Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆, 33 oán hận càng sâu sắc

Nghe thấy tiếng thảo luận, Nhược Định Minh híp hí mắt, chậm rãi khôi phục thần sắc bình thường , vừa rồi hắn là tức đến đỏ mắt, mới có thể xúc động kêu to lên tiếng, tỉnh táo lại liền nghĩ, hành động của hắn vừa rồi thực sự quá khích  .

Bất quá hoàn hảo người xem náo nhiệt ở chung quanh cũng không có chú ý điểm ấy, mà là đem điểm đáng ngờ tập trung trên người Mộ Thiên Viêm , đây là có lợi đối với hắn .

Mộ Thiên Viêm không cũng quan tâm người chung quanh nhìn hắn thế nào , hắn nháy nháy mắt phượng, chân mày khẽ nhấc, toàn thân được một tầng ánh sáng trong suốt bao bọc , trong vòng ba thước xung quanh cũng có thể cảm giác được gió lạnh bay bay , bọn họ cùng nhau rùng mình một cái, kinh sợ nhìn người tản ra loại khí tức này .

Cao thủ!

Mọi người ở trong lòng thầm than thở.

Trên mặt bọn họ lộ ra nét mặt hưng phấn, rủ nhau tách ra phạm vi công kích , hứng thú mười phần nhìn lại, trước bọn họ chỉ là tò mò , muốn biết xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới là bây giờ có thể có cơ hội nhìn cao thủ đánh nhau, đây tuyệt đối là chuyện bọn họ tha thiết ước mơ .

Trong lúc cao thủ đánh nhau thì bọn họ có thể bổ sung thêm kiến thức , có vài người tu luyện cả đời, linh lực thủy chung không cách nào đột phá tử linh, này không chỉ là bởi vì người đó không có thiên phú không chăm chỉ, trọng yếu hơn là cơ duyên, nhìn cao thủ đánh nhau, có thể đột nhiên cảnh tỉnh bọn họ , để cho bọn họ biết vì sao tu vi của bọn họ sẽ trì trệ không tiến.

Lạnh lùng câu môi , tiếng nói nhè nhẹ phun ra nói .

“Cường đoạt dân nữ?

Nhược gia chủ cho rằng Bản Vương là cường đoạt dân nữ, ngươi dám nói Bản Vương là cường đoạt ?”

Ngữ khí thay đổi, nói xong lời cuối cùng, một câu khí phách chất vấn, Nhược Định Minh cả kinh sửng sốt vài giây, hắn quét về phía xung quanh, phát hiện những người này cũng chỉ là xem kịch vui , tựa hồ không có ý muốn khiển trách , không khỏi cau mày.

Một lát, hắn mới nhấc ống tay áo, thanh âm không mang theo một tia nhiệt độ nói:

“Thế nào không phải cường đoạt? Nhược Nhu là nữ nhi Nhược gia ta , ta muốn mang nàng về nhà ngươi lại không cho, ngươi có tư cách gì không cho?”

Nhược Á Phỉ cắn môi, ghé vào trong lòng Mộ Thiên Viêm cười lạnh, hắn cũng dám nói người khác không tư cách, lúc trước thời gian bọn họ đem Nhược Nhu vứt bỏ phế viện tại sao không nói bọn họ không tư cách vứt bỏ a? Hiện tại hắn có tư cách gì quản chuyện của nàng?

Động tay , Nhược Á Phỉ muốn từ trong lòng Mộ Thiên Viêm đi xuống, muốn trước mặt của mọi người quát lớn hắn một phen, bất quá Mộ Thiên Viêm lại chăm chú giữ nàng, không buông nàng xuống đất.

Nhược Á Phỉ ngước mắt, không vui trừng mắt hắn, lạnh lùng nói:

” Thả ta xuống.”

“Ngoan ngoãn đợi đi, thân thể nàng không chịu nổi nữa đâu .”

( Ụt : Đoạn này nghe cứ thấy như Viêm ca dzụ dzỗ trẻ con ý nhỉ :3 ~ )

Thanh âm bá đạo rơi xuống, Mộ Thiên Viêm ôn nhu nhìn nàng một cái, làm cho da đầu

Nhược Á Phỉ tê dại, co quắp không biết nên xấu hổ hay là nên tức giận , hắn mới thu hồi tầm mắt đặt ở trên người nàng , nhìn về phía Nhược Định Minh.

“Bản Vương chỉ là vâng theo ý nguyện của Nhu nhi mà thôi, tư cách này Bản Vương hẳn là có đi !”

Trên mặt là biểu tình cuồng vọng , mang theo vài phần vẻ châm chọc .

“Ngươi. . . Nàng là người Nhược gia ta , ý nguyện của nàng chính là vâng theo ý nghĩ đại bá ta đây , mời Vương Gia buông nàng ra!”

Nhược Định Minh toàn thân đều phát hỏa , xem ra Mộ Thiên Viêm là hạ quyết tâm muốn cùng hắn đối đầu , đáng ghét, hôm nay nếu không bắt được Nhược Nhu về , mặt hắn phải dấu đi đâu đây ?

Chẳng thèm quan tâm , Mộ Thiên Viêm căn bản không để ý đến phản ứng của hắn, chân thon dài giơ lên, chân mềm mại bước , hướng Phủ Tứ Vương Gia đi đến.

“Hô. . .”

Một tiếng gào thét mang theo linh lực bay đến bên tai từ sau lưng , rồi truyền đến tiếng hô đầy giận dữ .

“Tứ Vương Gia, buông Nhược Nhu!”

Mộ Thiên Viêm như là không nghe thấy , trực tiếp cất bước đi .

Xung quanh người chuẩn bị xem kịch vui nhìn thấy Mộ Thiên Viêm không muốn đánh nhau , nhất thời lộ ra biểu tình thất vọng , liên tục than thở, bọn họ kiếp này là không có cơ hội thấy cao thủ so chiêu sao?

Nhược Định Minh hiện tại cũng không rảnh rỗi để ý nhiều như vậy, nhìn Mộ Thiên Viêm không thèm quan tâm lời của hắn, sắc mặt xanh hơn cỏ , muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu .

Ngực hung hăng phập phồng mấy giây, hắn mới phất mạnh tay áo, phi thân nhằm phía Mộ Thiên Viêm, linh lực thật lớn dao động theo tay hắn phát ra, Mộ Thiên Viêm chỉ cảm thấy phía sau căng thẳng, ôm Nhược Á Phỉ lượn vòng bay lên trời .

Cảm giác choáng váng theo ngực truyền đến, môi Nhược Á Phỉ nhất thời trắng bệch, nàng vô lực bấu vào y phục Mộ Thiên Viêm , nàng thật khó chịu, hảo muốn nôn .

Mang theo Nhược Á Phỉ bay lên không trung, tránh thoát một kích kia , Mộ Thiên Viêm vốn định đáp xuống , vậy mà đột nhiên thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hắn ngẩn ra, vẽ ra một tia sáng trắng ở thân thể, hai người cứ như vậy đứng thẳng ở giữa không trung .

“Nàng không thoải mái sao?”

Thanh âm rất ôn nhu.

Nhược Á Phỉ hoảng hốt lắc đầu, mơ màng ánh mắt nhìn hắn, gật gật đầu .

“Rất khó chịu, muốn nôn.”

Không biết đây là phản ứng nôn nghén hay là bởi vì nàng mới chữa nội thương . Nói chung, nàng cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, thật khó chịu .

” Được rồi , ta mang nàng hồi phủ đi nghỉ ngơi.”

Nhìn lướt qua Nhược Định Minh phía dưới , Mộ Thiên Viêm chân mày cau lại, ở giữa không trung nhẹ điểm mũi chân, bóng người chợt lóe, biến mất không thấy.

“Trời ạ, Tứ Vương Gia còn là người sao? Lại có thể đứng ở giữa không trung.”

” Người rốt cuộc tu luyện đến trình độ nào a?”

” Người có phải hay không là thiên thần hạ phàm a?”

Tiếng nghị luận không ngừng, những người vây xem đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn phương hướng hắn rời đi , đặc biệt, hắc y nhân đi theo phía sau Mộ Thiên Viêm từ y quán ra , hắn chép chép miệng, nuốt nước bọt, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Không biết ta lúc nào mới có thể lợi hại được như Vương Gia đây .”

Mặc dù cách đoàn người có một khoảng cách, thế nhưng Nhược Định Minh thính lực vô cùng tốt, lời nói nhỏ nhẹ này hắn toàn bộ nghe vào trong tai, màu da trên mặt trở nên thay đổi nhanh chóng, từ xanh sang đỏ, rồi từ xanh thành tím , lại từ màu tím thành màu đen, sắc mặt càng ngày càng tệ  .

Luôn luôn cao ngạo tự phụ lấy vì tu vi của hắn đã được xem là cao thủ đỉnh , đối với hậu bối như Mộ Thiên Viêm hắn căn bản nhìn không thuận mắt, hắn vẫn cho là một đầu ngón tay của hắn là có thể đè chết hắn ta , không ngờ… Hắn lại bị một hậu sinh tiểu bối đùa giỡn thành như vậy!

“Mộ Thiên Viêm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Mang theo tâm tình không cam lòng im lặng hét lớn một tiếng, Nhược Định Minh sắc mặt khó coi bay đi.

Bên trái y quán , là một trà lâu được trang hoàng trang nhã , bây giờ đang là đầu hạ, khí trời oi bức, không ít người ngồi ở trong quán trà phẩm trà , ăn điểm tâm , nhàn nhàn nhìn người lui tới bên ngoài trà lâu .

Trong đó bạch y nam tử ngồi ở bên cửa sổ hắn dung mạo bất phàm, trên người tỏa ra một cỗ khí tức thanh đạm , trên mặt lộ vẻ mị người cười khẽ, môi mỏng hơi vung lên, tròng mắt hẹp dài thỉnh thoảng chớp động, câu không ít tầm mắt hoa si nữ tử .

Bất quá, hắn cũng không thèm để ý những nữ nhân kia, hắn ánh mắt vẫn dừng lại trước y quán phía dưới kia , nhìn tất cả chuyện đã phát sinh , khóe miệng hắn tiếu ý sâu hơn.

Đột nhiên phát hiện lần này đến Tây Hải quốc sẽ không nhàm chán!

Aizzz, thực sự là chờ mong ngày lành sắp tới !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: