Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Asylum - Chapter 06


Lee Jihoon tự nhận mình được nuông chiều từ bé, có lẽ từ khi chào đời, cậu đã không có tình thương của mẹ, nên số lần cậu được bố yêu chiều đếm không hết, số lần Seungcheol nhường đồ chơi và bảo vệ cậu cũng không kém. Chính vì vậy, thông qua việc vừa nãy cậu nổi nóng, Jihoon nghĩ mình rất ích kỉ.

Cánh cửa phòng sập lại một cách thô bạo, sau đó Jihoon chẳng cần nghĩ gì mà vẫn còn ôm nỗi bực dọc ngã lên giường. Không phải cậu không hiểu chuyện, công ty của gia đình gặp khó khăn, cậu cũng sẵn lòng giúp đỡ thôi, nhưng không phải như vậy. Đối tượng nhắm đến lại là Seungcheol, có thể vì thế mà cậu mới nổi nóng hét lên như thế. Jihoon dám chắc lúc nãy bố và anh đã shock lắm, nhưng cậu cũng chỉ có thể giận lẫy mà bỏ về phòng mình mà thôi. Bàn tay cậu vươn lên chạm trúng quả cầu tuyết bên đầu giường, Jihoon ngẩng lên nhìn nó một hồi, nhớ lại.

Quả cầu tuyết đó, năm cậu 8 tuổi bị nó thu hút qua cửa kính khi cùng anh trên đường đi học về. Đôi mắt một mí của cậu mở to hết cỡ, nhìn ngắm từng bông tuyết đang nhẹ rơi trong đó, ở dưới là một ngôi nhà màu đỏ có ống khói. Choi Seungcheol lúc đó vẫn nắm tay cậu đột nhiên bị kéo giật lại, chỉ thấy em mình đang nhìn trân trân vào quả cầu tuyết, đành sờ túi nọ đến túi kia, may mắn lấy ra được 500 won để mua cho cậu.

Lee Jihoon còn nhớ ngày hôm đó, cậu ôm quả cầu tuyết nhìn đến mức không biết chán là gì, thậm chí có thể quên bữa cơm, khiến Seungcheol phải mang cơm lên phòng cho cậu ăn. Chính vì thế mà cậu ngày càng ỷ lại con người kia. Nhưng biết làm sao? Lee Jihoon hoàn toàn toàn không thích việc nhìn anh mình đi gặp gỡ người khác.


Cộc Cộc


Jihoon không đáp vì đã từ lâu lắm rồi, người vào đây ngoại trừ giúp việc thì chỉ có anh mà thôi, cậu vẫn nằm sấp trên giường, ngón tay gõ nhẹ lên quả cầu tuyết kia. Cánh cửa được mở ra, Seungcheol nhìn cái con người lùn lùn kia, anh khẽ thở dài, đi đến bên cạnh, đặt khay đồ ăn xuống bên tủ đầu giường, chính mình ngồi bên cậu. Vừa nghịch mái tóc vàng của cậu, Seungcheol khẽ nói

"Em sao vậy? Sao lại giận thế?"

Jihoon nhíu mày, biết rồi còn hỏi, nghiêng đầu khỏi những ngón tay của anh. Seungcheol đối với hành động này, chỉ có thể hiểu là cậu đang giận dỗi vô cớ mà thôi. Vẫn tiếp tục cố chấp, Seungcheol lên tiếng

"Lúc nãy em không ăn nhiều, anh mang thêm đồ cho em ăn này". Khóe mắt Jihoon nhìn đến khay cơm, khẽ nuốt nước bọt, đúng là vừa nãy do quá shock và phản đối, cậu chỉ ăn vài miếng cơm, nhắc đến thì đúng là dạ dày cậu biểu tình. Kêu ọt ọt. Seungcheol nín cười, cầm lấy tay cậu kéo ngồi dậy "ngồi lên ăn đi"

Jihoon vẫn cứng đầu không thèm nhìn người kia khi Seungcheol đưa khay cơm đến trước mặt mình, Choi Seungcheol đảo mắt, đôi khi cậu thật khó bảo quá. Mặc kệ việc cậu có thích hay không, Seungcheol vẫn xúc một ít thịt cho vào bát, thêm chút kim chi, cầm thìa cơm to đó đến chỗ cậu

"A nào"

Cậu đảo mắt "em không phải trẻ con"

"Nhưng với anh thì có, a nào" Seungcheol vẫn cương giữ thìa cơm lơ lửng, Jihoon nhíu nhíu mày, nhìn anh rồi lại thìa cơm, nghĩ một chút rồi mới chịu há miệng, ngậm lấy thìa cơm đó. Seungcheol cười hài lòng rồi tiếp tục chậm chậm xúc một thìa nữa.

"Anh sẽ đi gặp cô ấy"

Lee Jihoon nghe xong liền tròn mắt, miếng cơm vừa nuốt xuống giờ lại muốn trở ra, suýt chút nữa cậu nghẹn chết rồi. Choi Seungcheol vội vã bỏ khay cơm sang một bên, lấy cốc nước đưa cho cậu uống, vỗ vỗ lưng cậu

"Ăn từ từ thôi" Jihoon ngay khi thấy cổ họng mình không còn gì liền hất tay anh ra khỏi lưng mình, lớn tiếng

"Anh đi gặp người ta" đó không phải là câu hỏi, đó là một câu khẳng định, khi anh gật đầu, cậu cầm cả khay cơm đẩy vào người anh. Chỉ tay ra cửa "anh đi đi, em đã nói anh không được đi gặp người ta cơ mà"

"Jihoonie"

"Em không muốn nghe, anh thích nghe lời bố như thế thì đi đi, không cần ở đây dỗ dành em"

"Jihoonie" Seungcheol cầm tay cậu, một bên đẩy một bên kéo đến gần cửa, đến khi anh trượt chân, làm cả hai cùng ngã cái nhào xuống sàn. Lee Jihoon trên ngực anh dù không bị gì nhưng nghe tiếng thì biết anh đã ôm lấy mình để tránh cho việc bị thương, vội vàng đứng dậy

"Anh, anh có sao không?"

Seungcheol ngồi dậy, để cậu ở bên mình, xem xét từng chút rồi mới nói mình không sao. Jihoon vốn giận dữ nhưng giờ đã nguôi ngoai, bèn bỏ đứng dậy, định chui vào chăn mặc kệ mọi chuyện. Nhưng anh lại nhanh tay hơn, kéo cậu ngồi lại, Jihoon vì mất đà mà ngã dúi dụi vào anh, Seungcheol ôm lấy cậu vỗ về

"Ngoan nào, anh chỉ đi gặp người ta thôi, chứ đâu có muốn kết hôn ngay"

Jihoon bên tai anh thở dài "em không thích, em không thích"

Seungcheol xoa đầu cậu "cái này là vì công ty, mình không thể không nghe lời bố, cùng lắm đi gặp mặt rồi bảo không hợp thế thôi"

Jihoon đảo mắt "sao anh biết là không hợp?"




Vì anh đã có em rồi...




Câu trả lời mà Seungcheol không tài nào nói ra được, đành nhún vai nói đại "cô ta xấu mù"

"Vậy nhớ đó, phải bảo người ta xấu rồi về luôn đi" Jihoon gật gật đầu đáp lại lời anh. Seungcheol thật thấy tội nghiệp người con gái kia, không dưng bị người ta chê xấu....










Tối đó khi Hong Jisoo đang nằm dài trên giường đọc sách mà anh còn chẳng nhớ nổi tên thì điện thoại vang lên, nhìn tên đang hiện trên màn hình nhấp nháy, khóe môi anh lại cong lên y chang một con mèo nghịch ngợm. Cầm lấy bấm nút nhấn cuộc gọi, Jisoo lật lật quyển sách trên ngực mình

"Sao vậy rùa con?"

Đầu dây bên kia là cái giọng líu lo mà anh thích, Yoon Jeonghan cá chắc đang nằm trên giường mà than thở rằng đống bài tập của cậu quá nhiều và cậu quá lười để làm hết chúng. Hong Jisoo bật cười khi nghe thấy cậu đang kêu rằng mình đói, thằng em họ ở ké cũng vì tình yêu mà bỏ người nhà mất rồi.

"Có cần anh qua nấu gì cho em không?"

Yoon Jeonghan thích nhất ăn mực xào loại bán ngoài phố Hongdae ấy, mỗi lần cậu học khuya kêu đói là lại đòi ăn món này, và Jisoo dù có là nửa đêm thì đều ngay lập tức bật dậy đi mua cho cậu. Nhưng lần này lại khác, Jeonghan nói không cần, để lát cậu chôm tạm mấy gói snack cũng được. Jisoo khẽ nhíu mày chút

"Jeonghannie, em đang ở đâu? Sao nghe tiếng ồn thế?"

Hong Jisoo không nhận được bất kì câu trả lời nào, nhưng cậu chưa cúp máy, áp vào tai mình anh nghe thấy tiếng loạt xoạt một cách khó hiểu.

"Yoon Jeonghan, mau trả lời anh, em đang ở đâu"

"Quay sang trái đi"

Hong Jisoo thề rằng suýt chút nữa mình sẽ cầm quyền sách mà ném về phía cửa sổ, nơi có Yoon Jeonghan đang bám vào ban công phòng mình vẫy vẫy tay

"Kéo em vào với"

Jisoo vội vã lật đật chạy ra kéo cậu lên, Yoon Jeonghan với bộ đồ nỉ và mũ snapback trắng, mái tóc dài buộc gọn đằng sau, khoác áo phao to sụ màu đen mà anh chắc chắn đó là của mình đứng yên vị trong phòng mà cười hờ hờ. Hong Jisoo nhìn xuống bên dưới rồi hướng cậu mà nhíu mày

"Như vậy nguy hiểm lắm"

Jeonghan dẩu môi "em leo thang cơ mà, không sợ ngã"

Anh gật đầu thở dài, con rùa này thật cứng đầu quá, đi đến đứng trước mặt cậu "vậy cho hỏi cậu Yoon, đêm hôm cậu trèo vào nhà tôi có việc gì không?"

Yoon Jeonghan lóe lên một tia tinh nghịch trong mắt, hướng đến môi anh hôn phớt lên đó "trộm háo sắc có được không?" Hai cánh tay vòng lấy eo anh, kéo sát vào người mình

Hong Jisoo ưm hừm gật đầu ủng hộ, vừa vươn đầu lưỡi cuốn lấy đôi môi cậu khẽ đáp "vậy phải nhỏ tiếng thôi"

"ưm....được..."







Giữa cái thời tiết lạnh ẩm ướt cuối đông đầu xuân, mỗi khi Hong Jisoo chạm vào cơ thể cậu, Yoon Jeonghan cứ thế mà run lên không kiểm soát được. Những gì của cậu, tất cả đều trao cho anh, Hong Jisoo cũng vậy, đối với cậu toàn tâm toàn ý. Đến khi cả hai không còn chút sức lực nào, Jeonghan dựa vào người anh dụi như một đứa nhỏ

"Em không đến đây chỉ vì thế đúng không?" Jisoo lên tiếng, ngón tay anh chạy dọc mân mê tấm lưng trần của cậu. Jeonghan gật đầu "có chuyện gì sao?"

"..."

"Cách hôm nay em đối với anh, không như mọi khi" Jeonghan nằm xuống bên cạnh anh, đôi mắt sáng ngời nhìn lên, Jisoo nhìn vào nó, một lúc sau hít sâu một ngụm, khuôn mặt anh đanh lại, giọng trầm hẳn đi, anh hỏi "hắn về rồi phải không?"

Yoon Jeonghan khẽ gật đầu, trên vai anh, nước mắt tự nhiên chảy dài, giọng cậu run lên

"Soo ah, làm ơn...cứu em với...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro