Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Tháng bảy, thời tiết rất nóng nực, giữa trưa Thoại Mỹ thường sai người nấu một nồi canh rồi ướp lạnh chờ hoàng đế và bọn nhỏ trở về dùng. Bởi vì hiện tại việc học của Thái tử nặng nề, mỗi lần nàng chuẩn bị cho Tề nhi, đều chuẩn bị ba phần, Thái phó và Thiếu phó đều có.

Ngày hôm đó, Thoại Mỹ đi đưa canh cho hoàng đế, thấy hoa sen đua nhau nở ở hồ nên cho đám người lui ra, chỉ để lại Miêu Cúc cùng nàng chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp.

"Nương nương vạn phúc." Một giọng nói ấm áp xen lẫn một chút run rẩy vang lên sau lưng nàng.

Thoại Mỹ quay đầu thì thấy Chu Dật Thanh hành lễ với nàng.

"Chu thái phó." Nàng gật đầu cho hắn miễn lễ, "Ngươi lạc đường sao?"

Nơi này là hậu viện, triều thần vốn không được vào đây.

Chu Dật Thanh đỏ mặt nói, "Thần ngu dốt, Thái tử điện hạ được hoàng thượng giữ lại ở Cam Tuyền cung. Thần đi ra thì lại không biết đường, đi đến đây thì gặp được người." Nói xong hắn lại hành lễ, "Tạ nương nương thương cảm, thần mới có thể uống canh ngon như vậy."

"Thái phó không cần đa lễ, ngươi là thầy của Thái tử, tất nhiên bản cung cũng muốn kính trọng ngươi." Thoại Mỹ dẫn hắn đi về Đông cung, "Thái tử nói ngươi chưa có thê tử, chưa tìm được cô nương ưng ý sao?"

Sắc mặt Chu Dật Thanh đỏ bừng lên, "Thần... thần đã có ý trung nhân."

Thoại Mỹ nhìn hắn một cái, lúc hắn nói về ý trung nhân, trên gương mặt ngượng ngùng ấy trở nên rất vui vẻ, trong lòng nàng không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tốt. Chỉ không biết mười năm sau khi nói về người trong lòng, nam nhân này còn có vẻ mặt này nữa hay không.

Thoại Mỹ lắc đầu bật cười, thế gian này còn rất nhiều người si tình, không thể chỉ vì nàng gặp phải người kiên định không đủ thì có thể hoài nghi những người khác được. Nghĩ xong nàng lại bật cười lần nữa, người khác có si tình hay không thì liên quan gì đến nàng? Nói cho cùng, người si tình mà nàng muốn cũng không tồn tại trên đời này.

"Nương nương, mấy ngày nay Thái tử vẫn luôn thảo luận về việc thuế ruộng." Chu Dật Thanh biết nàng muốn biết cái gì, nên hắn chủ động nhắc đến.

Thoại Mỹ liền gật đầu, "Liên quan đến thuế ruộng, các ngươi thảo luận cái gì?"

"Hôm qua thần có mời Thẩm đại nhân cùng thảo luận, Thái tử đã học thêm được một số điều." Chu Dật Thanh đang nói thì thấy hoàng đế và Thái tử đang từ xa đi tới.

Thoại Mỹ tiến lên trước hành lễ với Kim Tử Long, Thái tử và những người còn lại cũng hành lễ với nàng.

Kim Tử Long nắm tay nàng đến bên cạnh mình, rồi nhíu mày hỏi Chu Dật Thanh, "Sao Thái phó lại ở chỗ này?"

"Thần... ra khỏi Cam Tuyền cung, nhưng lại bị lạc đường, may mắn gặp được hoàng hậu nương nương." Chu Dật Thanh cúi đầu trả lời.

Ánh mắt Kim Tử Long lạnh băng. Mấy tháng nay, con đường này Chu Dật Thanh đi không tới năm mươi lần nhưng nói ba mươi lần cũng không quá, vậy mà còn có thể đi lạc được?

"Ồ? Dường như trẫm thấy ngươi và hoàng hậu đang trò chuyện?" Kim Tử Long lại hỏi lần nữa.

"Thần bẩm báo với nương nương tình hình học tập của điện hạ gần đây." Trên mặt Chu Dật Thanh nổi lên một rặng đỏ, bây giờ hắn không dám nhìn ai.

Thoại Mỹ nhìn dáng vẻ như đang vấn tội của Kim Tử Long, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Dường như hắn có rất nhiều bất mãn với vị Thái phó này. Từ lúc Chu Dật Thanh đảm nhiệm chức vụ Thái phó của Thái tử vẫn luôn tận trung với cương vị mà?

"Hoàng thượng đang thảo luận gì với Tề nhi thế? Có thể nói cho thần thiếp nghe không?" Thoại Mỹ muốn đổi chủ đề.

Kim Tử Long nhìn nàng một chút rồi nói, "Tất nhiên nàng có thể nghe. Tề nhi, bữa giờ con vẫn bận rộn học tập, hiếm có thời gian nói chuyện tản bộ với mẫu hậu. Trước giờ ăn trưa con cùng mẫu hậu tới ngự hoa viên trò chuyện một chút đi, miễn cho mẫu hậu con phải lo lắng."

Thái tử đáp vâng.

Thoại Mỹ nghe xong liền biết hắn muốn nàng tránh đi, nhưng nàng cũng không còn cách nào, đành phúc thân rời đi.

Bên trong Cam Tuyền cung, Kim Tử Long cho tất cả lui ra, chỉ giữ lại mình Chu Dật Thanh.

"Chu ái khanh, ngươi trúng bảng năm nào?"

"Tâu hoàng thượng, Thần Hi năm thứ tư, thần được hoàng thượng ban cho Bảng Nhãn." Chu Dật Thanh trả lời.

"Trạng Nguyên lúc đó hiện giờ ở chỗ nào?" Kim Tử Long tiếp tục hỏi.

"Tâu hoàng thượng, Trạng Nguyên năm đó hiện đang làm việc ở Ngự sử." Chu Dật Thanh đáp.

"Bây giờ ngươi đang làm Thái phó của Thái tử, đứng hàng Nhị phẩm. Trạng Nguyên cùng thời của ngươi bây giờ cũng chỉ mới hàng Ngũ phẩm. Ngươi có biết vì sao trẫm lại đề bạt ngươi không?" Kim Tử Long đầy ý vị hỏi.

"Thần... ngu dốt." Chu Dật Thanh lo lắng đáp.

"Trẫm nhìn trúng sự ngu dốt đó của ngươi. Trong triều đình người thông minh quá nhiều, họ biết mượn gió bẻ măng, nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, làm sao có thể giúp ý chí của Thái tử trở nên kiên định? Thái tử là đế vương tương lai, hiểu rõ thế sự và kiên định mới có thể bài trừ nịnh thần nhưng vẫn không trở nên bảo thủ, giang sơn Đại Kim mới có thể tồn tại. Trẫm nhìn trúng sự kiên trì của ngươi, nên đặc biệt đề bạt ngươi, nhưng ngươi đã hồi báo trẫm như thế nào?" Đột nhiên Kim Tử Long gầm lên.

Sắc mặt Chu Dật Thanh tái nhợt, vội quỳ xuống.

"Con đường từ Cam Tuyền cung đến Đông cung, ngươi đã đi bao nhiêu lần? Ngươi lại dám nói "lạc đường" để qua loa với trẫm? Chu Dật Thanh, trẫm nể tình ngươi là nhân tài, cho ngươi cơ hội, ngươi lại hết lần này đến lần khác chạm vào vảy ngược của trẫm, ngươi ngại mình sống quá lâu sao? Ngươi có biết dựa vào những điều bên trên, trẫm đã có thể tru di cửu tộc ngươi!" Kim Tử Long tức giận mắng to.

"Thần biết tội." Chu Dật Thanh cúi đầu, thanh âm run rẩy.

"Hết lần này tới lần khác ngươi lượn lờ quanh hậu cung, ngươi cho rằng trẫm không biết ý đồ của ngươi sao? Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư của ngươi. Trẫm muốn tra quá khứ của ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, như việc bảy năm trước vào mồng tám tháng chạp ngươi ở nơi nào, nhận ân huệ của ai, trẫm tra một cái đã biết."

Sắc mặt Chu Dật Thanh lập tức xám như tro tàn, vội dập đầu nói, "Thần... thần tội đáng chết vạn lần. Tâm tư của thần không ai biết, sai lầm của thần không liên quan đến người khác, xin hoàng thượng minh giám."

Kim Tử Long cười lạnh, "Ngược lại ngươi lại là một kẻ si tình, đáng tiếc phần si tình này ngươi đặt nhầm chỗ! Chỉ bằng mấy câu đó của ngươi, trẫm đã có thể giết chết ngươi!"

"Thần nguyện lĩnh tội." Chu Dật Thanh dập đầu nói.

Kim Tử Long lắc đầu, người này là một mầm mống tốt, nếu hôm nay để hắn ta gãy trong tay, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

"Mười năm học hành gian khổ, thiên hạ này biết bao sĩ tử lấy ngươi làm gương. Ngươi có biết ngươi không chỉ phụ tín nhiệm của trẫm với ngươi, mà hơn cả là phụ kỳ vọng của họ đối với ngươi không? Thái tử tôn ngươi làm vi sư, xem ngươi là cánh tay đắc lực. Ngươi nói xem, chỉ vì một chút tư tình nhỏ nhoi, ngươi đã làm tổn thương bao nhiêu người?"

"Thần... thần biết sai." Chu Dật Thanh nghẹn ngào nói.

Hắn có ý nghĩ không tốt, cuối cùng đã làm Thái tử đau lòng. Mấy tháng ở chung này, hắn với Thái tử không chỉ là quân thần, hơn hết là sư đồ, là tri kỉ. Vậy mà hắn lại động tâm với mẫu thân của đồ đệ. Nhưng hắn không hối hận. Kể từ khi tồn tại trên thế gian này, khoảnh khắc ấm áp nhất của hắn, là khi được nhìn thấy nàng mỉm cười...

Kim Tử Long không ngừng đi qua đi lại, trong lòng hắn do dự cực kỳ. Sao hắn lại không biết tình cảm gắn bó của Thái tử và Chu Dật Thanh chứ? Nếu như hắn lấy đại một tội danh để giết Chu Dật Thanh chẳng những thiếu đi một nhân tài trung thành tuyệt đối, song sẽ làm cho Tề nhi khổ sở, mà hơn cả là Mỹ nhi cũng sẽ không hài lòng với hắn. Nhưng nếu để hắn ta tiếp tục lưu lại Đông cung... thì sao hắn có thể chịu được!

"Trẫm cho ngươi một cơ hội. Ngươi quay về quê hương của ngươi, làm Huyện lệnh. Thái tử mà chưa lên làm vua, ngươi cũng không được vào kinh làm quan. Ngươi có bằng lòng không?"

"Thần... tạ ơn hoàng thượng." Chu Dật Thanh lại dập đầu.

"Lui xuống đi. Nói với Thái tử như thế nào, ngươi tự sắp xếp." Kim Tử Long phất phất tay.

Chu Dật Thanh lui ra ngoài, nhìn mặt trời rực rỡ trên Cam Tuyền cung, cuối cùng nước mắt của hắn rơi xuống.

Mấy tháng này hắn như chìm trong một giấc mộng. Từ một tiến sĩ của Quốc Tử Giám được chọn làm Thái phó cho Thái tử. Hoàng thượng thưởng thức, Thái tử tin tưởng, hào quang như thế... mãi cho đến khi hắn gặp được người hắn vẫn luôn giấu trong tim kia.

Nam nhi có chí, chí ở bốn phương. Hắn biết hắn không nên sa vào đoạn tình cảm kia. Nhưng nữ tử như thế, càng hiểu rõ hơn về nàng, hắn càng không có cách nào kiềm chế.

Hắn tưởng hắn đã giấu tâm tư mình rất tốt, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn để người khác nhìn ra được. Cũng đúng thôi, có được một nữ tử tốt đẹp như vậy, có nam nhân nào không cảnh giác chứ?

Tâm ý của hắn nàng vĩnh viễn sẽ không biết được, nhưng hắn không hối hận. Hắn biết, hoàng thượng sẽ không trách cứ nàng vì hắn, như vậy là hắn yên tâm rồi.

Ở kinh thành bảy năm, thời gian thoáng qua như giấc mộng. Bây giờ... mộng đã kết thúc, hắn vẫn chưa tình nguyện tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy