Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Chương 13

Ân Tĩnh kinh ngạc vì Trí Nghiên đột nhiên nổi nóng, may mắn cả hai chỉ gặp nhau vài lần, không tính là bằng hữu gì, nếu không có lẽ Trí Nghiên đã bị sếp Hàm mắng chửi vì tự ý quyết định thay mình, Trí Nghiên đang đẩy Ân Tĩnh đi đến phòng bệnh, Ân Tĩnh đột nhiên la lên.

“Xong rồi, lúc nãy ta ra khỏi nhà quên tắt bếp, không biết có xảy ra hỏa hoạn hay không nữa”

Ân Tĩnh căng thẳng, bây giờ nàng mới nhớ ra việc này, nếu có cháy nhà cũng là chuyện nhỏ, chỉ sợ là cháy luôn cả Ameri Ichinose của nàng thì khổ, đang muốn đứng dậy lại bị Trí Nghiên ngăn cản.

“Không cần lo lắng, ngươi đưa chìa khóa nhà cho ta, ta giúp ngươi về tắt bếp, thuận tiện lấy cho ngươi vài bộ y phục”

“Không cần ta gọi điện cho bằng hữu làm giúp được rồi, ngươi bận việc cứ trở về đi, không cần lo cho ta”

“Nói vậy ta vẫn chưa được xem là bằng hữu của ngươi sao ?”

“…Ý ta không phải vậy, chẳng qua ta sợ làm phiền ngươi mà thôi”

Trí Nghiên chỉ muốn trêu chọc Ân Tĩnh một chút, nhưng trong lòng mơ hồ không vui vì nàng xem Ân Tĩnh là bằng hữu, còn người ta thì xem mình như người xa lạ, chỉ có mình là nhiệt tình mà thôi, khó trách Ân Tĩnh luôn nói chuyện khách khí với mình, nhưng nàng không trách Ân Tĩnh, dù sao cả hai gặp mặt được vài lần, nói chuyện không được mấy câu, nói người xa lạ thì không phải, mà bằng hữu thì càng không phải, Ân Tĩnh thấy nàng trầm mặc đẩy mình trở về phòng bệnh, cảm thấy áy náy vì đã vô tình chọc giận nàng, Ân Tĩnh năn nỉ nàng cho mình được về nhà, Trí Nghiên thấy tội chỉ đành chiều theo ý Ân Tĩnh, về đến nhà Ân Tĩnh đã ngửi được nòng nặc mùi khét, trong phòng ngủ nhìn thấy trên tường có treo vài bức ảnh của Ân Tĩnh và Tương Nhã Ca, Trí Nghiên kinh ngạc vì nàng có quen biết với Tương Nhã Ca, nhưng chuyện riêng của họ nàng không rành cho lắm, Trí Nghiên kéo cái gối cho Ân Tĩnh nằm xuống giường, mặc dù Ân Tĩnh xem nàng là người xa lạ, nhưng gia đình cả hai có quen biết, nàng cũng nên có trách nhiệm giúp đở Ân Tĩnh một chút, Ân Tĩnh bị thương là do mình, nàng không muốn bất lịch sự đến nổi bỏ mặc người ta ở bệnh viện rồi đi về.

“Ngươi nằm nghĩ đi, lát nữa ta sẽ quay lại”

Trí Nghiên đi vào bếp để tắt bếp điện, cái nồi hầm thịt cừu bị cháy đen không còn nhận dạng ra là thịt gì nữa, rau cỏ cắt một nửa bỏ dỡ một nửa, cái gì tum lum tà la trên bàn, Trí Nghiên cảm thấy hơi đau đầu trước tình thế hổn loạn này, thuận tiện giúp Ân Tĩnh dọn dẹp phòng bếp rồi mới tìm trong tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì nấu ăn hay không, lục tung cả phòng bếp phát hiện ngoài mì gói thì chỉ toàn mì gói đủ nhãn hiệu khác nhau, chứ không còn thứ gì khác, rau cỏ trong tủ lạnh để lâu ngày cũng bị héo mòn, một quả trứng gà trong tủ lạnh, có một ít thực phẩm đóng hộp, nàng thật không biết làm sao Ân Tĩnh có thể sống trong hoàn cảnh thiếu lương thực nghiêm trọng này, bộ bây giờ làm cảnh sát bị cắt giảm lương hay sao mà thiếu thốn nhiều như vậy.

“Ân Tĩnh”

Trí Nghiên đẩy nhẹ Ân Tĩnh mấy cái để đánh thức đối phương, Ân Tĩnh mở mắt ra thấy nàng có chút kinh ngạc, còn tưởng nàng đã trở về nhà, không ngờ nãy giờ chưa có trở về, còn nấu mì cho mình ăn, đúng là nữ nhân khi vào bếp có khác, món mì gói đơn giản cũng bị nàng nấu cho thành phức tạp, đầy đủ màu sắc và hương vị rất thơm ngon.

“Đã trể rồi, ngươi cũng nên trở về nghĩ ngơi đi”

“Không sao, ngươi ăn chút gì đi rồi hãy ngủ”

Trí Nghiên biết lúc nãy Ân Tĩnh chỉ uống thuốc chứ chưa ăn gì, nên nàng tiện tay nấu mì luôn một thể, Ân Tĩnh cảm thấy Trí Nghiên thật biết chiếu cố cho người khác, còn tưởng nàng là đại minh tinh thì rất giả tạo, chỉ biểu hiện tốt trước mặt đám đông, không ngờ nàng tốt bụng thật, nhất thời áy náy vì mình nghĩ xấu cho người ta, Ân Tĩnh nhìn cái tô mì nhiều như vậy làm sao ăn cho hết đây, Trí Nghiên không biết Ân Tĩnh thích ăn gì, là trứng gà hay đồ hộp nên nàng cho mỗi thứ một ít thực phẩm kết quả thành ra nhiều như vậy.

“Ngươi có đói bụng không ?, ngồi xuống ăn chung cho vui đi”

Trí Nghiên mỉm cười gật đầu, lúc nãy nàng và Nghê Tâm trở về từ phim trường định đi siêu thị xong sẽ đi ăn khuya, nên bây giờ cũng cảm thấy đói bụng, Ân Tĩnh bỏ mì vào hai cái chén chia đều ra, sau đó trầm mặc ngồi ăn, cảm thấy Trí Nghiên thật có thiên phú làm đầu bếp, Ân Tĩnh không thích trong lúc ăn mà nói chuyện, Trí Nghiên cũng có thói quen này, cho nên hai người mạnh ai nấy ăn, nhưng Trí Nghiên lại ăn rất ít, không phải là vì giữ hình tượng mà là vì trước giờ nàng ăn rất ít.

Ân Tĩnh thầm nghĩ thì ra minh tinh có được vóc người không chút mỡ thừa là vì họ ăn ít, chứ không phải thường xuyên rèn luyện sức khỏe, nếu Trí Nghiên thật như những gì Ân Tĩnh nói, có lẽ nàng sớm nhập viện vì kiệt sức rồi, cả ngày bận rộn nhiều việc nếu không chú ý sức khỏe thì khí lực ở đâu để hoạt động, tuy nàng ăn ít nhưng rất chú ý chế độ dinh dưỡng, dùng bữa xong Ân Tĩnh lại đuổi Trí Nghiên đi về, bây giờ đã qua mười hai giờ, nàng không buồn ngủ mình cũng sẽ buồn ngủ, huống chi một nữ nhân tối như vậy còn ở bên ngoài rất nguy hiểm.

“Lái xe cẩn thận, đến nhà hãy nhắn tin cho ta biết”

Ân Tĩnh cảm thấy không an tâm, nếu nàng xảy ra việc gì bất trắc có lẽ mình không tránh khỏi bị liên can, Trí Nghiên đưa điện thoại cho Ân Tĩnh lưu số, nàng thật bội phục sếp Hàm, bây giờ mới tình nguyện cho nàng số điện thoại, khi về đến nhà việc đầu tiên là nhắn tin cho Ân Tĩnh báo mình đã trở về, sau đó mới đi tắm để giải tỏa mệt mõi, Ân Tĩnh nhắn lại cho nàng mấy chữ “Uhm, cám ơn ngươi hôm nay đã giúp đở ta, chúc ngủ ngon” ngắn gọn mà xúc tích, nếu là Hứa Gia Văn có lẽ đã nhắn đến cháy máy của Trí Nghiên, hôm trước vì biết Hứa Gia Văn là bằng hữu Ân Tĩnh, cả hai lại có công việc nên Trí Nghiên cho số điện thoại của mình, nào ngờ Hứa Gia Văn ngày nào cũng nhắn tin cho nàng, cách mấy phút nhắn một lần khiến nàng phải giao luôn điện thoại cho Nghê Tâm trả lời thay mình.

Trí Nghiên căn dặn Ân Tĩnh không nên đi lung tung, nên ngủ sớm một chút, Ân Tĩnh tuy nhìn thấy tin nhắn của nàng nhưng không trả lời, bởi vì rất ghét nhắn tin, sở dĩ kêu Trí Nghiên nhắn tin cho mình là vì khi nhắn tin không cần phải nói chuyện dài dòng, Ân Tĩnh mặc dù không có thành kiến với Trí Nghiên, nhưng cũng không có ấn tượng gì sâu sắc, nói tóm lại ít tiếp xúc với đại minh tinh thì tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: