Chương 028 Bảo bảo bị thương sao ?
Không ai thấy rõ hắn là thế nào tới, chỉ biết là trong nháy mắt ý thức trở về đó, liền nhìn thấy một người mặc hắc bào, sắc mặt lãnh khốc, nam nhân toàn thân mang theo một cỗ khí thế không thể chống đối một tay ôm lấy Nhược Á Phỉ.
Hắn ngũ quan tuấn cực kỳ xinh đẹp, góc cạnh khắc sâu mà rõ ràng, con ngươi đen thâm thúy ám trầm, liếc mắt một cái nhìn không thấy đế, anh tuấn mày kiếm, cộng thêm ngạo nhân cao thẳng vóc người, bản là một bộ tuyệt thế mỹ nam đồ.
Nhưng mà, hợp với người bị máu tươi nhuộm đỏ trong ngực hắn kia nhìn ấm áp , máu theo miệng vết thương chảy ra, tích tháp tích tháp rơi vào trên hắc bào, bức tranh mỹ nam nhất thời vỡ tan.
Con ngươi hiện lên một tia yêu thương mịt mờ, con ngươi lãnh của Mộ Thiên Viêm nhíu lại, thanh âm không mang theo cảm tình mở miệng nói:
“Nàng, Bản Vương hộ .”
Nàng, Bản Vương hộ !
Kề sát lồng ngực ấm áp, cảm nhận được ở đây nhảy lên thanh âm . Nhược Á Phỉ không thể ức chế toan mũi, nàng lúc này là yếu đuối . Nghe hắn nói, trong lòng của nàng ấm áp .
Chỉ là, loại này cảm giác ấm áp chỉ giằng co không quá mười giây, nàng đột nhiên như bị xối một gáo nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại .
Đúng vậy, nàng thế nhưng đã quên, lần trước hắn cũng là như vậy, nói với nàng có vạn phần thâm tình, nhưng tới lúc vì lợi ích bản thân hắn so với ai khác đều muốn nhanh hơn, nàng thiếu chút nữa lại lần nữa rơi vào loại mê huyễn này không thể tự thoát khỏi.
Nàng không phải nữ tử mảnh mai yếu ớt, không cần loại bố thí thương hại này.
Nghĩ như vậy , Nhược Á Phỉ cắn phấn môi , đẩy lồng ngực của hắn ra , thanh âm yếu ớt vô lực mở miệng nói:
“Thả, thả ta đi xuống.”
Mộ Thiên Viêm hạ mày, kinh ngạc nheo mắt lại, tựa hồ không ngờ nàng sẽ nói yêu cầu này , nàng chẳng lẽ không biết mình bây giờ bị thương rất nặng sao?
Bất quá, chỉ là một giây đồng hồ, Mộ Thiên Viêm liền thu hồi kinh ngạc, mặt vô biểu tình cảnh cáo nàng .
“Hiện tại không được nói nói.”
Chờ hắn xử lý việc trước mặt này rồi nói.
Kinh với bá đạo của hắn, Nhược Á Phỉ há mồm muốn phản bác cái gì, lại phát hiện ánh mắt của hắn đã sớm dời về phía cách đó không xa trên người Ninh Hà .
Nàng bĩu môi, biết bây giờ không phải là thời gian ‘Dương oai’, chỉ có thể nghiêng đầu, tuỳ ý ở trên người hắn, hấp thụ ấm áp của hắn.
Thấy công kích của mình lại lần nữa bị chặn, Ninh Hà giận dữ không ngớt, hắn phất tay áo, không chút nào e ngại khí thế của hắn ta , kiêu ngạo trừng mắt Mộ Thiên Viêm.
Thân là gia tộc Ninh gia một trong tam đại gia tộc Tây Hải quốc, hắn sao có thể không biết Hoàng tộc Hoàng Tử?
Hoàng tộc cùng tam đại gia tộc gặp gỡ vẫn rất mật thiết, hắn đối Mộ Thiên Viêm không chỉ không xa lạ gì, trái lại rất quen thuộc, đối thực lực của hắn ta , hắn cũng là nhất thanh nhị sở! Hắn nhắm hắn ta cũng không có gan ở trước mặt hắn làm được cái gì !
Nhìn Ninh Hà thần tình ngạo nghễ, Mộ Thiên Viêm cười lạnh, thanh âm không lạnh không đạm nói:
“Ninh gia chủ đây là biểu tình gì? Ngươi muốn cùng Bản Vương đối nghịch sao?”
“Không dám.”
Phun ra hai chữ không thật tâm , Ninh Hà thần thái ngạo mạn tiếp tục nói:
“Chỉ là, người Tứ Vương gia muốn hộ là cừu nhân của Ninh gia, bổn gia chủ không có biện pháp cứ buông tha nàng như vậy.”
“Phải không? Như vậy a. . .”
Con ngươi đen nháy nháy, lộ ra thần tình biếng nhác, tuấn mày lại là dựng thẳng nhìn càng hung hiểm hơn .
“Nếu vậy Ninh gia chủ muốn thế nào?”
Ninh Hà cũng không có nghe ra trong lời nói Mộ Thiên Viêm có ý tứ , càng không chú ý tới mày giữa hắn ta nghiêm nghị, hắn loát động y gáy, trầm giọng mở miệng .
“Thỉnh Tứ Vương gia không bảo hộ nàng, chờ bổn gia chủ xử trí nàng lại hướng Vương gia bồi tội.”
Phải không?
Giết người lại đối người nọ nói xin lỗi? Như vậy xin lỗi để làm gì ?
“Nếu như Bản Vương cứ thích bảo hộ nàng thì sao ?”
Không có nghe được đáp án như dự liện , trái lại nghe khiêu khích, thân thể Ninh Hà ngẩn ra, không thể tin nhìn về phía Mộ Thiên Viêm.
“Vương gia, ngươi cùng nàng là quan hệ như thế nào? Vì sao cố chấp như vậy muốn hộ nàng?”
Ngay cả đắc tội Ninh gia cũng sẽ không tiếc, hắn muốn xem kỹ Mộ Thiên Viêm, lúc nào lớn gan như vậy ?
“Chúng ta?”
Cái gì quan hệ?
Bọn họ tựa hồ cái gì quan hệ cũng không có, bằng hữu?
Không phải, tình nhân?
Lại càng không đúng .
Vào thời khắc này thật khó có thể thấy được thần sắc mê man trên mặt Mộ Thiên Viêm ,
Ninh Hà câu môi, khuôn mặt không đắc ý, lấy lý khuyên:
“Nếu Vương gia cùng nàng không có quan hệ gì , hà tất vì một nữ nhân không liên quan gì làm Ninh gia cùng Hoàng tộc mất hòa khí đây, đúng không?”
Nhìn ra trên mặt Mộ Thiên Viêm do dự, thân thể Nhược Á Phỉ run lên, lúc đang muốn mở miệng làm cho hắn buông nàng ra, Mộ Thiên Viêm động, tay hắn điểm lên chóp mũi nàng , động tác vô cùng thân thiết, trong miệng dật ra tiếng nói dễ nghe .
“Nàng cũng không phải là người không liên quan, Bản Vương muốn nàng làm nữ nhân của Bản Vương.”
Nhược Á Phỉ sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt Ninh Hà thì lại là xanh đen, hắn vốn không muốn gây chiến , hiện tại đã không thể không động.
“Xem ra Vương gia hôm nay là hạ quyết tâm muốn cùng Ninh gia đối địch , đã như vậy, cũng đừng nói bổn gia chủ không khách khí . “
Ninh Hà nghiến răng nghiến lợi nói xong những lời này, hét lớn một tiếng .
“Người đâu, đoạt nàng.”
“Vâng.”
Thủ hạ Ninh phủ lập tức lên tiếng trả lời, vô số bóng đen theo bốn phía phi thân tới , từng đạo ánh sáng xanh bắn về phía Mộ Thiên Viêm.
Mộ Thiên Viêm biến sắc, tạo ra một quang cầu màu trắng cấp tốc đem Nhược Á Phỉ toàn thân lẫn máu đưa vào, hắn thì huy động hai tay, vẽ ra từng đạo ánh sáng trắng ngăn trở ánh sáng xanh đang bay tới .
Ánh sáng trắng?
Đây là cái linh lực gì?
Nhìn vô số ánh sáng xanh bị Mộ Thiên Viêm dễ dàng đỡ, Ninh Hà đứng chắp tay cách đó không xa nhíu mày, nghi hoặc suy tư.
Hắn sở dĩ không động thủ là vì cảm thấy hắn không cần thiết động thủ, cộng thêm thân phận của hắn bất phàm, đối với tiểu bối động thủ nói ra sợ người chê cười.
Hắn không ngờ Mộ Thiên Viêm cũng không phải người vô dụng như vậy , hắn ta lúc nào tu luyện được lợi hại như thế ? Hay là Hoàng Thượng tìm linh đan diệu dược gì cho hắn dùng qua?
Mặc kệ kết quả thế nào, sau nháy mắt suy nghĩ đó , Ninh Hà phất tay, gọi bọn thủ hạ bị Mộ Thiên Viêm đánh cho bị thương ngã xuống đất trở về .
“Dừng lại.”
Nghe thấy mệnh lệnh đình chiến, bọn thủ hạ Ninh gia bị thương trong lòng vui vẻ, vội vàng nâng thân thể đồng bạn hướng Ninh Hà chạy .
Đối với bọn hắn mà nói, Mộ Thiên Viêm thật là đáng sợ, bọn họ vì sống ở nơi không an toàn nên đối với nguy hiểm chỉ ngửi là biết liền . Cùng Mộ Thiên Viêm qua một chiêu , bọn họ liền biết mình có bao nhiêu phân lượng, hắn ta muốn giết bọn hắn, đơn giản giống như bóp chết một bầy kiến hôi mà thôi .
Nhìn thủ hạ chật vật, lông mày rậm của Ninh Hà rùng mình, hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Chúng thủ hạ nghe thấy tiếng hắn, sợ đến tay chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.
Thấy bọn thủ hạ biết hắn đang uy hiếp bọn họ , Ninh Hà hài lòng nheo mắt lại, ngước mắt, giả vờ nói:
“Tứ Vương gia, bổn gia chủ suy nghĩ hạ, nữ nhân này mặc dù cùng Ninh gia có thù oán, nhưng dù sao cũng là nữ nhi Nhược gia, cộng thêm Vương gia bảo hộ nàng như vậy, thù này coi như xong, hi vọng Vương gia có thể bảo hộ nàng thật tốt !”
Ta phi!
Nằm ở trong lòng Mộ Thiên Viêm Nhược Á Phỉ chẳng đáng phun một tiếng .
Mẹ nó, đem nàng đánh cho chỉ còn nửa cái mạng lại còn giả nhân giả nghĩa nói ra lời này , ai tin a? Có bản lĩnh bọn họ đã đem Mộ Thiên Viêm đánh ngã rồi !
Bởi quá mức kích động, trong cơ thể Nhược Á Phỉ đột nhiên bức đau , nàng toàn thân đau đến tê dại, nhất là bụng, trận trận phát đau.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý niệm , sẽ không phải là thương tổn đến đứa nhỏ chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro