Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆, 44 tập thể nhảy xuống vực

Editor : Summer

Beta : Ụt Ác Từ Pé

Mặc dù dùng trâm cài đến cắt dây thừng là biện pháp rất ngốc, bất quá đây là phương pháp duy nhất.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vẫn vang, thanh âm hợp với bánh xe kẽo kẹt kẽo kẹt, đan vào thành một làn điệu tự nhiên.

Trên xe ngựa, gương mặt Nhược Á Phỉ run sợ, chuyên chú cắt dây thừng, hoàn toàn không thấy phong cảnh rất nhanh lướt qua. Tự nhiên, nàng cũng không chú ý tới xe ngựa càng ngày càng nghiêng, hướng về sơn đạo cao cao chạy như điên.

Mắt thấy dây thừng càng ngày càng nhỏ, Nhược Á Phỉ bĩu môi, trong lòng nhảy nhót không ngừng.

' Cố lên, sắp được rồi.'

Quá mức chuyên tâm, Nhược Á Phỉ cũng không tra thấy con ngựa đang rần rật chợt ngừng lại. Bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, phần thân xe phía sau cũng không có theo con ngựa dừng lại mà là xe dẫn người tách khỏi con ngựa vẫn chạy vội tới phía trước.

Đợi đến khi Nhược Á Phỉ cảm thấy không thích hợp thì nàng đã cùng thân xe bay đến không trung, đáng sợ cũng không phải chỉ có vậy, mà là lý do con ngựa dừng lại, là bởi vì phía trước cũng không có đường, đó là một mảnh trống trơn, mặc dù nó là súc sinh, nhưng nó cũng biết không hướng nguy hiểm ở phía trước, nó cũng muốn dừng lại.

"Đáng chết!"

Nhược Á Phỉ chửi một tiếng, xoay người lại, ánh mắt u oán nhìn về phía mắt con ngựa vạn phần kinh khủng kia, ở không trung dừng lại một giây đồng hồ, Nhược Á Phỉ liền theo thân xe rơi xuống.

Con ngựa vô tội dùng ánh mắt kinh khủng như trước nhìn thân xe ngã xuống, nó thở phì phì, một lát, mới lắc lắc đầu, chuyển hướng bãi cỏ bên cạnh, thân mật ăn cỏ.

Một đạo hắc ảnh như gió rất nhanh hiện lên, thân ảnh cao lớn đứng ở vách đá, tròng mắt thâm thúy sắc bén lạnh lùng quét bốn phía, nhìn con ngựa bình yên đang ăn cỏ bên cạnh, nhìn dấu vết hỗn loạn xung quanh, khuôn mặt tuấn tú âm trầm kia trở nên càng thêm đáng sợ, sát ý nghiêm nghị, rống giận một tiếng kinh thiên.

"Nhu Nhi!"

Thanh âm thật to ở giữa ngọn núi không ngừng vang vọng. Không đợi thanh âm yên tĩnh, Mộ Thiên Viêm lạnh lùng nhíu mày, trường sam bay tự do theo gió, điểm chân một cái, hắn theo nhảy xuống.

Qua một lúc lâu, hai đạo thân ảnh một đen một trắng mới chậm rãi bay vọt qua đây, bên tai bọn họ lại vẫn có thể nghe thấy dư âm rống giận kia, một tia lãnh ý theo trái tim xẹt qua, Thượng Quan Mộc sắc mặt tái nhợt mở miệng.

"Hàn, tình huống tựa hồ không ổn."

Lãnh Dực Hàn sắc mặt so với hắn càng tái hơn, khuôn mặt tuấn tú kia hiện ra chật vật vẻ, môi trắng mấy phần, khí chất thanh đạm trên người hoàn toàn biến mất.

"Đúng là không ổn, không biết nếu như vị Nhược Nhu kia thực sự mất mạng, hắn có thể giận lây sang chúng ta hay không."

Lông mi thật dài rung động, Thượng Quan Mộc nhếch mày tuần, trầm giọng nói:

"Nếu hắn đã đi xuống, vậy chúng ta cũng đi xuống đi, nếu như vậy, đến lúc hắn muốn bộc phát cơn giận chúng ta cũng nói được đôi chút."

"Ừ."

Lãnh Dực Hàn gật đầu, thân ảnh chợt lóe, vượt lên dẫn đầu hướng đáy vực nhảy tới.

Thượng Quan Mộc nhấc trường bào, vận linh lực cũng theo nhảy xuống.

Đầu kia con ngựa đang ăn cỏ chớp mắt to, vừa nhai cỏ xanh ngụm lớn, vừa bị nghi hoặc làm đầu óc có chút điên cuồng.

'Vì sao những người này đều nhảy xuống? Bọn họ đều không muốn sống sao? Ưm..., tâm tư nhân loại thật đúng là khó hiểu, vẫn là ăn cỏ là tốt nhất, ăn cỏ thôi.'

Vừa nghĩ liền làm, con ngựa mở mắt thật to hướng chỗ cỏ xanh nhất, thích thú ăn...

( Ụt : Bạn ngựa này hồn nhiên nhỉ * chớp chớp mắt * )

Sau khi hai người biến mất không bao lâu, hai nhóm nhân mã ở bất đồng thời gian bay vọt đến vách đá nhìn một hồi, sau, những người này liếc mắt nhìn nhau, yên lặng rời đi.

Cảm giác như rới xuống một cách vô tận, hình như vĩnh viễn cũng không chạm được đến đáy, Nhược Á Phỉ cảm giác nàng tiến vào một thế giới toàn màu đen, mắt nhìn không thấy bất luận cái gì.

'Vì sao nàng còn ý thức? Vì sao nàng không cảm thấy đau, nàng không phải là ngã chết sao? Chẳng lẽ thân thể của nàng cùng linh hồn tách ra? Chẳng lẽ nàng muốn rời khỏi thế giới này? Nàng hiện tại như thế nào? Trở lại? Hay là đi hướng địa phủ?'

Từng vấn đề một cứ như sương mù dày đặc như bao lấy nàng, Nhược Á Phỉ cảm thấy đại não cực kỳ mệt mỏi, ý thức dần dần mất.

Trong bóng tối, không nghe được nửa điểm thanh âm. Sau một hồi rơi, đột nhiên một cái lưới lớn màu trắng xuất hiện, đem thân thể Nhược Á Phỉ nhốt vào trong, lưới lớn màu trắng rất nhanh biến mất, mang theo thân thể Nhược Á Phỉ biến mất không thấy nữa.

Đáy vực, một nam nhân hắc bào tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó, tuy có ánh mặt trời chiếu, nhưng trên mặt tuấn mỹ lại kết hàn băng, hai mắt u trầm nhìn sâu vô tận, bó tóc đen bởi vì vận động mạnh mà bung xõa, nhẹ đáp vào một bên, làm cho gương mặt đó thêm mấy phần khó nhìn.

Ánh mắt lãnh lệ quét ngang bốn phía, vô số mảnh nhỏ của thân xe ngựa tĩnh tĩnh rơi trên mặt đất, vô luận tìm tòi như thế nào, chính là không thấy được người nên thấy.

Trừ phi . . .

Mộ Thiên Viêm nhẹ đi lên phía trước, nhặt trâm cài trên mặt đất lên, khí tức nhẹ nhàng chậm chạp gấp mấy phần, này cái trâm, nếu như hắn nhớ không mà lầm nói, hẳn là đeo ở trên đầu nàng.

Vì sao? Rõ ràng nơi này có đồ của nàng, chính là không thấy nàng, chẳng lẽ hắn đến chậm, có người cứu nàng?

Tuấn mày cau lại, trong con ngươi tràn đầy nghi vấn, hắn nắm chặt trâm cài, mím chặt phấn môi.

Chẳng biết tại sao, không thấy được thi thể nàng chảy máu, tim của hắn dường như ngừng đập, hắn rất sợ sẽ thấy bộ dáng nàng không hề cử động, hắn không biết nếu quả thật nhìn thấy nàng như vậy, hắn sẽ biến thành như thế nào.

Lần đầu có người có thể tác động tim của hắn như vậy, nếu như trước đây hắn đối tình cảm của nàng vẫn còn mê man, như vậy hiện tại, hắn có thể khẳng định nàng đối với hắn rất quan trọng!

Lúc Thượng Quan Mộc cùng Lãnh Dực Hàn truy xuống, liền nhìn thấy mảnh nhỏ thân xe ngựa tán lạc dưới đất, cùng với đó chính là Mộ Thiên Viêm cầm một cái trâm cài thất thần.

Trong lòng Thượng Quan Mộc căng thẳng, nhìn nhìn Lãnh Dực Hàn, lúc này mới đánh bạo, đi lên phía trước, dò hỏi:

"Tứ Vương Gia, ngươi tìm được Nhược. . . Cái gì sao?"

Vừa mới chuẩn bị nói tên Nhược Nhu, thân thể đột nhiên bị người chọt một cái, Thượng Quan Mộc vội vàng đổi lời.

Sắc mặt Mộ Thiên Viêm mặc dù âm trầm, lại không ý giận, chỉ thấy hắn quay đầu lại, một đôi con ngươi sâu như u hàn nhìn chằm chằm hai người. Loại cảm giác này giống như là bị rắn độc nhìn con mồi, hai người toàn thân nổi hết da gà.

"Không có."

Tiếng nói trầm thấp mang theo khàn khàn đáp lại hai người.

"Không có? Đã không có, vậy. . . Nàng khẳng định không có việc gì, chúng ta ở chung quanh tiếp tục tìm đi."

Thượng Quan Mộc nháy mắt mấy cái, rất chân chó nói tiếp nói.

Thượng Quan Mộc nói, mặc dù tác dụng trấn an không lớn, bất quá lúc này đúng lúc đánh vào tâm Mộ Thiên Viêm, hắn gật gật đầu, không lên tiếng nữa, đi nhanh ở rừng rậm trong mà tìm.

Nhàn nhạt nhìn lướt qua mảnh nhỏ xe ngựa, trong mắt Lãnh Dực Hàn hiện lên một mạt nghi ngờ, trong miệng thì thào nói thầm nói:

"Hi vọng nàng không có việc gì."

Thượng Quan Mộc ở bên cạnh tán thành gật đầu, nếu như nàng có việc, thì bọn họ xong rồi!

Cảm giác ấm áp lan khắp toàn thân, cảm giác giống như ở mùa đông lại được ánh mặt trời sưởi ấm, cái loại ấm áp thoải mái nói không nên lời này, làm cho nàng không tự chủ muốn rên rỉ lên tiếng.

Luồng năng lượng này như sóng triều mà dồn vào cơ thể nàng, càng ngày càng nhiều. Thân thể của nàng cũng dần dần trở nên tê dại, hai cánh tay vô lực vô ý thức mà co qua co lại như muốn xóa bỏ luồng cảm giác thoải mái tới tận cùng này vì nàng cảm thấy thân thể nàng gần như chịu không nổi nữa ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: