☆, 49 một cái tát chấn động
Nhược Á Phỉ kinh dị mở to mắt nhìn lợi trảo kia khiến nàng chỉ có thể sợ, trong lúc nhất thời thất thần, ngay cả trốn cũng quên mất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Nhược Á Phỉ cho là mệnh của nàng không còn lâu nữa thì Bạch Hổ đột nhiên vươn hổ trảo, hướng phía Lão Quỷ bay tới.
Một trận gió thổi qua, thân thể rắn chắc của Lão Quỷ chợt bay ra mấy thước, thẳng tắp hướng phía ngoài sơn động mà bay tới, bị hung hăng đập một cái thật nặng rồi rơi trên mặt đất.
Mặc dù không thấy được bộ dáng hắn lúc này, bất quá Nhược Á Phỉ có thể tưởng tượng ra được, khẳng định cực kỳ chật vật.
"Đa tạ ân cứu mạng của ngươi."
Rất nhanh, Nhược Á Phỉ liền phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cảm kích hướng Bạch Hổ nói, nàng biết hắn đối với lời này sẽ chẳng đáng, bất quá, tâm ý của hắn cũng là có.
Quả nhiên, Bạch Hổ nghe đến lời của nàng xong, châm chọc nhìn nàng một cái, lạnh lùng lên tiếng.
" Nữ nhân ngu ngốc."
Nhược Á Phỉ mỉm cười, nàng nhẹ nhíu đôi mi thanh tú, đạm thanh nói:
"Mặc kệ ngươi có cần hay không, nói chung, ta rất cảm kích ân cứu mạng của ngươi."
Con hổ nào đó ngạo nghễ ngước đầu, lỗ mũi lên lên đến trời rồi.
Nhược Á Phỉ nhún nhún vai, thản nhiên híp hí mắt, nắm thật chặt quyển sách da màu đen trong tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quét mắt bốn phía rồi nghiêm túc hỏi:
"Xin hỏi, ngươi biết nơi này có lối ra hay không?"
Bạch Hổ đang bận ngửa đầu lên trời thì nghe thấy lời của nàng, liếc nàng một cái, lạnh lùng nói:
"Ở đây không có đường ra, muốn đi ra ngoài, được dựa vào bản lĩnh của mình."
Tương đương với muốn rời đi liền rời đi, thật bình thường.
Dựa vào bản lĩnh của mình?
Nhược Á Phỉ nháy mắt mấy cái, một trận ngốc lặng.
Nếu nàng có bản lĩnh ra, cần gì phải lao lực vất vả từ động bên kia chạy đến bên này đây?
Mạch suy nghĩ chuyển lưu một lát, Nhược Á Phỉ mới nheo mắt lại, yếu ớt hỏi:
" Chuyện này, Bạch Hổ đại ca..."
Mới nói đến phân nửa, Bạch Hổ một rống giận cắt ngang:
"Bản tôn gọi Bạch Linh."
Nhược Á Phỉ ủy khuất sờ sờ mũi, nàng nào biết nó gọi là gì a.
"Vậy, Bạch Linh..."
Lại là nói ra phân nửa, mặt Bạch Hổ dữ tợn, bưu hãn quát:
"Bạch Linh là tên mà nhân loại hèn mọn như ngươi có thể gọi?"
Nhược Á Phỉ phiền muộn câm miệng, vỗ về bụng tròn vo, ở trong lòng không ngừng niệm chú, con hổ chết tiệt này, con hổ chết tiệt ...
Tiểu gia hỏa ngủ ở trong bụng Nhược Á Phỉ đang thoải mái bất ngờ bị lời nói càn rỡ của Bạch Hổ làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn mơ hồ nháy mắt mấy cái, chống đầu thả ra thần thức điều tra tình huống bên ngoài.
A, một tiểu lão hổ đáng yêu.
Nếu là Bạch Linh nghe được câu này, khẳng định trực tiếp tức chết, hắn chỗ nào đáng yêu, hắn đây là rất uy vũ!
Bất quá, hắn vừa mới nói cái gì? Nhân loại hèn mọn? Hắn cũng dám nói mẫu thân là nhân loại hèn mọn! Người có thể mang thai hắn mà lại là nhân loại hèn mọn trong miệng hắn ta sao?
Con hổ đáng ghê tởm này, chán sống sao?
Một cỗ uy áp vô hình xông thẳng Bạch Linh, thân thể khổng lồ hắn nhất thời gục xuống.
Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại như vậy?
Bạch Linh mày cau lại, không hiểu hồi tưởng, thân thể đương nhiên cũng không rỗi, hắn nỗ lực điều khởi lực lượng của hắn phản bác luồng uy áp này.
Nhược Á Phỉ không biết xảy ra chuyện gì, trong đầu nàng đang bề bộn suy nghĩ làm sao lừa con hổ này mang nàng ra ngoài.
Nhìn bộ dạng Bạch Linh nỗ lực chống đối đến chật vật, tiểu gia hỏa ngạo khí hừ lạnh một tiếng, nhấc tiểu đuôi lên, đắc ý cười.
' Ngươi dám bắt nạt mẫu thân, đáng đời.'
Mạch suy nghĩ chuyển động thật lâu, Bạch Linh lúc này mới phản ứng được, đem tầm mắt chuyển qua bụng thật lớn kia của Nhược Á Phỉ, hắn nhớ ở đây hình như là có một dị thú cường đại, chẳng lẽ là hắn ta đang làm khó hắn?
"Không biết người là vị thần thú nào, mới vừa rồi là người đang làm khó tiểu thú sao?"
Bạch Linh nháy mắt mấy cái, khẩu khí cực tôn kính truyền âm nói.
Mặc dù giống bất đồng, nhưng loại thú cùng nhân loại trong lúc đó điểm cường giả vi tôn là không có kém, đó chính là loại thú thực lực yếu kém đối với cường giả là phi thường tôn kính.
"Là ta đang làm khó dễ ngươi."
Trĩ âm lạnh lùng truyền vào trong tai Bạch Linh, trong giọng nói bất thiện làm cho Bạch Linh hung hăng rùng mình một cái.
Bạch Linh biến sắc, một đôi mắt to nhìn chằm chằm bụng tròn vo, hắn biết là vừa rồi lời hắn nói với Nhược Á Phỉ chọc tới vị bên trong kia, nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn thấp đầu, thành khẩn nói:
"Thần thú đại nhân, tiểu thú vừa rồi không phải cố ý khó xử mẫu thân của người, thỉnh đại nhân tha thứ tiểu thú."
Mặc dù vị tiểu gia kia không nhận cũng không phủ nhận là thần thú, nhưng là ở trong lòng Bạch Linh đã nhận định .
"Ngươi không phải cố ý, chẳng lẽ là có ý khác?"
Tiểu gia hỏa nhất quyết không tha hỏi lại.
Bạch Linh á khẩu không trả lời được, với nhân loại trước mặt, hắn luôn luôn là khoan dung, thái độ nói với Nhược Á Phỉ thực sự rất bình thường, hắn nào biết vừa vặn đụng phải thần thú còn đang trong bụng mẹ cũng đã lợi hại như vậy a.
Yên lặng một lát, thấy mặt hổ của Bạch Linh càng ngày càng khó coi, tiểu gia hỏa trong lòng cực kỳ thoải mái, hắn chu chu miệng, một lát, mới mở miệng nói:
"Sau này nếu lại bị ta phát hiện ngươi bắt nạt mẫu thân ta, ta định không buông tha ngươi."
"Vâng, sẽ không."
Bạch Linh vội vàng tiếp lời, căn bản sẽ không suy tư lời nói 'Sau này' của hắn ta là ý gì.
Tiếng nói hạ xuống thật lâu, cũng không nghe nữa đến vị bên trong kia nói chuyện, Bạch Linh nháy mắt mấy cái, phiền muộn dùng móng vuốt bắt lấy đầu hổ.
"Chuyện kia, vị này..."
Suy nghĩ kỹ một lát, Nhược Á Phỉ rốt cuộc mở miệng lần nữa, vậy mà, nói lại là phân nửa, Bạch Linh lại cắt lời.
"Ngươi gọi ta Bạch Linh là được rồi."
Lần này ngữ khí phi thường ôn hòa.
"Ặc. . ."
Sửng sốt xong, Nhược Á Phỉ gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Bạch Linh, ta có thể hỏi một chút không, quyển sách này là ai bảo ngươi giao cho người đầu tiên tới nơi này sao?"
Bạch Linh híp hí mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ đau thương, đạm thanh nói:
"Là bằng hữu của bản tôn."
Quan sát đến kia mạt đau thương, Nhược Á Phỉ nhăn mày, do dự có nên hỏi tiếp hay không.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định mở miệng.
"Vị bằng hữu kia của ngươi muốn ngươi đem quyển sách này giao cho ta, vậy hắn nhất định là hi vọng ta có thể đem quyển sách này phát dương quang đại, nếu như ta ra không được nói, vậy thứ này cho ta không phải là như không sao?"
Vừa nói, trên mặt Nhược Á Phỉ còn lộ ra vẻ mặt vô tội.
"Ừ."
Bạch Linh tán thành gật đầu, cũng không nghĩ tới là Nhược Á Phỉ đang tính kế hắn.
Nhược Á Phỉ lộ ra nụ cười giảo hoạt, ôn nhu nói:
"Đã như vậy, vậy ngươi có thể mang ta ra hay không a?"
Bạch Linh sửng sốt một hồi, lúc này mới giác ngộ ra sự thật, yếu ớt nhìn Nhược Á Phỉ, hắn không có trả lời, chỉ là cúi đầu, nhìn về phía bụng nàng, trầm mặc một lát, mới mở miệng nói:
"Được, bản tôn liền mang ngươi ra."
Bên kia, Lão Quỷ bị Bạch Hổ chụp bay đi cuối cùng cũng đã phục hồi tinh thần lại, biết lại tranh giành cũng chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ, hắn nâng thân thể đau đớn đang muốn quay về động cũ, đột nhiên nghe thấy đối thoại hai người phải rời khỏi, thân thể nhất thời ngẩn ra, hắn cũng muốn rời khỏi đây!
"Chờ một chút, có thể đem ta cũng mang đi ra ngoài hay không?"
Lão Quỷ cắn răng, bước nhanh chạy tới, đáng thương nhìn một người một hổ.
Vốn Nhược Á Phỉ đối Lão Quỷ đã không có bao nhiêu hảo cảm, vừa rồi một kích của hắn, càng đem một tia hảo cảm nàng đối với hắn biến mất hoàn toàn, hiện tại nàng đối với hắn chỉ còn lại lạnh lùng, ngay cả hận cũng lười hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro