Chương 4
Thoại Mỹ sống những ngày bình thường cũng không khác mấy so với đóng cửa tự ngẫm tội. Hôm nay chỉ thêm không cho phép ra cửa cung cũng không cho phép người khác đến thăm, ngay cả việc vấn an thái hậu cũng được miễn. Thời gian của nàng càng nhiều, cả ngày luyện chữ vẽ tranh, cũng nhàn rỗi dễ chịu.
Liễu Ngôn tối ấy lĩnh thẻ, bây giờ ngay cả nói chuyện với nàng cũng không dám, khép nép cung kính lại xa lạ muôn phần.
Có đôi lúc Thoại Mỹ nhìn lên bầu trời bị bức thành cung cắt thành vuông vắn, trong lòng khó tránh khỏi tự vấn bản thân, thật sự phải sống như vậy đến chết già sao, phải làm thế nào mới phải? Phải làm thế nào mới phải đây, cuộc sống của nàng vốn mang đầy màu sắc rực rỡ.
Thực ra những tháng ngày nơi khuê phòng trước kia cũng khá vô vị, sau khi gặp Kim Tử Long, nàng mới biết thế gian này lại tươi đẹp thú vị nhường vậy. Mà khoảng thời gian nàng cảm thấy đời người vui vẻ tuyệt vời nhất, là sau khi ngự chỉ ban hôn nàng làm hoàng hậu, trước ngày đại hôn.
Ngày trước tuy hắn đã từng hứa hẹn với nàng, nhưng đó là Cửu hoàng tử thất thế sa cơ, Thoại Mỹ không ngờ sau khi hắn đăng cơ vẫn sẽ cưới nàng. Tiểu cô nương hãy còn trẻ trung xinh đẹp, khó tránh khỏi lầm tưởng đó là tình ý.
Mãi đến đêm đại hôn ngày ấy, hắn lạnh lùng ngồi bên cạnh nàng, im lặng không nói, tận đến khi trời sáng, một ngón tay cũng chưa chạm vào nàng, tự nàng vén khăn đội đầu ra, cất giọng hỏi hắn:
- Tử Long, chàng sao vậy?
Mặt hắn lạnh như ngọc, giọng nói tựa băng:
- Trẫm là hoàng đế, gọi thẳng tên húy của trẫm là phạm tội khi quân.
Thoại Mỹ khi đó mới hiểu, người cưới nàng là hoàng đế của Kim Triều, không còn là Cửu hoàng tử Kim Tử Long cùng vào sinh ra tử mà nàng luôn mong nhớ.
Chuyện xưa tựa như mây khói, cảnh đêm bắt đầu trùm xuống.
Thoại Mỹ vẫn chợp mắt trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, đám người hầu được dặn dò không phải hầu hạ, cả ngày đều khuất xa chưa từng xuất hiện.
Trong mơ hồ dường như có người vuốt tóc nàng. Nàng ngủ mê man, nhất thời cứ tưởng vẫn còn đang ở phủ Thừa tướng, ban đêm bỏ quên khóa, hắn trèo tường nhảy vào. Mắt nàng còn chưa mở đã vô thức cười khẽ, thì thào hỏi:
- Có mang mứt hoa quả cho muội không?
Bàn tay kia chợt ngừng lại.
Thoại Mỹ lập tức tỉnh dậy, hoảng hốt chống người dậy vấn an. Hắn dùng sức kéo nàng lên giường, vươn người lên đè nàng lại, mạnh mẽ thô bạo hạ môi xuống.
Một lát sau Kim Tử Long hổn hển buông ra, nàng nhắm mắt không chịu nhìn hắn, hắn liền hôn mắt nàng, thầm thì bên tai nàng:
- Nàng mở mắt nhìn ta, cười với ta, ta dẫn nàng đi ăn mứt hoa quả.
Thoại Mỹ trong lòng chợt chua xót, biết rõ đó là cảnh còn hoang đường hơn trong mộng, nhưng vẫn nghe lời hắn như xưa liền mở mắt, cắn môi nhìn sâu vào hắn một lúc, hé ra một nụ cười đã lâu không thấy.
Kim Tử Long cũng bật cười, trán tì lên trán nàng, chóp mũi cọ cọ nàng:
- Mỹ nhi…
Khoảnh khắc này giống như quay trở lại thuở trước.
[...]
- Chúng ta đi đâu vậy?
Thoại Mỹ dựa vào lưng hắn, trong tiếng gió vù vù hỏi bên tai hắn. Kim Tử Long hơi khựng lại, lập tức nhảy càng nhanh.
- Không phải có người muốn ăn mứt hoa quả sao?
Thoại Mỹ không biết đang nghĩ gì, ôm cổ hắn ghì chặt lên người hắn, cười khe khẽ.
Nàng tưởng cả đời này sẽ không ra khỏi tường cung được nữa, hắn cõng nàng qua mấy điểm lên xuống rồi trèo ra ngoài. Công lực trèo tường của người này quả là dày dặn kinh nghiệm.
Nói là đi ăn mứt hoa quả, nhưng lúc này đã đêm hôm khuya khoắt, trước giờ giới nghiêm chưa bao lâu, trên phố ngay cả người đi đường cũng ít gặp, nào có nơi nào còn bán nữa?
Dạo một vòng cũng không tìm thấy, lại dừng chân trước một căn nhà cuối phố, hắn vừa bước vào đã có một người mang dáng dấp quản sự tiến lên chắp tay thi lễ:
- Cửu gia đã về! Cửu gia, lần buôn bán này quả có phần vượt xa!
Kim Tử Long gật đầu với ông ta, lại chỉ vào Thoại Mỹ rồi nói:
- Đây là phu nhân.
Người quản lý lui lại mấy bước hành đại lễ với Thoại Mỹ, rồi đứng thẳng dậy vừa hoảng hốt vừa vui mừng thốt lên:
- Cửu gia lập thê, hỷ sự trọng đại như thế này, sao cũng không báo cho nơi đây một tiếng? Tuy là biệt viện trong kinh thành, phận bề tôi cũng lo được mười mấy bàn để chúc mừng!
Kim Tử Long quả nhiên tâm trạng hôm nay cực vui vẻ, khẽ cười thành tiếng:
- Để hôm khác bàn sau.
Dứt lời, hắn ý tứ sâu xa liếc Thoại Mỹ một cái, nàng vội đưa mắt giả bộ lảng sang chỗ khác, ý cười trong mắt hắn làm thế nào cũng không giấu được:
- Đi nào, mang một xâu mứt hoa quả đến đây.
Người quản sự đơ ra.
Thoại Mỹ vội vàng túm tay áo Kim Tử Long, hắn nhướng mày nhìn sang, dưới ánh nến dáng vẻ giận dỗi oán trách của nàng còn động lòng người hơn ánh trăng ngoài kia ba phần.
Vào phòng chỉ còn hai người, nàng nghiêng đầu gọi hắn:
- Cửu gia?
Kim Tử Long ngồi bên bàn rót chén trà nóng đang uống, nghe vậy liền đặt chén xuống, nhíu mày nhìn nàng, ngắm nàng một lúc, rồi điềm đạm lên tiếng:
- Đây là nơi ta bố trí từ ba năm trước, ban đầu, định khi nào cưới nàng sẽ dùng.
Thoại Mỹ chỉ muốn trêu hắn một lần, không ngờ lại dẫn đến câu nói này, nhất thời trái tim như mềm đi, lại e lệ ngượng ngùng, cắn cánh môi đỏ hồng không nói nên lời.
Kim Tử Long im lặng ngắm dáng vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng cũng dịu mềm sáng rõ, nở nụ cười, vẫy tay với nàng:
- Mỹ nhi, lại đây với ta.
Hắn không dùng “trẫm”, dường như ra khỏi bức tường cung, trong chớp mắt đã quay trở lại ba năm về trước. Vẫn còn tuyệt hơn ba năm trước, nàng đã là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của hắn.
- Một năm nay trong cung… có hận ta không?
Hắn ôm nàng đặt trên đầu gối, hôn lên khóe mắt nàng, dịu dàng hỏi.
Nàng cúi đầu không trả lời.
Hắn hiểu rõ, lại bật cười:
- Vẫn còn để bụng thế sao…
Tuy nói vậy, nhưng trong giọng nói hắn lại tràn ngập ý cưng chiều, hôn nhẹ lên tóc mai của nàng, cánh tay càng ôm chặt hơn, thổi hơi nóng bên tai nàng:
- Mỹ nhi, nàng phải hiểu... nếu như để bọn họ biết được nàng là người trong lòng ta, nàng sẽ luôn phải đối mặt với tất cả ám chiêu dơ bẩn của bọn nữ nhân đó. Nhưng như thế cũng không phải bảo nàng phải chịu đựng, nàng là thê tử của ta, không giống với những nữ nhân đó, nàng có tư cách càn quấy bắt ta ở lại với nàng. Chỉ cần nàng chịu náo loạn, dù náo loạn đến đâu, ta cũng đều dung túng cho nàng.
Thoại Mỹ vùi mặt trong lòng hắn, ánh mắt lấp lánh như những vì sao trong đêm đông nơi chân trời xa vợi.
Hắn cúi đầu hôn nàng, rồi lại hôn.
- Nếu được làm lại một lần nữa... nàng vẫn sẽ gả cho ta chứ?
Thoại Mỹ rủ mắt xuống che giấu ánh nhìn hoang liêu, hơi nghiêng đầu, lệ chưa kịp rơi khỏi khóe mắt đã lặng lẽ thấm vào vạt áo của hắn, đến khi ngẩng đầu nàng đã hé cười, nhẹ nhàng trả lời hắn một cách nghiêm túc:
- Nếu là Tử Long, dù có làm lại mười lần, thiếp cũng gả.
Giống như năm đó, người thiếu niên cùng ánh trăng rơi xuống hậu viện, dưới tàng hoa dịu dàng yên tĩnh lặng ngắm nàng.
- Tử Long, Mỹ nhi đời này chỉ nguyện gả cho chàng.
Yên lặng rất lâu, hắn bỗng ôm nàng lên, tung người cùng nhào vào giường lớn trong phòng, sắc hồng bện cùng tơ sa dậy lên mấy tầng sóng. Hắn siết chặt bờ vai mảnh khảnh của nàng, ý loạn tình mê, nụ hôn dịu dàng lại điên cuồng, tay bên eo nàng khéo léo cởi ra, luồn vào trong tìm kiếm.
- Đã nói rồi, không được nuốt lời.
Hắn cắn vành tai nàng, giọng nói cực nhẹ cực khẽ, giống như đang đè nén điều gì, quá mềm mại mong manh, chỉ cần hơi cao giọng là sẽ vỡ tan.
- Thiếp không nuốt lời...
Nàng vô cùng bình tĩnh khẽ đáp.
Một đêm mưa phùn. Đôi nến đỏ đã cháy mấy tấc, cả phòng ngập trong ánh lả lướt, Thoại Mỹ khẽ tỉnh, đẩy đẩy người đang ôm chặt nàng.
- Nên trở về thôi.
Đêm xuân quá ngắn, Kim Tử Long cả đêm thỏa sức điên cuồng, lúc này mỹ nhân trong lòng mà buồn ngủ thì thật tốt. Tay hắn không kiên nhẫn vươn ra vuốt lên mắt nàng, muốn nàng cùng mình ngủ thêm một lát.
Thoại Mỹ lại sợ làm trễ giờ lên triều sớm của hắn, nói hết lời để dỗ hắn dậy. Nàng chống cái eo như sắp gãy lên, bò qua hắn muốn ra ngoài, lại bị hắn một tay đè lại.
Khuôn mặt Kim Tử Long nghiêm nghị, vươn tay cẩn thận vuốt lại đống chăn ngổn ngang, tìm tấm lụa trơn màu trắng tối qua lót dưới thân nàng. Khều bằng đầu ngón tay, lại giống như chạm phải ánh dương, giơ ra trước mặt nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn những đóa mai đỏ bên trên, còn trắng trợn nhướng mày cười khe khẽ.
- Đêm qua vi phu khó cầm được lòng, không tránh khỏi có phần lỗ mãng, vẫn mong nương tử rộng lượng bỏ qua cho.
Hắn nghiêm túc mà dịu dàng, dường như thật sự rất áy náy. Nhưng trong ánh mắt kia một chút ý tứ cảm thông cũng chẳng có, rơi trên bờ vai trắng như tuyết của nàng, lại giống như lưu luyến chân tình…
Thoại Mỹ xấu hổ không biết trốn đâu, kéo chăn che trùm mặt không chịu ló ra. Kim Tử Long vui sướng cười sang sảng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Người quản sự rất lanh trí, đồ ăn sáng đem vào cùng với đồ ngọt, lớp kẹo gừng dày dặn bọc lấy quả sơn trà tròn tròn, đan cùng đường phèn, trông không khác lắm so với xâu mứt hoa quả thật sự.
Kim Tử Long gắp một cây vào bát nàng, rồi tự mình nếm một cây. Sơn trà chua ngọt, hắn trước giờ chưa từng ăn thử, vừa cắn trong miệng đã không kìm được khẽ nhíu mày.
Thoại Mỹ lấy khăn che miệng, hắn nhìn nàng, hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn nho nhỏ, cùng nhìn nhau cười. Trong khoảnh khắc cuộc đời chỉ như một giấc mộng, thực giống một đôi phu thê giản dị bình thường.
___Hoàn___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro