Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

London, I love you! Chap 1.1

Tôi đặt vali xuống giường, trời đã ngả chiều. Chuyến bay từ Paris thẳng tới London cũng ngốn khá sức của tôi. Giờ là hè, London mát rượi. Hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, tôi có thể cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình nhỏ vừa rời khỏi đây. Một cô họ hàng xa của tôi đã kết hôn với một ông người Anh. Họ chuyển qua Anh sinh sống và có những đứa con lớn khôn ở đây. Tôi liên lạc với cô khi làm Visa sang Anh, họ đã giúp đỡ rất nhiệt tình. Và còn sẵn sàng cho tôi mượn căn nhà này trong suốt thời gian tôi ở London. Thật ra thì họ đang có kỳ nghỉ trở về Việt Nam, việc tôi ở lại cũng là gián tiếp trông coi căn nhà này giúp họ. Gia đình cô tôi có 4 người, hai vợ chồng và hai cậu con trai kháu khỉnh. Dù tôi mới chỉ tiếp xúc với họ 1 lần trong dịp họ trở về Việt Nam lúc tôi còn đang học trung học cơ sở, và giờ thì tôi đã 24 rồi. Nhưng tôi vẫn thấy họ thât vui vẻ và hạnh phúc như trước qua nhiều lần tôi chat Skype với cô. Chìa khóa nhà đã được đưa ngay khi tôi xuống sân bay, cô đã đưa tận tay cho tôi rồi rời đi cùng gia đình ngay lập tức. Nhà cô nằm trên đường Grange, phía trước có một cái cây lớn. Gấp gọn đồ đạc vào tủ xong, tôi bắt đầu khám phá căn nhà. Nhà không có gác mái hay tầng hầm, một trệt một lầu. Ở tầng một là phòng khách với một kệ sách to ụ, cùng nhiều tiện nghi giải trí. Xuống một chút là căn bếp xinh xắn nhưng đầy đủ mọi dụng cụ, phía sau cánh cửa dưới phòng bếp là khu vườn nhỏ có vài cái cây kiểng cùng một cây sồi lớn. Trên lầu có ba phòng ngủ, một phòng lớn và hai phòng nhỏ. Tôi đã chọn ngủ ở phòng lớn, có lẽ hai cậu con trai sẽ thấy khó chịu khi bị xâm phạm nơi riêng tư như thế. Tôi lượn qua phòng cậu con lớn một chút, tôi biết cậu nhóc này, nó tên là Wilson, lần cuối tôi gặp cậu khi đó cậu mới sáu tuổi còn cậu em vẫn đang phải bồng trên tay. Hồi đó tôi rất quý nó, nó thì cứ đeo lấy tôi đòi dắt đi đủ thứ nơi, và sa sả tiếng Anh với tất cả mọi người rồi bắt tôi dịch lại. Tôi đã thân với nó đến mức khi nó trở lại Anh tôi đã khóc nức và nó thì nhất quyết không chịu về nước. Thế mà mới khi nãy gặp nhau tôi đã nhận không ra nổi nó, giờ Wilson đã 18 rồi... Thời gian trôi qua nhanh như thế đấy.
Tôi đã rong ruổi bao lâu rồi nhỉ? Cũng đã gần 3 năm rồi tôi không sống sống cố định nổi ở một nơi nào cả. Tôi là sinh viên của trường đại học kiến trúc nổi tiếng tại Việt Nam, chuyên ngành thiết kế đồ họa. Tôi ra trường sớm hơn so với bạn bè, có công việc ngay tức thì và chỉ trong vòng một năm đã được cho phép làm việc tại gia. Cũng vì thế mà tôi có thể vừa đi khắp nơi tìm cảm hứng vừa tạo ra nguồn tài chính hỗ trợ cho việc đó. Chuyến hành trình của tôi bắt đầu tại Úc để tôi có thể tận mắt thấy được gấu Koala và chuột túi. Tiếp theo đó là Peru, Mông Cổ, Hàn Quốc, Nga, Mexico, Nhật, Ai Cập, Nam Phi, Đức, Hy Lạp, Pháp và giờ là Anh. Trước đây tôi thường không đi theo từng châu lục, tôi luôn thích sự thay đổi văn hóa luân phiên để tránh nhàm chán. Nhưng đến nơi đắt đỏ như những vùng đất ở châu Âu mà cứ đi đi về về nhiều lần thì thật quá lãng phí tiền phương tiện. Thế nên đã hơn 6 tháng rồi tôi không về nhà kể từ Tết Nguyên Đán. Gia đình tôi có 3 anh chị em, tôi là con gái út trong nhà, trước đó đã có anh chị. Họ đều đã và đang thực hiện ước mơ của bố mẹ tôi rồi nên việc đó không đến tay tôi nữa. Có thể nói tôi là người tự do nhất trong nhà... Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi đến một của hàng tiện lợi gần đó mua vài vật dụng cần thiết mà tôi không thể mang theo trên chuyến bay, tôi trở về nấu mì, ăn, nghỉ ngơi rồi đi ngủ. Một giấc ngủ và một bữa ăn no sẽ tiếp năng lượng cho chuyến hành trình ngày mai. Tôi đã nghe nhiều về London trên sách báo, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ hết háo hức và tò mò khi nghĩ về thành phố phồn hoa cổ kính này. Ánh đèn le lói ẩn hiện từ ngoài của sổ, chỉ vài giây sau chúng nhập nhòa rồi tắt phụt trong giấc ngủ của tôi.....

Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, tôi cuộn mình chặt lại trong chăn, London sáng lạnh tê tái. Dù việc phải đối mặt với cái lạnh vào mỗi sớm chẳng còn lạ gì với tôi, nhưng tôi vẫn khó mà quen được. Tôi nhấc điện thoại lên, giờ là 4h30' sáng, tôi cố lấp đầy tâm trí lười biếng bằng sự háo hức được khám phá thành phố này để bật ra khỏi giường. Và thật tuyệt là tôi đã thành công! Tiếng nước chảy xèo xèo vào lòng bàn tay, tôi vục dòng nước lạnh ngắt vào mặt, nó làm tôi tỉnh ngay tức khắc. Sau khi vệ sinh thật sạch sẽ, tôi khoác lên người một bộ cánh thoải mái quen thuộc. Đó là một chiếc áo thun đen rộng có lớp bông mỏng bên trong, quần legging giữ ấm cũng màu đen, và khoác bên ngoài áo cardigan trắng ngà. Tôi mở cửa bước ra thì hơi lạnh làm tay chân quíu lại, tôi suy nghĩ một chút, đóng cửa rồi chạy vào trong nhà, lục đống hành lý lên. Một lúc sau tôi cần trên tay chiếc khăn quàng cổ hai màu đỏ và xanh dương, tôi quấn vội vào cổ mình rồi bước nhanh ra phía cửa đương đầu với cái lạnh sớm London. Hè mà sao sương vẫn giăng trắng lối đi, trời mới tờ mờ sáng nên đường phố cũng thật vắng vẻ. Tôi bắt một chiếc taxi đậu bên đường, tài xế là một người đàn ông Anh lớn tuổi, râu lún phún bạc.
_Chào cô gái! Cháu muốn đi đâu?
_Dạ cầu London ạ!
_Cầu London hay cầu tháp London thế?
_Dạ là cầu London.
_Được, chúng ta đi chứ?
_Tất nhiên rồi ạ.
Tôi ngồi trong xe nhìn ra đường phố vắng vẻ mà thấy yên bình lạ kì. Trong xe, một bản nhạc không lời dập dình êm ả.Người lái xe cũng đang ngâm nga theo giai điệu nhẹ nhàng ấy, bỗng chốc lên tiếng.
_Khách du lịch thường nhầm lẫn giữa cầu London và cầu Tháp London. Lắm khi đưa tới cầu London thì họ ngớ ra rồi trách móc tài xế. Cháu chắc là du học sinh nhỉ?
_Không ạ! Đây là lần đầu cháu tới London, nhưng đã đọc và xem nhiều về London rồi. Cũng đã có nghe qua sự nhầm lẫn mà bác vừa kể và đã rút kinh nghiệm ạ.
_Haha! Nếu khách du lịch nào mà cũng như cháu thì thật tốt. Cháu vẫn còn đi học chứ hả?
_Dạ cháu đi làm rồi.
_Đi làm mà vẫn có thời gian để du lịch thế này sao?
_Cháu được cho phép làm tại gia thay vì phải tới công ty như mọi người.
_ Ồ! Vậy chắc là giỏi lắm đây nhỉ, mà cháu đi 1 mình sao?
_Vâng, cháu vẫn thường đi như thế ạ.
_Tiếc nhỉ, một cô bé xinh xắn thế này lại phải dạo phố một mình.
Người lái xe vừa mỉm cười vừa lắc nhẹ đầu, tôi cũng cười nhưng nhìn xuyên qua cửa sổ. Tôi thấy từng dãy nhà lướt đi vun vút, nào có phải tôi muốn đi một mình, tôi cũng đã suýt từng có một người bạn đồng hành. Dù chỉ là bạn bè thôi nhưng cậu ấy là người hiểu tôi nhất, là người tôi sẵn sàng chia sẻ nhiều nhất. Chúng tôi đã có những dự định cùng nhau thật nhiều, vậy mà giờ chỉ còn mình tôi đi trên con đường mà chúng tôi đã vẽ nên...
_Này, biết đâu cháu lại tìm được một nửa ở đây nhỉ?
_Hahaha! Cháu chỉ định ở đây một thời gian ngắn thôi nên chuyện đó cũng khó lắm.
_Không ai có thể cưỡng lại tình yêu của một chàng trai London cháu à, và cũng không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
_Cháu thích vế đầu câu nói của bác. Đột nhiên cháu cũng muốn thử cảm giác được lọt vào mắt xanh một anh chàng London nào đó quá đi thôi!
_Có thể nó không được như cháu mong muốn, nhưng cháu sẽ không phải hối tiếc đâu!
Tôi và bác cười lớn, câu nói bâng quơ của bác cũng phần nào lắm tôi muôn khám phá cái thành phố già nua này và cả những con người nơi đây thật mau. Bỗng mắt tôi dừng lại ở tấm giấy kẹp trong tấm lưới vải sau lưng ghế trước mặt.
_Cháu có thể xem tờ giấy này được không ạ?
_Ồ được chứ cháu yêu.
Tôi mở mảnh giấy ra, nó là một tấm bản đồ London chi tiết.
_Bản đồ của bác ạ?
_Không đâu, chắc của một khách du lịch nào đó để lại đấy.
_À, vậy cháu xin phép bác giữ nó được chứ ạ...(continue) (BY DFK)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: