nhưng nàng biết Ân Tĩnh thích xem phim hành động, nên nàng chọn phim thể loại hành động pha chút bí ẩn, nhiêu đây cũng đủ biết nàng chiều theo ý Ân Tĩnh thế nào, nếu là người khác có lẽ sẽ chết dưới chân nàng một cách vô điều kiện, chứ không như Ân Tĩnh một chút phản ứng cũng không có, có trách thì trách nàng đi yêu khúc gỗ mục này làm gì, vào đến rạp chiếu phim hai người ngồi ở hàng ghế gần cuối, Ân Tĩnh đưa cho Trí Nghiên hộp bánh, nói nhỏ bên tai nàng.

“Ngươi càng che mọi người càng chú ý đến ngươi, rạp chiếu phim đã tối ngươi còn đeo kính đen làm sao thấy đường xem phim”

“Nếu ta bị phát hiện ngươi phải phụ trách”

Trí Nghiên mỉm cười cởi ra mắt kính, thật sự thì nàng hoàn toàn không thấy đường để đi, nếu lúc nãy không phải do Ân Tĩnh dẫn nàng vào đây, có lẽ nàng sẽ bị vấp ngã, bộ phim này Ân Tĩnh đã xem qua hai lần, đây là lần thứ ba, nhưng vẫn không thấy nhàm chán, mà rất tập trung dán mắt vào màn hình xem những pha hành động gây cấn, trong lúc hai người đang xem phim có một nam nhân đi đến ngồi bên cạnh Trí Nghiên, bị hắn cố tình tìm cách dựa sát vào người khiến nàng không được tự nhiên, buồn bực né sang chổ khác, Ân Tĩnh thấy vậy để nàng ngồi ghế của mình, còn bản thân ngồi ghế nàng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nam nhân kia.

“Bây giờ ngươi muốn đi hay đợi ta đưa ngươi đi ?”

Nam nhân kia nhìn thấy bên eo của Ân Tĩnh có một khẩu súng, đây là vật bất ly thân của cảnh sát, súng còn thì người còn, mà súng mất thì người cũng mất, nên lúc nào Ân Tĩnh cũng hay mặc áo khoác là vì nguyên nhân này, nam nhân kia nghĩ nếu Ân Tĩnh không phải cảnh sát thì cũng là xã hội đen, nhưng nhìn mặt giống sát thủ máu lạnh nhiều hơn là cảnh sát, nếu bây giờ hắn lạng quạng bị ăn đạn cũng không chừng, chỉ đành lặng lẽ đi đến hàng ghế khác để ngồi, Trí Nghiên câu khơi khóe miệng mỉm cười, nàng vui vì sếp Hàm vì mình mà nổi giận, xem ra khúc gỗ mục này không đến nổi nào, nàng không muốn vì người khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người.

“Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục xem phim đi”

Ân Tĩnh mắc bệnh nghề nghiệp, mỗi lần thấy ai có hành động xấu thì tinh thần trượng nghĩa của cảnh sát lại nổi lên, nếu không phải lúc nãy sợ mọi người phát hiện ra Trí Nghiên, có lẽ nàng đã bắt tên sắc lang kia về đồn cảnh sát vì tội danh sàm sở, đến khi phim chiếu xong cũng là mười một giờ, bên ngoài lại đổ mưa, Ân Tĩnh cởi ra áo khoác đưa cho Trí Nghiên, Ân Tĩnh không thích nàng ăn mặc gợi cảm, chỉ làm tỷ lệ tội phạm càng gia tăng mà thôi, Ân Tĩnh mở cửa xe cho nàng.

“Ta biết xen vào chuyện riêng của người khác là không tốt, nhưng là sau này ngươi nên hạn chế ăn mặc như vậy đi”

“Ngươi không thích ta mặc như vậy là vì cảm thấy nó không đẹp hay vì nguyên nhân nào khác, nếu ngươi nói ngươi không thích thì sau này ta không mặc như vậy nữa”

Trí Nghiên tiến đến bên cạnh Ân Tĩnh, nàng tất nhiên biết mình mặc như vậy rất chọc người ảo tưởng đến những việc đen tối, nhưng người nàng muốn câu dẫn là Ân Tĩnh chứ không phải nam nhân kia, Ân Tĩnh nhìn thấy ngực của nàng đầy đặn lại trắng như tuyết, làm cho người ta có loại xung động muốn bay vào cắn một hớp, may mắn Ân Tĩnh đã luyện được một thân mình đồng giáp sắt hộ thể, nếu không có lẽ đã bị vũ khí có lực sát thương cao này làm cho nội thương nghiêm trọng, Ân Tĩnh lúng túng dời đi ánh mắt.

“Đã trể rồi ta đưa ngươi về”

Trí Nghiên mỉm cười ngoan ngoãn lên xe ngồi, nàng biết Ân Tĩnh có sắc tâm không có sắc đãm, chỉ khi say rượu mới mất nhân tính, đến lúc đó người sợ hãi sẽ là nàng chứ không phải Ân Tĩnh, nàng thích nhìn vẻ mặt lúng túng không biết phải làm thế nào của Ân Tĩnh, ít ra nó khả ái hơn lúc lãnh đạm, nếu Ân Tĩnh giống như những người nàng từng gặp gỡ và có mưu đồ xấu với nàng, thì nhất định nàng đã không thích Ân Tĩnh, bởi vì nàng ghét loại người tự cho mình đẹp trai và tài giỏi, ỷ có chút tiền đã cao ngạo không xem ai ra gì, mang nữ nhân ra làm vật giải trí, những người như vậy nàng đặt biệt chán ghét, nhìn cũng không muốn nhìn một lần.

“Trí Nghiên…ta có việc muốn nói với ngươi”

Trí Nghiên đặt ngón tay lên miệng mình rồi chỉ vào điện thoại, ý bảo Ân Tĩnh đừng nên nói gì hết mà hãy lắng nghe âm nhạc, nàng thừa biết Ân Tĩnh muốn nói gì, nhưng nàng không cho phép Ân Tĩnh cự tuyệt mình, vì một khi nàng đã đưa ra quyết định thì cho dù Ân Tĩnh có nói gì đi nữa cũng không thể làm nàng thay đổi suy nghĩ, Trí Nghiên chỉ quan tâm sự bắt đầu chứ không quan tâm đến kết cục có thay đổi ra sao, làm người luôn sống hết lòng vì điều mình muốn, nàng không ngại cái tương lai mơ hồ đó, nàng chỉ muốn làm tốt tất cả mọi việc của hiện tại để sau này không phải hối tiếc, chuyện của tương lai thì cứ để tương lai nghĩ đến, đó chính là tác phong sống của nàng.

Ân Tĩnh âm thầm thở dài, tiếp tục tập trung lái xe, được người khác theo đuổi đôi khi cũng không phải hạnh phúc gì, đặc biệt là một đại minh tinh như Trí Nghiên, cả hai có quá nhiều điểm bất đồng, Ân Tĩnh thích sống trong bóng tối, Trí Nghiên lại sống trong ánh hào quang, chẳng khác nào người của hai thế giới, nếu có đến được với nhau chưa chắc đã dài lâu, Ân Tĩnh tự nhận mình có phần ích kỷ, trước khi yêu thường muốn cân nhắc kỹ lưỡng, suy cho cùng cũng là vì không muốn mình và đối phương phải đau khổ về sau, nhưng ai có thể đoán được tương lai sẽ ra sao, thế giới này nhìn như vậy nhưng sau này rất có khả năng biến đổi, con người cũng giống vậy, đó là điều hiển nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: