Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 06 khiêu khích

Nhược Á Phỉ cau mày, bịt vết thương trên tay trái nhìn chằm chằm Nhược Mỹ Vân, thanh âm không có độ ấm:

“Hôm nay ta sẽ đánh gãy xương sống lưng của ngươi , cũng là do ngươi tự làm tự chịu .”

Nàng sẽ đánh nàng ta , chỉ là bởi vì nàng ta đã làm nàng bị thương trước !

Nhược Mỹ Vân đang đau đớn lại nghe nói như thế, lập tức bi phẫn kêu to lên.

“Cái gì gọi là tự làm tự chịu?

Như ngươi dám tổn thương ta, ta nhất định sẽ làm cho phụ thân trừng phạt ngươi .

Ta sẽ khiến ngươi bị giết, nhất định sẽ!”

Nhược Mỹ Vân lặp lại những lời này, tựa như đang thề với bản thân .

Nhược Á Phỉ cười nhạt, thản nhiên nói:

“Nếu như ngươi có thể bò dậy nói, liền có thể đi cáo trạng.”

“Ngươi…”

Nhược Mỹ Vân bị nàng đánh sửng sốt nằm một đống , nàng ta liền giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy.

Thế nhưng, vừa động , trên lưng liền truyền đến đau nhức kinh khủng, nàng ta không dám động, chỉ có thể ở tại chỗ, dùng cặp mắt kia gắt gao trừng mắt nàng.

“Gọi người tới cứu ta, nhanh đi tìm người tới cứu ta.”

Nhược Mỹ Vân cắn răng, bức thiết hướng Nhược Á Phỉ nói, nàng sắp đau chết rồi .

Nhược Á Phỉ câu môi, quét nàng liếc mắt một cái.

“Ngươi cầu xin người khác giúp đỡ là dùng thái độ ra lệnh như vậy ?”

“Ngươi còn muốn ta cầu xin ngươi?

Đáng ghét, Nhược Nhu, mau đi tìm người tới cứu ta, đến lúc đó ta làm cho phụ thân tha ngươi một mạng.”

Nhược Mỹ Vân nói như là đại xá cho nàng, Nhược Á Phỉ nghe xong , chỉ cảm thấy một trận buồn cười.

Tiểu nha đầu luôn tự cho mình là đúng này chính là loại người mà nàng ghét nhất!

Nhược Á Phỉ không có phản ứng nàng, chỉ là bịt lấy miệng vết thương đi ra ngoài , nàng đi đến lầu các lý lấy thuốc chữa thương, nàng mua không ít dược phẩm trị thương, có hơn phân nửa đều đặt ở lầu các lý , để ở nơi đó an toàn nhất, bởi vì không ai sẽ tiến vào nơi đó.

Chân vừa mới vượt qua cửa, trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề, Phong Thành đâu? Hắn đi đâu? Theo lý thuyết, hắn hẳn là ở trong này , vì sao không thấy được bóng dáng của hắn?

Nhớ tới thái độ của nàng đêm qua, nàng cắn cắn môi, tên kia sẽ không bởi vì nàng không quan tâm hắn, cho nên trực tiếp rời đi rồi chứ ?

Nhược Á Phỉ đen mặt, nghĩ đến thật vất vả mới thu được thủ hạ , lòng của nàng nhất thời thật lạnh thật lạnh .

Hắn tướng tốt như vậy, chờ hắn khoẻ hẳn , nói không chừng còn có thể dùng mặt của hắn để đi kiếm không ít tiền a , lời như vậy, sau này nàng cũng không cần làm cái loại chuyện ngay cả nàng cũng phỉ nhổ .

Bên trong tủ quần áo cũ nát, một thân thể nho nhỏ run lên, hai tròng mắt hắn đỏ rực nhìn ra ngoài từ kẽ hở , mới vừa rồi là ai ở tính kế hắn?

Phát hiện Nhược Á Phỉ căn bản hề để ý tới nàng, tâm Nhược Mỹ Vân hoảng lên, sống lưng của nàng gãy đôi , nhất định phải được trị liệu càng sớm càng tốt . Nàng sợ cứ kéo dài như thế này thì sau này sẽ trị không hết.

Hơn nữa, nếu như nàng vẫn không tìm người đến cứu nàng, nàng còn không biết phải ở chỗ này chờ bao lâu, bình thường chỉ cần không có việc gì căn bản không ai đến viện vứt đi này.

“Chờ một chút, cầu xin ngươi, Nhược Nhu tỷ tỷ, cầu ngươi , ta là ngươi thân muội muội của ngươi , ngươi nghĩ đến tình thân mà cứu ta được không ? “

Vừa suy nghĩ xong quay đầu lại , Nhược Mỹ Vân nhìn thấy Nhược Á Phỉ đã đi ra ngoài hơn mười thước liền hô lên .

Nhược Á Phỉ dừng bước chân, chợt đáp ứng

” Được “

Rồi liền đi đến lầu các cách đó không xa , cầm dược phẩm trị thương bên trong.

“Á Phỉ, ngươi thế nào ? Sao lại bị thương u?”

Nhìn thấy Nhược Á Phỉ vào cửa lấy thuốc trị thương mà bên cạnh không có người ngoài, Mộ Hải lo lắng bay tới trước người của nàng, hỏi lên tiếng.

Nhược Á Phỉ ngước mắt, nhìn hắn một cái, động tác trong tay không giảm, lưu loát bôi thuốc băng bó vết thương, trong giọng nói mang theo một tia trách cứ.

“Ngươi không thích hợp ra ngoài vào ban ngày, mau đi nghỉ ngơi, muốn hỏi cái gì, buổi tối ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Mộ Hải quật cường lắc đầu, khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình kiên định, hơi khàn khàn tiếng nói mở miệng nói:

“Á Phỉ, hiện tại nói cho ta biết, nếu không, ta sẽ không an lòng .”

“Ngươi. . .”

Nhược Á Phỉ nhíu mày, không lay chuyển được hắn, chỉ có thể đem chuyện vừa xảy ra kể cho hắn.

Nàng không ngờ hắn sẽ quan tâm nàng như thế, bọn họ chỉ là cùng chung chí hướng bằng hữu mà thôi, hơn một tháng trước, nàng vô ý đi vào lầu các, vừa lúc phát hiện Mộ Hải cô độc đợi ở chỗ này, cùng hắn nói chuyện , bọn họ có cùng đề tài, sau đó, hai người bắt đầu ” cấu kết với nhau làm việc xấu ”  thường xuyên cùng nhau đi giáo huấn kẻ ác.

“Đáng ghét, nàng ta tại sao có thể như vậy, ta muốn đi giáo huấn nàng.”

Nghe Nhược Á Phỉ nói xong, Mộ Hải phẫn nộ không ngớt thân hình liền động, mắt thấy đã bay ra tới cửa .

Tâm Nhược Á Phỉ cả kinh, liền ngăn cản hắn :

“Không nên, ngươi không thể đi ra ngoài, ngươi sẽ bị thương .”

Thời gian hành động lợi cho quỷ là vào buổi tối, nếu như ban ngày mà bọn họ đi ra, sẽ bị cường quang tổn thương, nếu nghiêm trọng hơn, còn có thể hồn phi phách tán.

Mộ Hải chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, nghe thấy lời của nàng gọi với, hắn dừng thân hình, quay đầu, mắt to đen lúng liếng nháy nháy.

“Á Phỉ rất lo lắng cho ta đúng không?”

“Ừ.”

Nếu như hắn lại chết, sau này sẽ không có người bồi nàng ‘làm chuyện ác’ . Hơn nữa, nếu như hắn hiện tại xông ra, cái chết của hắn hoàn toàn là trách nhiệm của nàng, nàng sẽ áy náy .

“Đã như vậy, vậy ta liền ngoan ngoãn ở tại chỗ này đi, “

Mộ Hải thỏa mãn cười thanh, bỏ lại một câu.

“Ta buổi tối sẽ giúp ngươi báo thù, “

Nói xong liền biến mất ở trước mặt Nhược Á Phỉ.

Xử lý xong vết thương, Nhược Á Phỉ đi ra tiển viện , chuẩn bị tìm người để cho hắn đi báo cho người đến đem Nhược Mỹ Vân mang về.

Vừa ra hành lang không bao lâu , Nhược Á Phỉ liền đụng phải phụ thân của ” nàng ” . Ký ức của Nhược Nhu về phụ thân không có bao nhiêu , trong đầu nàng chỉ có bức tranh mơ hồ , đường nét đc vẽ đại khái .

Nhược Á Phỉ chỉ có thể dựa vào trực giác suy đoán là nam nhân trung niên đang đi về phía bên này hẳn là phụ thân nàng .

Nhược Định Sơn đi tới cách nàng chừng một thước thì ngừng lại , ánh mắt lợi hại của hắn bắn đến người nàng .

“Tại sao lại một người? Muội muội ngươi đâu?”

Ngữ khí của hắn bình tĩnh , mang theo một tia không kiên nhẫn.

“Nàng bị thương, đang nằm trong phòng ta “

Nhược Á Phỉ đáp ngắn gọn.

“Cái gì, Mỹ Vân bị thương? Nàng là thế nào bị thương? Chẳng lẽ là có người tới tấn công nàng?”

Mặt Nhược Định Sơn lộ vẻ khó tin , tựa như muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Nhược Mỹ Vân .

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn, Nhược Á Phỉ bĩu môi, nhẹ đáp lên tiếng.

“Là ta đánh nàng.”

“Là ngươi?”

Nhược Định Sơn kinh ngạc sợ hãi kêu lên , nàng có thể làm Nhược Mỹ Vân bị thương sao? Không phải hắn coi thường nàng, lúc trước nếu không phải nàng không có linh lực, hắn chắc là sẽ không cho người mặc kệ đem nàng vứt qua một bên.

Nhìn ra hoài nghi của Nhược Định Sơn , Nhược Á Phỉ câu môi, cười nhạt nói:

“Không có linh lực cũng không có nghĩa là không thể đả thương người ! “

Thân thể của nàng là hoàn hảo , cho dù không có linh lực, nàng cũng có thể như dã thú dùng răng đả thương người, dùng tay chân của nàng đả thương người.

Ngạc nhiên hồi lâu Nhược Định Sơn mới nheo mắt lại, trên người tràn một cỗ lệ khí, mặt nghiêm túc lộ ra biểu tình phẫn nộ, hắn chỉ vào Nhược Á Phỉ lạnh lùng nói:

“Vậy ngươi tại sao muốn đánh Mỹ Vân ?”

“Ngươi nhìn không thấy sao? Là nàng đánh ta trước .”

Nhược Á Phỉ nhíu mày, đem vết thương ở tay trái lộ cho hắn nhìn.

“Mặc kệ thế nào ngươi cũng không được đánh nàng!”

Một phế vật lại dám đối với nữ nhi của hắn xuất thủ, thật sự là đáng ghét!

Tâm sinh ra lửa giận, Nhược Định Sơn vươn tay đánh tới một chưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: