☆, 48 đánh lén
Editor : Summer
Beta : Ụt Ác Từ Pé
Ở trong phòng khách to lớn, vẻ mặt Nhược Định Minh phẫn nộ nhìn mấy người quỳ xuống, quát lên:
"Ngươi nói cái gì, nàng rớt xuống vách núi ?"
Bị khí thế trên người hắn ép tới không ngóc đầu lên được, mấy người sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng vẫn là cung kính trả lời :
"Vâng."
Lồng ngực kịch liệt phập phồng, Nhược Định Minh nguy hiểm nheo lại con ngươi, tầm mắt sắc bén bắn xuống, lời nói không mang theo nhiệt độ:
" Vậy bọn Tứ Vương Gia đâu?"
" Nô tài cũng nhìn thấy bọn họ nhảy xuống."
Hít thở không thông cùng khí tức chậm rãi chảy xuôi, thời gian qua rất chậm, mỗi một giây cũng làm cho người cảm thấy gian nan, trên trán mấy người hầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trầm mặc hồi lâu, Nhược Định Minh mới mở miệng nói:
" Nếu bọn họ đi xuống, các ngươi cũng theo đi xuống tìm bọn Tứ Vương Gia, nếu như tìm được, cứ tiếp tục theo, tìm không được, liền lập tức trở về."
"Vâng."
Trầm ứng một tiếng, mấy người hầu thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh đứng dậy, biến mất khỏi phòng khách.
Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, Nhược Định Minh híp hí mắt, nhớ tới hắn nhận được một tin tức khác, Hoàng Đế Đông Trạch quốc đã lấy được công pháp tu luyện của tuyệt thế cường giả mấy trăm năm trước. Hơn nữa, hắn còn phái người đến thông báo Hoàng Thượng, không chỉ như vậy, hắn cũng nhất định thông báo cho Hoàng Đế Nam Dực quốc cùng Bắc Nguyên quốc.
Hoàng Đế Đông Trạch quốc rốt cuộc muốn làm cái gì? Có công pháp kia không phải hẳn là nên giấu đi để bản thân tu luyện sao? Hắn thế nhưng lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế!
Mắt hồ ly chớp động nửa ngày, Nhược Định Minh mới bĩu môi, cười lạnh một tiếng, hướng về bên ngoài đi đến.
Ninh phủ.
Ninh Hà yên lặng đứng ở nội viện, nghe thủ hạ hồi báo tin tức, sắc mặt không có chút nào biến động, qua hồi lâu, hắn mới mở miệng nói:
"Các ngươi cũng cùng đi xuống xem một chút, nhìn nữ nhân kia xem có chết hay không, nếu là chết cũng thì thôi, nếu là không chết, các ngươi nghĩ hết biện pháp cũng phải bắt được nàng. Còn có, ngàn vạn không nên bại lộ thân phận."
Hạ Quân đã không đợi kịp nữa, nhất định muốn đích thân hắn xử quyết nữ nhân kia, mặc dù nàng có thể là bị oan uổng. Bất quá, có thể làm kẻ chết thay cho hung thủ chân chính, nàng coi như là đáng giá!
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Nhược Á Phỉ không biết tại trong động đen tối này đi bao lâu, có lẽ gần một chung trà thời gian, có lẽ lâu hơn thế. Cho đến đi tới điểm cuối cùng của bóng tối, chạm tới sơn động chưa tới ba mét vuông, bạch hổ mới dừng lại.
Sơn động này cũng không có gì đặc sắc, bất quá, trong sơn động có một khối đá phát sáng thật lớn, chính là tảng đá kia làm cho cả sơn động trở nên sáng sủa vô cùng.
Bạch hổ không vội không nóng nảy đi tới trước tảng đá, lạnh lùng nói:
"Đem đá di chuyển, thứ gì đó phía dưới ngươi lấy đi là được."
"A?"
Nhược Á Phỉ kinh ngạc há miệng, nhìn tảng đá cao gần bằng nàng, khóe miệng không ngừng co quắp.
Muốn nàng di chuyển tảng đá này, trừ phi trời sập xuống, hoặc là nàng được trọng sinh lần nữa!
"Thế nào? Không có năng lực?"
Bạch hổ châm chọc lên tiếng, trong miệng chẳng đáng mà thở phì phì.
Nghe ngữ khí của hắn, Nhược Á Phỉ cau mày, trong lòng thập phần khó chịu, nàng xả môi, lãnh đạm mở miệng nói:
"Có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn ta làm như vậy được không?"
"Bởi vì ngươi là người đầu tiên vào nơi này, thứ gì đó dưới này là muốn giao cho người đầu tiên tới nơi này ."
Bạch hổ liếc nàng một cái, không vui mở miệng.
Xa xa, Lão Quỷ bén nhạy nghe được câu này, người đầu tiên tới nơi này? Vậy hẳn là hắn a!
Nhíu chân mày, cọ xát hồi lâu, Lão Quỷ mới đánh bạo vọt vào trong động, hắn lồng lộng liếc mắt nhìn bạch hổ, nặc thanh nói:
"Chuyện kia, người đầu tiên tới nơi này hẳn là ta mới đúng."
Mắt lạnh nhìn hắn, bạch hổ nheo lại con ngươi màu hổ phách, thanh âm không mang theo nhiệt độ nói:
"Ngươi là người sao? Huống chi, mặc dù ngươi rơi xuống mấy trăm năm, nhưng là chưa từng đẩy tường đất ra để qua đây, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách lấy thứ gì đó sao?"
"Ta..."
Lão Quỷ nghe hắn chất vấn, mặt già nua hé ra nét đỏ bừng, ngập ngừng một lát, cuối cũng không thể phun ra một câu.
Nhược Á Phỉ nhíu mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lão Quỷ, lạnh lùng hướng bạch hổ nói:
" Nếu thứ gì đó là muốn giao cho người đầu tiên tiến vào, vậy ngươi giao cho ta là được, tại sao muốn ta tự mình động thủ?
Nếu như người vào cũng là giống ta loại nữ nhân mang thai sức trói gà không chặt, ngươi có phải không đem vật kia lấy ra hay không, hoặc là nói cách khác, đó là, ngươi muốn tư lợi?"
Bạch hổ mày cau lại dính vào nhau, trợn trắng mắt nhìn Nhược Á Phỉ trước mắt, thanh âm cuồng lệ nói:
"Con mẹ nó ngươi thối lắm!"
Nó tu luyện vạn năm, lần đầu chửi tục, không ngờ lại là một nữ nhân kích thích nói!
Nữ nhân đáng ghét đáng chết thế nhưng nói nó muốn bỏ túi tiêng! Mẹ nó, nó nếu muốn bỏ túi riêng vừa rồi trực tiếp giết chết nàng, sao có thể mang nàng tiến vào nơi này?
Dã thú mắng chửi người?
Mấy chữ này ở trong óc Nhược Á Phỉ chuyển vài lần nàng mới thanh tỉnh lại, không ngờ dã thú mắng người cùng với người mắng người khác nhau chính là vế trước bạo lực hơn một chút!
Còn có, nó mắng thì cứ mắng, lại còn nhào tới trước mặt nàng để mắng, khuôn mặt nàng hiện tại đều là nước bọt của dã thú, con bà nó!
Nếu là bạch hổ biết nữ nhân trước mặt này tại thời khắc 'Quan trọng' như vậy thế nhưng muốn loại phế liệu này, nhất định sẽ không chút do dự cắn đứt đầu của nàng!
Nhược Á Phỉ giơ lên ống tay áo, chậm rãi xoa xoa hai má, ngữ khí mềm nhẹ lại ôn hòa nói:
"Ngươi đã đối với thứ gì đó không muốn tư lợi, được rồi, xin ngươi giúp ta lấy ra được không?"
Nàng là cố ý nói lời kia kích nó, dù sao lấy năng lực của nàng tuyệt đối không thể lấy vật kia ra.
Bạch hổ biết nàng là kích nó, nó nỗ lực làm cho nó không cần nổi giận, nỗ lực thuyết phục nó không nên tức giận, thế nhưng càng nghĩ càng bạo phát, càng nghĩ càng giận, lấy tu vi của nó, phải dùng tới vật phía dưới kia sao? Nó căn bản rất chướng mắt!
"Được, ta lấy ra cho ngươi!"
Thanh âm bưu hãn hét lớn một tiếng, bạch hổ ném đuôi, đẩy ngã tảng đá, đem một quyển sách da màu đen bị đè ở phía dưới lôi đến, đưa tới trước mặt Nhược Á Phỉ.
Nhược Á Phỉ nheo mắt hạnh lại, trong lòng hung hăng cười trộm một trận, lúc này mới tiếp nhận quyển sách da màu đen, thản nhiên lật.
Đây là một quyển công pháp tu luyện, bất quá cách tu luyện rất kỳ quái, hóa ra là ngự quỷ thuật! Tu luyện tới trình độ nhất định, nàng có thể khống chế Quỷ Vương có thể so với tu vi thiên tiên.
Khi nhìn thấy một tờ cuối cùng, hai mắt Nhược Á Phỉ sáng lên, nụ cười trên mặt càng trở nên rực sáng.
Vật này không tệ, nàng thích!
Bên cạnh, Lão Quỷ nhìn sắc mặt của nàng, không cam lòng bĩu môi, vật kia vốn phải là hắn...
Ngó nàng hồi lâu, trên mặt Lão Quỷ thần sắc dần dần biến hóa, con ngươi tối tăm chợt lòe ra lệ sắc, trên người chậm rãi tràn một cỗ sát khí.
Bạch hổ rùng mình, tầm mắt lạnh lùng dời qua, phát hiện sát ý trên mặt hắn ta, nó chau chau mày, chẳng đáng hừ nhẹ một tiếng.
Loại quỷ này, dù cho hắn ta thật là người, dù cho hắn ta thật là người đầu tiên tiến vào nơi này, nó cũng sẽ không đem vật kia cho hắn ta!
Bất ngờ, một cỗ gió lạnh thổi qua, tay Lão Quỷ hung hăng chụp vào cổ Nhược Á Phỉ, cánh tay đen nhánh vươn ra móng tay đen dài gần một tấc, làm cho người ta sợ hãi mà theo phản xạ muốn tránh ra, thoạt nhìn vô cùng dọa người ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro