Chương 07 phế vật
Thấy thế, Nhược Á Phỉ rất nhanh giơ tay lên giữ lại bàn tay to của hắn .
“Ta khuyên ngươi vẫn là mau tìm người đi cứu nàng đi, chậm một chút, nói không chừng nàng liền bị phế đi.”
Không biết nàng ta chặt đứt xương sống lưng còn có thể trị hết không? Nếu như không thể, nàng kia nửa đời sau coi như xong.
“Ngươi…”
Nhược Định Sơn nhíu mày, hung hăng bỏ tay Nhược Á Phỉ, bước nhanh hướng về chỗ ở Nhược Á Phỉ bước đi.
Lãnh liếc nhìn Nhược Định Sơn càng lúc càng xa, Nhược Á Phỉ kéo môi tự giễu, không ngờ cha của nàng lại là cái loại cha này, nàng thực sự cảm thấy bi ai vì Nhược Nhu.
“A . .”
Nhược Á Phỉ thu hồi tầm mắt, trên trán nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh, vết thương bị Nhược Mỹ Vân thương tổn tự nhiên truyền đến trận đau .
Cau chân mày , la to một tiếng , Nhược Á Phỉ khôi phục lại , nhàn nhạt liếc mắt nhìn phía trước . Hiện tại đã có người đi cứu Nhược Mỹ Vân , nàng có thể tự đi làm chuyện của mình rồi . Hôm nay còn chưa ăn sáng , nàng hướng cửa mà đi dạo .
Ngay lúc Nhược Á Phỉ ôm tay hướng cửa sau cách đường nhỏ không xa mà đi thì một thanh âm trầm thấp kêu nàng .
Nếu là bình thường, nhất định không có người chú ý tới Nhược Á Phỉ . Bất quá hôm nay là ngày Tứ Vương gia đến Nhược gia để đính hôn . Tất cả nữ nhi của Nhược gia đều phải ở tại phòng khách để Tứ Vương gia đánh giá rồi định ra Vương Phi tương lai .
Hôm nay Nhược Định Minh chú ý tới Nhược Á Phỉ, cũng là bởi vì bộ dáng của nàng.
Nhược gia chỉ cần là người có quan hệ huyết thống, bộ dạng đều có chút tương tự, hoặc là mắt, hoặc là nghiêng mặt .
Vừa rồi Nhược Định Minh thuận mắt nhìn Nhược Á Phỉ, phát hiện nàng cùng nhị đệ của mình bộ dạng tương tự, lúc này mới lên tiếng kêu ở nàng.
Nhược Á Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn về phía người gọi mình dừng, đó là một trung niên nam nhân, cùng cha của nàng bộ dạng có chút giống, một đôi mày kiếm sắc bén nằm ngang ở trên hai mắt, khuôn mặt không giận tự uy, thân hình cao to, toàn thân mang theo một cỗ khí tức chèn ép.
Nhược Á Phỉ không có linh lực, cũng không biết vì sao lại như vậy, kỳ thực đây là uy áp của một vị cường giả mới có được linh lực cao cường như vậy .
Quan sát một hồi, Nhược Á Phỉ mới đạm nhiên mở miệng, nói:
“Có chuyện gì sao?”
Trong lời nói của nàng không có xưng hô, đơn giản là nàng cảm thấy này người của gia tộc này không xứng để nàng dùng từ ngữ xưng hô .
“Ngươi là…
Ngươi có phải hay không là Nhược Nhu?”
Nhược Định Minh híp mắt, suy tư hồi lâu, mới không xác định được , hỏi.
Vừa rồi hắn quan sát nàng một cái, phát hiện nàng toàn thân không có nửa điểm linh lực, ở cái nhà này người duy nhất một không có linh lực, chính là cô bé hơn mười năm trước bị bọn họ vứt bỏ .
Nhược Á Phỉ híp mắt, con ngươi đen lóe lóe, đối Nhược Định Minh gật gật đầu.
Nhược Định Minh hơi gật đầu, u trầm thanh âm mở miệng nói:
“Ngươi đã là Nhược Nhu, liền đi với ta đại đường đi, hôm nay Tứ Vương gia muốn chọn Vương Phi, ngươi cũng có thể tham gia.”
Tuyển phi? Tham gia? A, nàng ở trong tiểu viện đang tốt đẹp , tại sao muốn đi tham gia?
Đã vậy, nàng lãnh liếc nhìn Nhược Định Minh, phun ra:
“Xin lỗi, ta không muốn tham gia.”
Nàng không muốn lấy thân phận nữ nhi của gia tộc này gả ra ngoài . Hiện tại thân thể này là của nàng , nam nhân của nàng tất nhiên phải do chính nàng chọn .
Thấy được ánh mắt nàng lạnh lùng, Nhược Định Minh rõ ràng sửng sốt, ở trong trí nhớ của hắn, ánh mắt cô bé này vẫn là khiếp nhược , nàng rất nhát gan, bị vứt bỏ nên làm cho đại bá ôm nàng một cái cũng sẽ dọa khóc.
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Nhược Định Minh trợn tròn trợn mắt, thanh âm lạnh như băng mở miệng, trên người hắn uy áp càng sâu, Nhược Á Phỉ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, bất quá nàng đúng lúc định trụ thân thể, quật cường ánh mắt trừng hướng Nhược Định Minh.
“Ta nói, ta không tham gia, theo ngày đó các ngươi vứt bỏ ta, ta liền không còn là nữ nhi Nhược gia, dựa vào cái gì bắt ta đứng ở nơi đó để cho người ta chọn!”
Nàng cũng không phải là rau xanh để người ta lựa chọn !
“Ngươi, ngươi nữ nhân không biết tốt xấu!”
Nhược Định Minh bị lời của nàng tức giận đến toàn thân phát run, thân là Nhược gia gia chủ đương thời, bình thường người nào nhìn thấy hắn đều là bộ dáng cung kính, nàng lại dám nói với hắn như vậy, quả thực chán sống!
Tay khẽ nhấc, một cỗ gió cường đại hướng phía Nhược Á Phỉ mà bay tới , cảm giác được này luồng phong lệ khí, thân thể Nhược Á Phỉ rất nhanh nhảy lên, muốn rời khỏi phạm vi công kích củalệ phong.
Thế nhưng, động tác của nàng cuối cùng chậm một bước, mới nhảy lên, lệ phong đã đánh úp về phía trước ngực của nàng, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể của nàng liền hung hăng bay giữa không trung.
Mắt thấy Nhược Á Phỉ chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mắt đất, một thân ảnh lam sắc rất nhanh chớp động, một giây trước lúc nàng rơi xuống đất tiền tiếp được thân thể của nàng.
Thân ảnh Nhược Á Phỉ xoay tròn một vòng, nhẹ rơi vào .
Nhược Á Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn , đại não choáng váng, lại thấy một đạo ánh mắt u trầm nhìn chằm chằm phía sau nàng , nàng liền mất đi ý thức.
“Tứ vương gia!”
Đây là kinh ngạc tiếng gào, xuất ra từ miệng của Nhược Định Minh.
Nụ cười tà tứ hiện ra , biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân là uẩn giận . Lam bào khẽ bay , hai tay Mộ Thiên Viêm ôm Nhược Á Phỉ nắm thật chặt , hạ mí mắt , nhìn theo tầm mắt của nàng , lạnh băng mở miệng :
” Không biết vì sao Nhược gia chủ lại giận dữ đến như vậy ?
Lời này , bề ngoài là hỏi , nhưng giọng nói lại băng lãnh . Người thông mình nghe được liền biết đây là hắn đang tức giận .
Tất nhiên , Nhược Định Minh chính là loại người thông minh này , nghe ra hắn tức giận , mặc dù không hiểu vì sao nhưng vẫn ôn trọng trả lời :
” Bổn gia chủ đang giáo huấn hạ nhân trong nhà , nàng vừa rồi chống đối với bổn gia chủ , bổn gia chủ chẳng qua xuất thủ nhẹ nhàng mà thôi ! “
Con tiện nhân này , thế mà lại dám cãi lại hắn , nàng không đáng làm con cháu Nhược gia !
“Là hạ nhân sao?”
Nếu như hắn nhớ không lầm , nàng hẳn là nữ nhi của Nhược gia lão nhị Nhược Định Sơn , bởi vì sinh ra liền không có nửa điểm linh lực, vì thế bị người Nhược gia vứt bỏ ở trong sân này .
Nhược Định Minh lãnh lệ hai mắt híp mị, con ngươi trung xẹt qua một tia giảo hoạt, hắn mặt không đổi sắc nói:
“Ta nói nàng là hạ nhân thì nàng chính là hạ nhân, chẳng lẽ người nhà Nhược gia ta mà ta còn không biết sao?”
Lời hắn nói mang theo vẻ hơi giận , rất rõ ràng là bất mãn với sự hoài nghi của Mộ Thiên Viêm .
“Vậy sao ? Chỉ là chống đối Nhược gia chủ mà thôi, hiện tại Nhược gia chủ đã giáo huấn qua nàng, tức giận cũng nên tiêu mất.
Bản vương nhìn trúng nàng, có thể hay không đem này hạ nhân đưa cho bản vương?”
Mộ Thiên Viêm nhàn nhạt câu môi, quét một vòng gương mặt cười kia, thanh âm bình tĩnh nói.
Nhược Định Minh ngẩn người, trên mặt lộ ra một kinh ngạc, hắn không ngờ Mộ Thiên Viêm sẽ hướng hắn nói muốn Nhược Á Phỉ.
Bất quá, hắn không tính cứ như vậy buông tha nàng, hừ, muốn cứu nàng, không có cửa đâu!
Đã như vậy , Nhược Định Minh mở môi dưới, bỗng nhẹ cười rộ lên, giả vờ xấu hổ nói:
“Không thú vị, Tứ Vương gia, bổn gia chủ vừa rồi nhìn nhầm .
Sau khi nhìn kỹ, mới phát hiện nha đầu này cùng lão nhị nhà ta có chút tương tự, nếu như ta nhớ không lầm nói, nàng hẳn là nữ nhi của lão nhị nhà ta, tên là Nhược Nhu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro