Chương 17
Chương 17
Trí Nghiên ra đến bên ngoài nhìn thấy căn phòng một mãnh hỗn độn, Ân Tĩnh đồi phế ngồi trên ghế sofa, nàng nhặt mấy vật trên sàn nhà đặt lên bàn, tối qua nàng cùng vài bằng hữu trong làng giải trí đến quán bar vui chơi, đến gần hai giờ sáng vô tình gặp Ân Tĩnh ở đó, nên nàng tốt bụng đưa đối phương về nhà, lại bị Ân Tĩnh say rượu làm dơ y phục, nàng chỉ đành mang y phục hai người đem đi giặc.
“Để ta dọn dẹp là được rồi”
Ân Tĩnh tự mình thu dọn tàn cuộc, Ân Tĩnh dựa vào kinh nghiệm phá án của mình để suy đoán có lẽ tối qua hai người không xảy ra việc gì, bởi vì căn bản Trí Nghiên không có “động cơ” gì để phát sinh quan hệ mờ ám với mình, nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy an tâm hơn, Trí Nghiên ngồi chéo chân trên ghế sofa, bây giờ chỉ mới gần năm giờ sáng, tối qua Ân Tĩnh say rượu quậy cả đêm báo hại nàng đến giờ vẫn chưa chợp mắt.
Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên xem như đây là chốn không người, ngồi chéo chân tựa đầu vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, nhìn sơ cũng biết ngoài chiếc áo sơ mi ra bên trong nàng không có mặc gì, bởi vì y phục của nàng toàn bộ còn đang phơi ở trong phòng tắm, thật không biết nàng có phải đại minh tinh hay không, một chút ý thức giữ gìn hình tượng cũng không có, Ân Tĩnh lấy mền đắp cho Trí Nghiên, có lẽ nàng rất mệt mõi cho nên ngủ say như vậy, Ân Tĩnh đi nấu đồ ăn sáng, mặc dù nấu ăn dỡ nhưng mấy món đơn giản thì miễn cưỡng có thể làm, Tương Nhã Ca cứ như vậy rời đi bây giờ trong nhà chỉ còn lại bản thân, mơ hồ có mấy phần tịch mịch, Ân Tĩnh cũng không biết nguyên nhân nằm ở đâu khiến hai người thành ra như vậy.
Trí Nghiên không phải ngủ say đến nổi bị người khác động đến cũng không hay biết, chẳng qua nàng biết Ân Tĩnh không có làm gì mình, nên rất an tâm để ngủ, huống chi cho dù muốn làm gì thì tối qua cũng đã làm xong hết rồi, Trí Nghiên nghĩ đến việc tối qua không tự giác đỏ mặt, nàng vốn là muốn mang Ân Tĩnh về đây để nghĩ ngơi, sau đó mình trở về nhà, nào ngờ tên sắc lang kia say rượu giở trò đồi bại với nàng, Ân Tĩnh bình thường rất chính nhân quân tử như khi say rượu lại biến thành sắc lang, điều tệ hại hơn là Trí Nghiên lại không kháng cự, nàng cũng không biết tại sao mình không cảm thấy chán ghét, chỉ biết khi bị Ân Tĩnh cưỡng hôn khiến nàng cả người vô lực, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, đến khi Ân Tĩnh chạm tay lên thân thể nàng thì nàng đã đánh mất tia lý trí cuối cùng….
Nhưng cũng không biết đây có tính là phát sinh quan hệ hay không, vì chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì Ân Tĩnh đột nhiên lẫm bẫm gì đó sau đó đã lăn ra ngủ, báo hại nàng dở khóc dở cười, nàng không muốn Ân Tĩnh cảm thấy khó xử, cho nên mới nói cả hai không có gì với nhau, huống chi tối qua nàng cũng không uống nhiều rượu lắm, đầu óc nàng vẫn còn thanh tĩnh, nếu nàng nói ra không biết Ân Tĩnh sẽ nghĩ nàng là loại nữ nhân gì nữa, lúc đó nàng còn mặt mũi nào đối diện với Ân Tĩnh, Trí Nghiên bị chiếm tiện nghi nhưng nàng lại cảm giác mình mới là người làm chuyện sai trái.
Trí Nghiên tự hỏi không lẽ mình thật sự thích “khúc gỗ mục” này như những gì Nghê Tâm nói hay sao, sau lần trước cải nhau thì cả hai không gặp lại nhau nữa, lúc đó mỗi lần nghĩ đến Ân Tĩnh thì nàng đã cảm thấy buồn bực, cứ nghĩ sau này cũng không gặp lại nữa, bởi vì cả hai không có bất kỳ quan hệ chung nào trong công việc, nên không có lý do gì gặp lại nhau, nhưng tối qua vô tình gặp lại Ân Tĩnh, Trí Nghiên không tức giận mà mơ hồ cảm thấy vui vẻ, nàng và Ân Tĩnh gặp nhau không được mấy lần, làm sao có thể phát sinh tình cảm đây, Trí Nghiên tự chấn an mình có lẽ đây chỉ là cảm giác nhất thời, là do khúc gỗ mục kia có ngoại hình ưu chất và tài giỏi, cho nên mình nhất thời bị say nắng, mình tuyệt đối không có cảm giác gì với đối phương, mình là nữ nhân “thẳng” không hề có cảm giác với nữ nhân, chuyện phát sinh tối qua chẳng qua là do Ân Tĩnh khơi dậy dục vọng của mình, Trí Nghiên thà nghĩ mình là nữ nhân đam mê dục vọng thể xác còn hơn nghĩ mình có cảm giác với Ân Tĩnh.
Đến khi Trí Nghiên thay xong y phục đi ra ngoài nhìn thấy Ân Tĩnh đang ở trong phòng bếp pha cafe, ở trên bàn còn đặt hai đĩa thức ăn, Trí Nghiên lén lút liếc nhìn Ân Tĩnh, muốn quan sát xem Ân Tĩnh đang đóng kịch hay thật sự không nhớ chuyện gì xảy ra tối qua, Ân Tĩnh quay đầu lại thấy Trí Nghiên đang nhìn mình, không hiểu sao nàng lại nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu này.
“Ta đang định kêu ngươi dậy ăn sáng, vừa đúng lúc mau đến đây ăn sáng đi”
Ân Tĩnh phong độ kéo ghế cho Trí Nghiên ngồi, không phải Ân Tĩnh hoàn toàn không nhớ gì, chẳng qua chỉ mơ hồ cảm giác được tối qua mình thân mật với ai đó, nhưng đã sớm bị Ân Tĩnh nghĩ nó thành giấc mơ, Ân Tĩnh làm sao có thể tưởng tượng được việc Trí Nghiên bị chiếm tiện nghi mà cũng không phản kháng, chuyện này nếu Trí Nghiên chính miệng thừa nhận sợ là Ân Tĩnh cũng không dám tin, Ân Tĩnh đặt ly cafe nóng bên cạnh nàng, nàng nhàn nhạt mỉm cười.
“Cám ơn ngươi”
“Không có gì, ta còn chưa cám ơn ngươi tối qua đưa ta về nhà”
Ân Tĩnh mỉm cười, cầm lên ly cafe uống một hớp, Trí Nghiên nghe đến hai từ “tối qua” nhất thời bị chột dạ, nàng cảm thấy mình điên thật rồi mới đi phát sinh quan hệ mờ ám với khúc gỗ mục không hiểu phong tình này, đây hoàn toàn không giống tính cách của nàng chút nào, Trí Nghiên rối rắm không biết gần đây mình bị cái gì, có lẽ vì áp lực trong công việc nên cảm thấy mệt mõi, cần ai đó bên cạnh, hai người đang ăn sáng lại có người nhấn chuông, Ân Tĩnh đi ra mở cửa nhìn thấy Diệp Vũ An và Hứa Gia Văn, Ân Tĩnh hơi căng thẳng sợ bị hiểu lầm.
“Mới sáng sớm các ngươi tới đây làm gì”
“Tất nhiên là đến chúc mừng ngươi trở về với cuộc sống độc thân”
Diệp Vũ An thấy gần đây Ân Tĩnh cả ngày cấm đầu vào công việc, có khi tình nguyện ở lại sở cảnh sát để tăng ca, còn không thì đi làm rồi trở về nhà chứ không đi đâu, tối qua lại nghe Tương Nhã Ca gọi đến hỏi Ân Tĩnh đang ở đâu, mới biết cả hai đã chia tay, nàng và Hứa Gia Văn lo lắng Ân Tĩnh buồn vì điều này nên mới đến đây để an ũi một chút, Hứa Gia Văn đi vào nhà nhìn thấy Trí Nghiên cũng đang ở đây, còn đang ngồi ăn sáng liền kinh ngạc, mới sáu giờ mấy bảy giờ sáng đại minh tinh Trí Nghiên đến đây làm gì, không phải giờ này nàng đang ở phim trường hoặc là còn ngủ hay sao, Trí Nghiên nhìn thấy bọn họ, nàng mỉm cười khuynh thành, không muốn người ta phát hiện ra mình có gì bất ổn.
“Chào các ngươi”
“Trí Nghiên mới sáng sớm ngươi sẽ không đơn giản là đến đây ăn sáng đi ?”
Hứa Gia Văn nghiêm túc quan sát Trí Nghiên và Ân Tĩnh, cảm thấy hai người hình như có vấn đề gì đang che giấu, Ân Tĩnh cố gắng nuốt xuống ngụm cafe trong miệng, rất sợ hai người bọn họ hiểu lầm, dù sao hai huynh đệ mình thích Trí Nghiên, nếu để bọn họ biết tối qua nàng ở đây họ sẽ hiểu lầm là cái chắc, Ân Tĩnh gải chân mày mấy cái.
“Thật ra thì lúc nãy ta đang ăn sáng…nàng đến đây tìm ta hỏi về vài vấn đề liên quan đến phá án, bởi vì nàng đang chuẩn bị quay bộ phim về cảnh sát”
“…Đúng vậy”
Trí Nghiên ưu nhã mỉm cười, nàng cảm thấy sếp Hàm thật biết cách lừa gạt người khác, nói dối rất bài bản, không để lộ chút sơ xuất gì, nếu nàng là người ngoài cuộc có lẽ nàng đã bị Ân Tĩnh lừa gạt, Hứa Gia Văn và Diệp Vũ An nghe vậy thở phào nhẹ nhỏm vì biết hai người không có gì với nhau, nhìn bộ dáng của Ân Tĩnh cũng không giống thất tình, ngoại trừ ánh mắt có chút mệt mõi thì không có biểu hiện gì khác, Ân Tĩnh biết họ lo lắng cho mình, nhưng thất tình thôi mà đâu phải cả thiên hạ này phụ mình, dù sao đây cũng không phải lần đầu bị bỏ rơi, nếu có thiếu suy nghĩ thì năm xưa có lẽ Ân Tĩnh đã chết vì bị Dương An An bỏ rơi, chứ không đợi đến hôm nay, Diệp Vũ An mỉm cười đi đến quầy rượu lấy ra mấy cái ly với chai rượu.
“Không bằng hôm nay chúng ta nhậu một bữa cho thỏa thích đi”
Trí Nghiên và Ân Tĩnh nghe vậy liền lắc đầu phản đối, Ân Tĩnh vẫn còn nhức đầu không muốn sáng sớm uống rượu nữa, Trí Nghiên lại sợ Ân Tĩnh say rượu mất “nhân tính”, nàng thật không biết lúc đó mình phải giải quyết thế nào, mặc dù hôm nay nàng được rảnh đến buổi chiều, tối mới đi tham dự một sự kiện, nhưng nàng không muốn lịch sử tái diễn lần nữa.
“Uống rượu quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, không bằng hôm nay đến nhà ta dùng cơm đi”
“Quyết định như vậy đi”
Hứa Gia Văn không do dự mà gật đầu tán thành, hiếm khi được Trí Nghiên mời đến nhà dùng cơm, dạy gì lại từ chối ý tốt của nàng, Ân Tĩnh và Diệp Vũ An cũng không phản đối, đã lâu rồi không được ăn cơm ở nhà nấu, hai người chỉ toàn ăn cơm tiệm, ăn đến phát ngán rồi, bây giờ được ăn ké cũng là chuyện tốt, Trí Nghiên mỉm cười dẫn ba người đi siêu thị mua ít thực phẩm, Ân Tĩnh đẩy xe theo phía sau ba người, cảm thấy hai tên khốn kiếp này đúng là thấy sắc quên nghĩa, chỉ biết đi theo đại mỹ nữ mà bỏ mặt mình, Trí Nghiên đột nhiên quay đầu lại hỏi nàng.
“Ngươi muốn ăn món gì ?”
“Ta ăn cái gì cũng được”
Ân Tĩnh không có yêu cầu cao trong chuyện ăn uống, chỉ cần ăn được là tốt rồi, bình thường cũng chỉ ăn cơm tiệm vì Tương Nhã Ca cũng không biết nấu ăn, nàng càng không thích động đến chuyện trong phòng bếp, vì cảm thấy nó phiền toái hơn cả việc thiết kế thời trang, nếu như đói bụng thì chạy ra ngoài ăn hoặc là gọi người mang đến, mấy năm nay cũng vẫn như vậy, còn không thì thỉnh thoảng trở về nhà cha mẹ Ân Tĩnh dùng cơm, vì gia đình Tương Nhã Ca đều di dân chỉ còn lại mình nàng ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro