Chương 09 không muốn nhận mệnh
Mộ Thiên Viêm nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt không hiểu nhìn về phía hắn.
Thấy được sự hoài nghi , Nhược Định Minh thản nhiên gật đầu một cái, khí thế mười phần đáp:
“Nhược Nhu từ nhỏ liền không có nửa phần linh lực, vì thế không cách nào tu luyện, vừa rồi bổn gia chủ suy nghĩ kỹ, quyết định đem Nhược Nhu đưa vào hoàng cung, cho nàng làm phi tần nho nhỏ.”
“Tứ vương gia tuyển phi, tất sẽ chọn người có thiên tư tại phủ ta , Nhược Nhu lại là cô gái yếu đuối, bổn gia chủ thật sự là không dám làm càn.”
“Không ai quy định bản vương nên chọn nữ nhân như thế nào , không có linh lực, không sao cả, bản vương tự có thể hảo hảo bảo hộ nàng.”
Phất tay áo , thanh âm Mộ Thiên Viêm lạnh như băng tự trong miệng bật ra.
Vốn nghe thấy lời của Nhược Định Minh nói, Nhược Á Phỉ đã là một trận lửa giận, đang chuẩn bị xông lên trước quát mắng hắn , nhưng mà, lại nghe đến lời Mộ Thiên Viêm nói, nàng trầm mặc.
Trong lòng, một loại cảm giác không biết tên bắt đầu sinh sôi.
Hắn, tại sao muốn nói ra những lời này?
Ở nơi này lấy võ vi tôn, cứ nghĩ rằng nữ nhân như nàng , hẳn sẽ không để ý mới đúng, hắn thế nhưng lại nói ra lời này, là có nguyên nhân gì đây?
Nhược Định Minh nhíu mày chặt hơn, khí áp kỳ dị bao quanh thân, lãnh môi nói.
“Theo lời này của vương gia, tựa hồ có chút vừa ý Nhược Nhu, bất quá đáng tiếc, bổn gia chủ không có quyền lực để cho ai đó làm vương gia phi tử, nhưng bổn gia chủ có quyền lực không cho ai đó tham gia tuyển vương gia phi tử.”
Hoàng thượng đối với hắn cũng sẽ kính thượng ba phần, hắn ta chẳng qua là một hoàng tử nho nhỏ mà thôi, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại làm hắn mất mặt, hắn mà không phát uy, chẳng khác nào đánh mất thân phận của hắn!
Đối với khiêu khích của Nhược Định Minh, Mộ Thiên Viêm lại bình thản trả lời, khuôn mặt tuấn tú không hiện lên nửa phần gợn sóng, tĩnh dừng vài giây, lông mi thon dài màu đen lóe lóe, cánh môi hơi khởi động.
“Nếu Nhược gia chủ không muốn cho Nhược Nhu tham gia tuyển phi, bản vương cũng không có biện pháp, hôm nay tuyển phi liền kết thúc đi, bản vương ba ngày sau sẽ làm cho phụ vương hạ chỉ tứ hôn .”
Sấm sét giữa trời quang, Nhược Định Minh hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ, lửa giận của hắn sau khi nghe những lời này liền biến mất không thấy tăm tích .
“Vương gia người thế nhưng đã chọn được người?”
“Ân.”
Nhàn nhạt bỏ lại một câu nói, trường bào vung lên, thân ảnh Mộ Thiên Viêm chậm rãi biến mất ở bên trong phòng.
Sau mấy giây ngây ngốc kinh ngạc , Nhược Định Minh híp mắt, trên khuôn mặt già nua lộ ra một tiaý cười :
“Nhược Nhu, tứ vương gia đã muốn cứu ngươi , ngày mai ngươi liền tiến cung cho ta , đi hầu hoàng thượng đi.”
Hừ, đây là kết quả chọc tới hắn!
Nói xong những lời này, Nhược Định Minh cười lạnh một tiếng, thân hình rất nhanh chuyển động, trong nháy mắt liền biến mất ở trong phòng.
Trong gian phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt của Nhược Á Phỉ, nàng còn tưởng rằng hắn là nhìn trúng nàng, cho nên mới muốn bảo hộ nàng.
Không ngờ, đây chẳng qua là hắn nhất thời thương hại nàng mà thôi, tới lúc cần trở mặt, hắn chắc chắn thay đổi nhanh hơn bất cứ ai .
Là nàng quá tự kỷ , cho rằng dựa vào gương mặt mảnh mai mỹ nhân như hoa hiện tại có thể câu dẫn mấy mỹ nam, không ngờ.
Aizz, kiếp trước nàng muốn gương mặt đẹp , thế nhưng lại là bình thường đến mức không có gì đặc biệt, bây giờ có gương mặt tuyệt sắc tao nhã, nhưng nay bởi vì không có năng lực mà bị người đời không công nhận.
Lấy võ vi tôn sao? Nàng cũng không tin này thân thể ngoại trừ linh lực, không thể tu luyện thứ khác.
Muốn tống nàng tiến cung, hừ, nghĩ dễ vậy sao ? Nàng cũng không phải là dạng nữ tử đáng thương mặc cho người định đoạt !
Nghĩ vậy, Nhược Á Phỉ từ trên giường bò lên, nhăn chân mày, chống đỡ thân thể bị thương đi ra ngoài .
Mới tới cửa, Nhược Á Phỉ liền bị người ngăn lại :
“Tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?”
“Là Nhược lão đầu sai các ngươi đến ngăn cản ta?”
Nhược Á Phỉ ngước mắt liếc liếc mắt bọn nha đầu cung kính đứng ở hai bên cửa.
Nhược … Nhược lão đầu?
Hai nha hoàn nghe thấy nàng gọi như vậy , nhất thời sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Nàng, nàng làm sao lại dám gọi đại lão gia như vậy? Nếu để cho hắn nghe thấy , hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được .
“Tiểu … tiểu thư, là đại lão gia bảo bọn nô tỳ đứng ở bên ngoài không cho ngươi rời phòng .”
Hai người kinh khủng liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới nhỏ giọng đáp lại nàng.
Không ngờ hắn thế nhưng sẽ nghĩ tới nàng muốn chạy trốn!
Đáng chết! Nàng vốn còn muốn cùng Mộ Hải thương lượng một chút, sau đó nửa đêm thu dọn đồ đạc cùng hắn cùng nhau rời Nhược gia.
Hiện tại làm sao bây giờ? Đi không được?
Không, nàng nhất định phải đi, nàng mới không muốn bị đưa vào cung bồi ngủ cho một nam nhân vừa già lại buồn nôn!
Hạ quyết tâm hậu, Nhược Á Phỉ nheo lại con ngươi, lạnh giọng nói:
“Ta muốn về viện của mình.”
“Chuyện này . . .”
Hai người thấy được ý định không cho cự tuyệt của nàng , âm thầm dùng ánh mắt trao đổi một hồi lâu, một người trong đó nói:
“Tiểu Từ, ngươi bồi tiểu thư, ta đi nói cho đại lão gia một tiếng.”
“Vâng.”
Thiếu nữ tên Tiểu Từ bị gọi tên lên tiếng đáp ứng , nhìn lại liền thấy ánh mắt Nhược Á Phỉ hình như đang giục nàng đi .
Nhược Á Phỉ khó chịu bĩu môi, một tay vịn ngực đau đớn, bước nhanh hướng tiểu viện của mình mà đi đến.
Bởi vì Nhược Mỹ Vân bị thương không nhẹ, vì thế Nhược Định Sơn đang nhìn giúp thương thế của nàng ta , ngay tại chỗ giúp nàng trị thương xong lại ôm nàng rời đi .
Lúc hai người đi ra cũng là lúc mà Nhược Á Phỉ trở về .
Nhìn thấy Nhược Á Phỉ, thanh âm Nhược Mỹ Vân sắc nhọn gọi.
“Con tiện nhân này, thù hôm nay, tương lai ta nhất định sẽ báo .”
Vì lớn tiếng nói ra những lời này, vết thương trên lưng liền nhói , nói xong , mồ hôi lạnh đã chảy ròng.
Mặc dù như vậy, nhưng nàng cũng không có lộ ra vẻ mặt thống khổ, mà là dựng thẳng mạnh dùng ánh mắt trừng Nhược Á Phỉ.
Nhược Á Phỉ câu môi, đứng thẳng thân thể, giả vờ cố ý ngoáy lỗ tai, thản nhiên nói:
“Nhược đại tiểu thư, lời này, ngươi đã nói nhiều lần, lần sau nói cái gì mới mới đi .”
“Ngươi…”
Nhược Mỹ Vân tức đến mức sắp hộc máu, nàng ta nắm lòng bàn tay thật chặt, nghiến răng.
Nhược Định Sơn nãy giờ vẫn chưa lên tiếng , nhìn thấy bộ dáng của Nhược Mỹ Vân , hạ mí mắt, lạnh lùng hướng Nhược Á Phỉ nói:
“Ngươi không nên làm Mỹ Vân bị thương , hôm nay nàng có thương tích, phụ thân tạm thời không giáo huấn ngươi, ngươi tốt nhất nên ăn năn hối cải, bằng không đừng trách phụ thân không khách khí.”
Híp mắt cười tà mị , khóe môi ý cười càng sâu, lạnh hơn, Nhược Á Phỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu.
“Người cần ăn năn hối hận cũng không phải ta . “
Liền bước nhanh vào viện.
Nếu là hối, nên hối cũng là bọn hắn, nàng là thân nhân của bọn họ, là bọn hắn động tay động chân trước .
Nàng chẳng qua là không có linh lực mà thôi, chẳng lẽ cũng bởi vì như vậy, có thể đem quan hệ của nàng cùng bọn họ vứt đi không còn một mảnh sao?
Ở thế giới này, quan hệ huyết thống thật đúng là lạnh bạc.
Ở quá khứ , lúc nàng mới bảy tuổi cha mẹ đều qua đời , vì thế đối với nàng mà nói , tình thân là một thứ hy vọng xa vời .
Cả đời này, mặc dù thân thể này còn có thân nhân , nhưng bọn họ lại đối với nàng như đôi giày rách.
Đã thế , thân tình, không có thì không có, dù sao nhiều năm như vậy nàng cũng đã quen !
Cảm giác được người ở phía ngoài đã đi, Phong Thành trốn ở trong tủ quần áo giật giật đầu, nghênh ngang đi ra.
Hô, ở bên trong đợi nửa ngày, thật sự là nghẹn chết hắn , vừa thấy kia nam nhân tiến vào, hắn liền không dám ra ngoài, chỉ sợ hắn ta sẽ phát hiện hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro