Chương 03 uy hiếp
Nhược Á Phỉ hít sâu một hơi, sau một lúc lâu, mới nhìn về phía thiếu niên, chậm rãi nói:
“Ta không ngửi được.”
Chẳng lẽ mũi của ma nhạy hơn?
Thiếu niên liếc nàng một cái, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“Chờ ngươi thành ma thì có thể ngửi được.”
‘Ba’!
Nếu không phải vì hắn không có thân thể thật sự, thì nhất định nàng đã tát cho hắn một cái.
Giống như biết được suy nghĩ của nàng, thiếu niên nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, cười mỉa mai với nàng, nói:
“Á Phỉ sẽ sống lâu trăm tuổi, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi.”
“Ân.”
Nhược Á Phỉ làm ra vẻ đại nhân đại lượng, thản nhiên phất tay về phía hắn.
“Cẩn thận tìm xem, nhìn xem người bị thương kia ở đâu.”
“Được.”
Thiếu niên trả lời, thân người nhẹ bay lên, biến mất tại chỗ.
Trong khi thiếu niên tìm kiếm nơi phát ra mùi máu tươi, Nhược Á Phỉ cũng đang tìm kiếm.
Sột xoạt!
Giống như tiếng chân người giẫm lên lá khô.
“Ai ở bên kia?”
Nhược Á Phỉ quát khẽ, dưới chân từ từ di chuyển, hướng tới nơi phát ra âm thanh.
“A ”
Một giọng nói trầm thấp đáp lại, bước chân thật mạnh đi về phía Nhược Á Phỉ.
Nhược Á Phỉ giật mình, hai tay làm ra tư thế phòng bị, nếu người tới gây rối, nàng sẽ. . . . . .
A! Suy nghĩ đến đó thì ngừng lại, trong tầm mắt Nhược Á Phỉ xuất hiện một nam nhân dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, nhất thời thất thần.
Mái tóc màu bạc đặc biệt chói mắt, khuôn mặt kia giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của vị thần sáng tạo, mỗi một phần đều rất phù hợp, sống mũi tinh xảo, mắt phượng xinh đẹp, đôi mắt đỏ hồng, cánh môi hồng mỏng, còn có, còn có nước da sáng như ngọc kia.
Tầm mắt từ trên đi xuống, có thể nhìn đến dáng người cao lớn của hắn được lớp quần áo màu đen bao lấy, đai lưng xanh biếc buộc lấy thắt lưng hoàn mỹ, trên đai lưng treo một khối ngọc bội màu tuyết trắng, vừa nhìn thấy, Nhược Á Phỉ chỉ biết đây không phải là vật tầm thường.
Đừng hỏi vì sao nàng lại có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, đó là bởi vì ánh trăng lúc trước bị tầng mây che phủ, giờ phút này đã hiện ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng lên người hắn, nàng không muốn nhìn thấy cũng khó à nha.
Phong Thành nhìn nữ nhân say đắm quan sát mình, lộ ra ý cười, nụ cười này, mang theo vài phần mê hoặc, vốn nên làm cho Nhược Á Phỉ càng thêm si ngốc, nhưng mà khi nàng nhìn thấy nụ cười của hắn thì trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, người đến là người xa lạ mà nàng chưa từng biết, nàng thế nhưng thiếu chút nữa bị hắn mê hoặc .
Thu hồi lại tinh thần, Nhược Á Phỉ nhíu mi, giọng nói lạnh nhạt đặt câu hỏi.
“Ngươi chính là người bị thương kia?”
“Cái gì?”
Phong Thành lộ ra vẻ mặt mờ mịt, ý trong lời nói của nàng giống như nàng đã từng gặp qua hắn, hoặc là, từng nghe nói về hắn, nhưng mà, hắn dám cam đoan mình không biết nàng!
“À, không có việc gì, ”
Nhược Á Phỉ lắc đầu, trầm giọng hỏi:
“Ngươi không bị thương?”
Chẳng lẽ nàng là người truy đuổi hắn?
Mắt Phong Thành nheo lại, lộ ra nét mặt trầm trọng.
Đang muốn ra tay với nàng, Nhược Á Phỉ đột nhiên cong môi, mở miệng nói:
“Hay là có ngươi đang truy đuổi ngươi?”
Nàng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân .
“Ngươi là ai?”
Phong Thành nhíu mày, ngữ điệu lạnh như băng hỏi.
“Ta à? Người qua đường a.”
Nhược Á Phỉ chớp mắt mấy cái, ngữ khí lạnh nhạt trả lời .
Câu nói này của nàng, không tính là nói dối, nàng vốn chỉ đi ngang qua.
Người qua đường? Phong Thành nghi ngờ nhìn lướt qua nàng, lời nói của nàng cũng không có làm cho hắn hết nghi ngờ.
Nhược Á Phỉ cũng biết cách suy nghĩ của hắn, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng nheo mắt lại, giọng điệu đáng yêu nói:
“Có rất nhiều người đang đi về phía bên này, ta nghĩ, bọn họ muốn truy bắt ngươi, cho ngươi một cơ hội, làm thủ hạ của ta, ta liền cứu ngươi, nếu không . . . . . .”
Câu nói kế tiếp không cần phải nói cũng biết là sẽ uy hiếp như thế nào.
Hắn ghét nhất chính là bị ngươi khác uy hiếp, Phong Thành nghiến răng, giờ phút này hắn thầm nghĩ muốn bóp chết nữ nhân trước mặt.
“Ngươi không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu .”
Phong Thành đang suy nghĩ có nên ra tay với nàng không, giọng nói thúc giục truyền vào trong tai.
Lúc này, Phong Thành cũng nghe thấy bước chân càng lúc càng gần, hắn mắng một tiếng, tức giận hỏi:
“Ngươi muốn cứu ta như thế nào?”
Bây giờ hắn muốn chạy trốn cũng không kịp, hơn nữa, hắn cũng không có sực lực để chạy thoát.
“Vậy là ngươi đồng ý ?”
Nhược Á Phỉ cười giảo hoạt giống như hồ ly, khóe mắt cong cong run run bởi vì cái gọi là đắc ý.
Phong Thành hừ lạnh một tiếng, xem như nhận lời nàng.
Biết hắn ngại ngùng, Nhược Á Phỉ cũng không ép hắn, nàng liếm liếm môi, đột nhiên bổ nhào đến Phong Thành.
Thân thể hai người nhất thời ngã vào một góc tường, Phong Thành cả kinh, nghĩ mới vừa rồi là nàng lừa hắn, chỉ là muốn hắn đánh mất sự đề phòng, vừa muốn động thủ với nàng, đột nhiên phát hiện Nhược Á Phỉ đang cởi y phục của mình.
Quần áo vốn che rất kín bị nàng cởi rộng ra, lộ ra bờ vai trắng tinh.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Phong Thành uất giận đặt câu hỏi.
“Đừng nói chuyện.”
Nhược Á Phỉ lạnh lùng mệnh lệnh, ngay sau đó, môi của nàng mãnh liệt đặt lên môi của hắn.
Mùi hương thơm ngát xâm nhập vào xoang mũi, một dòng điện từ làn môi đánh thẳng vào bộ não, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
Cảm giác này khiến cho Phong Thành kinh ngạc, hắn đột nhiên ngây người tại chỗ.
Nhược Á Phỉ cũng không có phát hiện ra sự khác thường của Phong Thành, nàng đang nhẹ nhàng gặm cánh môi của hắn, miệng lại bật ra những tiếng rên rỉ mê hoặc.
“Uhm. . . a. . . ư. . .”
Sau khi tiếng bước chân nghe thấy tiếng rên rỉ cố ý, đột nhiên ngừng lại, một giọng nam nhân khô ráp nói:
“Mẹ nó, nơi này có người đang yêu đương vụng trộm, chúng ta có qua đó hay không vậy?”
Sau một hồi trầm ngâm, một giọng khác nói:
“Đương nhiên phải qua đó, nếu lỡ kẻ kia trốn ở vùng gần đó thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này. . ”
Trong giọng nam khô ráp hình như có chút ngượng ngùng, hắn nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh, lên tiếng nói:
“Như vậy đi, một mình ta đi qua nhìn xem, nếu không có ai, chúng ta sẽ đi nơi khác tìm.”
“Được.”
Do dự vài giây, một giọng nói khác nặng nề lên tiếng trả lời.
Không lâu sau, Nhược Á Phỉ liền nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần, thật giống như đang dán sát ngay sau lưng nàng.
“Ư. . . nhẹ, nhẹ chút. . .”
Nhược Á Phỉ thở gấp, cố ý kêu to ra tiếng, tiếng kêu ấy nghe ra rất thoải mái, lại như là có cảm giác khó chịu.
Người đang bước tới dừng chân một chút, trên gương mặt chân chất lộ ra một mảnh quái dị, hắn hít vào một hơi thật sâu, cất bước nhanh hơn, rất nhanh nhìn lướt qua chỗ của hai người, sau đó trở về nhóm bọn họ dừng chân, cao giọng nói:
“Nơi này không có gì, chỉ có đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm.”
Kỳ thật hình như hắn chưa từng thấy gì cả, chỉ xác định xung quanh bọn họ không có người nào khác.
“Ừ, đi, chúng ta đi nơi khác tìm.”
Tên còn lại trầm giọng lên tiếng, phất tay, mang theo phần lớn đội ngũ, tiếp tục tìm .
Mãi đến khi bọn họ đi ra thật xa, Nhược Á Phỉ mới nhẹ nhàng thở ra, tránh khỏi người Phong Thành, bình tĩnh kéo y phục lên.
Chỗ góc tường, Phong Thành vẫn còn sững sờ ở nơi đó, hắn còn chưa phục hồi tinh thần từ trong nụ hôn chớp nhoáng của Nhược Á Phỉ.
“Này, tỉnh lại đi, chúng ta đi nhanh thôi, nếu lỡ những người đó quay lại thì ngươi xong đời luôn.”
Khi nói, chân của Nhược Á Phỉ không nhẹ không nặng đá qua.
Phong Thành giật mình, nâng mắt, nhìn Nhược Á Phỉ, từ trên mặt đất đứng lên, giọng nói không xác định hỏi:
“Bọn họ, đi rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro