Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04 Cứu người thế nào đây ?

“Ân.”

Nhược Á Phỉ gật đầu.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Ném lại câu nói kia, Nhược Á Phỉ nâng bước định rời đi.

Phong Thành dừng lại một lúc, ngơ ngác hỏi:

“Đi đâu?”

Nhược Á Phỉ trừng mắt nhìn hắn, đưa tay gõ đầu hắn, giọng nói đầy âm khí:

“Ngươi sẽ không quên chuyện ngươi đã đồng ý với ta là gì chứ, bây giờ ngươi là thủ hạ của ta, ta đi đâu thì ngươi phải theo đó, hiểu chưa?”

“Ta. . .”

Phong Thành mím môi, nghĩ đến hành vi uy hiếp vừa rồi của nàng, lập tức dâng trào căm tức, nhưng mà, suy nghĩ lại, dù sao bây giờ hắn cũng chẳng có chỗ đi, đi với nàng thì cũng chẳng sao, nhưng, nếu nàng thật sự xem hắn là thuộc hạ, hắn nhất định giết nàng!

Đi theo Nhược Á Phỉ đến một bờ tường cao, thấy nàng lưu loát lấy dây thừng trên người ra ném qua bờ tường, hắn nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.

“Tiêu rồi.”

Dây thừng vừa qua khỏi bờ tường, đột nhiên Nhược Á Phỉ ngu người phun ra hai chữ này.

“Cái gì tiêu rồi?”

Phong Thành tò mò nhìn nàng.

Nhược Á Phỉ bĩu môi, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt có mấy đường đen chảy xuống nói:

“Ta đã quên bạn của ta rồi.”

“Ngươi có bạn?”

Phong Thành sờ cằm, suy tư xem rốt cuộc nàng đang làm gì, sao lại ra khỏi cửa vào lúc nửa đêm.

“Ân.”

Nhược Á Phỉ vừa trả lời, vừa cất bước, miệng hơi cất cao giọng gọi.

“Mộ Hải, ngươi ở nơi nào? Mau ra đây.”

Thiếu niên tên Mộ Hải bị gọi đang ngồi ở một tàng cây lớn cách Nhược Á Phỉ không xa, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm nàng.

Ai bảo nàng đã quên hắn, hắn phải trừng phạt nàng, hừ, nữ nhân quá đáng.

Gọi một lúc lâu mà không có ai trả lời, Nhược Á Phỉ thở dài, có phải là hắn tức giận vì nàng bỏ quên hắn hay không.

Cũng không phải nàng cố ý, chỉ là nàng tìm được người bị thương trước hắn, cùng nói chuyện với tên kia vài câu, thuận tiện cứu tên kia một mạng mà thôi, ai có thể ngờ đến lúc rời khỏi nàng hoàn toàn nhớ không nổi là còn có một con ma đi chung với nàng.

“Muốn đi tìm hắn không?”

Phong Thành đến gần ngay trước mặt nàng, giọng nói mang theo chút nghi ngờ, hỏi.

Nhược Á Phỉ lắc đầu, liếc hắn một cái, lạnh nhạt mở miệng nói:

“Không cần, để hắn tự mình trở về.”

Nữ nhân đáng ghét! Thật sự không có lương tâm, uổng công hắn đối xử tốt với nàng như vậy.

Trên cây, Mộ Hải căm giận nhìn chằm chằm nàng, hai tay hai chân bởi vì quá mức tức giận nên ra sức đung đưa.

“Ân.” Phong Thành trầm giọng ‘ừ’ một tiếng, ngẩng đầu, nhìn dây thừng kia, hỏi:

“Ngươi muốn bay qua?”

“Ừ, ”

Nhược Á Phỉ gật đầu, ánh mắt u tối liếc nhìn Phong Thành, chủ động mở miệng nói:

“Ngươi đã là thủ hạ của ta rồi, bây giờ chúng ta nên tìm hiểu nhau một chút, ta gọi là Nhược Á Phỉ, năm nay mười tám tuổi, còn ngươi?”

Phong Thành nheo mắt phượng, bình tĩnh nhìn nàng, cất cao giọng nói đầy từ tính.

“Ta gọi là Phong Thành, tuổi, giữ bí mật.”

Nhược Á Phỉ bĩu môi, lạnh lùng xì cười một tiếng, nói:

“Đi, ta vào đi thôi.”

Dứt lời, nàng quan sát xung quanh bức tường, rồi dừng lại bên cạnh một khối đá to, nàng nhấc chân lên đứng trên nó.

Tảng đá kia ước chừng cao nửa thước, Nhược Á Phỉ đứng ở trên nó có thể ngang bằng với bức tường, nhưng mà muốn trèo qua thì vẫn có chút khó khăn, ít nhất hiện tại, nàng chỉ có thể lấy tay cố gắng giữ lấy bờ trên của bức tường, hai chân vụng về cố gắng trèo lên .

Dáng vẻ của nàng, nếu nhìn ngang với chiều đứng của bước tường thì rất giống con rùa đang cố gắng lật mình, dáng vẻ kia rất khôi hài.

Mộ Hải và Phong Thành bị dáng vẻ này của nàng chọc cười ra tiếng, đương nhiên, Mộ Hải không được cười vui sướng như Phong Thành, hắn che miệng cười trộm.

Đắc ý, rất đắc ý, vừa rồi nàng còn làm hắn tức giận, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thật sự là hết giận rồi.

Trèo nửa ngày mà vẫn không lên được, ngược lại nghe thấy âm thanh của kẻ nào đó đang cười trộm, Nhược Á Phỉ tức mà không trút giận được, nàng quay đầu thật mạnh, ánh mắt tràn ngập sát khí tập trung nhìn Phong Thành, ngữ khí âm trầm tối tăm hỏi:

“Ngươi đang cười cái gì?”

A!

Tiếng cười của Phong Thành đột ngột dừng lại dưới ánh nhìn sắc bén của Nhược Á Phỉ, hắn chớp mắt mấy cái, khuôn mặt mị hoặc giật giật, bình tĩnh nói:

“Không cười, cổ họng không khỏe lắm.”

Nói thật ư?

Hắn không dám nói, nữ nhân này rõ ràng đang tức giận, hắn còn chưa ngu ngốc đến mức con hổ đang giận mà vẫn dám nhổ lông nó.

Không có đối tượng trút giận, Nhược Á Phỉ hung tợn nghiến răng, giơ hai tay lên, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với bờ tường.

Thấy tình cảnh như vậy, Phong Thành thở dài, bước nhanh đến phía sau nàng, ôm lấy eo nàng nhảy lên phía trên.

Đợi cho Nhược Á Phỉ kịp phản ứng, đã đứng ở phía trong bờ tường bao quanh viện.

Sửng sốt vài giây, Nhược Á Phỉ hung tợn quát về hướng Phong Thành:

“Này, ngươi có phương pháp đi vào thuận tiện như vậy vì sao không nói sớm cho ta biết?

Nhìn thấy ta ngu ngốc trèo tường ngươi cảm thấy được mắc cười lắm đúng không?”

Lúc nói chuyện, Nhược Á Phỉ xắn hay tay áo tạo nên dáng vẻ muốn đánh người.

Chẳng biết tại sao, trong đáy lòng Phong Thành dâng lên sự sợ hãi, hắn lui về phía sau một bước, vẻ mặt vô tội nói:

“Vừa rồi ta không kịp phản ứng, không phải cố ý, sau khi kịp phản ứng, ta lập tức mang người vào, không phải sao?”

Khi nói chuyện, hắn cố gắng làm ra dáng vẻ ủy khuất, chỉ sợ bị Nhược Á Phỉ nhìn ra đáy lòng hắn đang cười trộm.

Nhìn dáng vẻ đáng thương này của hắn, Nhược Á Phỉ thu hồi tức giận, tuy rằng trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không tính làm bá vương không nói lý lẽ.

“Đi thôi, theo ta trở về phòng đi, ngươi bị thương, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Tuy rằng không nhìn thấy nhưng nàng có thể ngửi rõ ràng mùi máu tươi trên người hắn.

Ừm, có lẽ là bởi vì hắn mặc quần áo màu đen, hơn nữa đang lúc ban đêm, màu đỏ của máu cũng bị che mất.

Không do dự, Phong Thành nheo mắt lại, từ từ đi theo Nhược Á Phỉ vào phòng.

Ở phía sau hai người, Mộ Hải mang dáng vẻ của một ông chồng bị ruồng bỏ nhìn theo bóng dáng của Nhược Á Phỉ, chẳng lẽ nàng không cần hắn nữa sao, nàng thế nhưng mang theo người ngoài vào trong nhà, vậy hắn làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ hắn phải cô độc sao?

Bóng đêm mờ mịt, một bóng người yếu ớt đứng ở giữ sân trống trải, hương vị thê lương trải rộng toàn thân.

Nên nói là nàng có trái tim thông mình sắc sảo hay là trùng hợp?

Khi Mộ Hải đang tự buồn tự oán muốn một mình rời khỏi thì Nhược Á Phỉ đột nhiên đẩy cửa phòng đi ra.

“Mộ Hải!”

Giọng nói này?

Là vui mừng?

Chẳng lẽ nàng không vứt bỏ hắn?

Ngẩng đầu, một đôi mắt tối tăm tỏa sáng nhìn về phía cô gái đang cách đó không xa, khuôn mặt non nớt của hắn lộ ra nét vui mừng, ngữ khí làm nũng nói:

“Á Phỉ, như thế nào mà ngươi có thể bỏ ta lại? Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy ?”

Nhược Á Phỉ làm sao hiểu được những suy nghĩ không ngừng luân chuyển trong đầu hắn, nghe thấy ngữ khí của hắn, nàng mím môi, vẻ mặt cảm thấy có lỗi đáp:

“Thật xấu hổ, lần sau ta sẽ không quên ngươi, đúng rồi, ngươi về gác lửng nghỉ ngơi trước đi, chờ buổi tối ngày mai hãy tới tìm ta.”

“Được.”

Trả lời một cách thoải mái, thân ảnh đang muốn rời đi, đột nhiên bị Nhược Á Phỉ gọi lại.

“Đợi chút, thiếu chút nữa đã quên, ta muốn nói cho ngươi biết, hôm nay ta nhận một thủ hạ, ngày mai lúc gặp hắn đừng dọa hắn, biết không?”

“Ân.”

Mộ Hải gật đầu, lén liếc nhìn Nhược Á Phỉ, biến mất khỏi khoảng sân trống.

Đêm đó, một đám quan binh cầm cây đuốc bao vây Nhược phủ tìm hồi lâu không tìm được người bọn họ muốn tìm, cuối cùng chỉ có thể thở dài rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: