Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Ngày hôm sau, sau khi hoàng đế hạ triều thì nghe Vương Đức Tử báo lại thân thể hoàng hậu khó chịu nên chính điện sẽ đóng cửa ba ngày.

Hắn cười khổ, gật đầu.

Nàng không phải là khó chịu trong người, chỉ là nàng không muốn gặp hắn mà thôi.

Vào buổi chiều, các quan viên trọng yếu của Lễ bộ, Hộ bộ và Binh bộ đều phải tiến cung.

Những ngày tết này, giặc Bắc Phiên ở phương Bắc nhiều lần đánh lén biên cảnh, đoạt không ít lương thực và dê bò. Ba năm trước sau khi Bắc Phiên đại bại, biên cảnh hai nước vẫn luôn không có phân tranh gì, nhưng mấy tháng gần đây, bọn chúng lại bắt đầu có động tĩnh.

Lễ bộ chủ hòa, bọn họ cho rằng năm nay trời đông rất lạnh có thể đây là nguyên nhân dẫn đến việc Bắc Phiên nhiều lần xâm phạm biên cảnh. Nếu Đại Kim cho chúng chút lương thực để họ sống sót qua mùa đông này, tất nhiên bọn chúng sẽ mang ơn.

Nhưng Binh bộ lại chủ chiến, họ nghĩ rằng lúc này viện trợ cho bọn chúng, bọn chúng sẽ nghĩ Đại Kim dễ bắt nạt.

"Mộ Dung Dực, ngươi thấy thế nào?" Kim Tử Long hỏi.

"Thần cho rằng, từ ba năm trước đây sau khi Bắc Phiên đại bại lực lượng cũng đã giảm đi, trong lúc đó bọn chúng còn có xung đột nhỏ với Xiêm La. Bây giờ bọn chúng không ngừng xâm phạm Đại Kim, nếu chúng ta còn lấy chính sách hòa bình đối đãi với bọn chúng, vậy sau khi bọn chúng có cơ hội thở dốc chắc chắn sẽ quay lại mà cắn ngược. Mấy năm nay Bắc Phiên loạn trong giặc ngoài, bây giờ cũng có thể xem là nỏ mạnh hết đà, không bằng chúng ta cử binh một lần, đem bọn chúng đánh tan rã triệt để, cũng coi như nhổ được cây đinh trong lòng." Mộ Dung Dực nói.

"Thần không đồng ý." Lễ bộ Thượng thư Liễu Thì đáp, "Bắc Phiên chỉ tấn công quy mô nhỏ, biên cảnh còn có Xiêm La, nếu ta tập trung quân tiến đánh Bắc Phiên, khả năng Xiêm La cũng chọn thời điểm đó công kích chúng ta."

"Doãn ái khanh, bây giờ quân đội ở phương Bắc của chúng ta binh lực như thế nào?" Kim Tử Long hỏi Binh bộ Thượng thư Doãn Gia.

"Hồi hoàng thượng, trước mắt phương Bắc có ba trăm ngàn đại quân Đại Kim đang đóng, chia đều ở Tây Bắc và Đông Bắc mỗi bên là một trăm năm mươi ngàn. Binh lực của Bắc Phiên ước chừng khoảng một trăm ngàn, Xiêm La khoảng năm mươi ngàn."

"Liễu Thì, Xiêm La cùng chúng ta giao hảo, ngươi đã phái sứ thần đi chưa?"

"Hồi hoàng thượng, cuối tháng sẽ xuất hành." Lễ Bộ thượng thư Liễu Thì đáp.

"Năm ngày sau xuất phát, nhìn xem tình hình bên trong của Xiêm La đi." Kim Tử Long nói.

Liễu Thì đáp vâng.

"Thẩm Dục, nếu như cùng Bắc Phiên khai chiến, cử năm trăm ngàn binh, quốc khố và lương thảo của chúng ta bây giờ có thể chống đỡ được bao lâu?"

"Bẩm hoảng thượng, trước mắt quốc khố có thể chèo chống được nửa năm. Năm ngoái phương Nam bội thu, một số địa phương vẫn chưa giao nộp, đồng thời quốc gia cũng trưng thu lương thực, chí ít chúng ta còn có thể chống đỡ được thêm ba tháng."

Kim Tử Long gật đầu, "Doãn Gia, lệnh Triệu Phong tướng quân lĩnh một trăm ngàn binh lính đến hội họp với phương Bắc. Viên Thành là chủ soái, Triệu Phong là đại tướng quân tiên phong, cuối tháng tiến công Bắc Phiên."

"Vâng." Hai thượng thư đều đáp.

"Viết thư cho Lưu tướng quân, lệnh hắn bảo vệ tốt phòng tuyến ở Tây Bắc." Binh bộ thượng thư đáp lời.

"Hoàng thượng, thần muốn đề cử một người, có thể là tiên phong khi tiến đánh Bắc Phiên."Binh bộ thị lang Lý Hiện đột nhiên bẩm báo.

"Ồ?" Hoàng đế nhíu mày, "Người nào?"

"Lý Dịch, là cháu của bá phụ thần. Năm nay mười tám tuổi, ba năm trước từng theo Mộ Dung tướng quân giúp Viên tướng quân tiến đánh Bắc Phiên, được phong tam đẳng, bây giờ đang ở dưới trướng của Lưu tướng quân, có tài thao lược lại can đảm hơn người, nên vì người mà tiên phong."

Kim Tử Long nhìn Mộ Dung Dực, nếu đã cùng hắn đánh trận chắn chắn hắn phải hiểu rõ.

"Hoàng thượng, ba năm trước đây thần từng cùng kẻ này trò chuyện về việc tiến công đánh Bắc Phiên. Lúc ấy hắn đã nghĩ đến dùng tám trăm thiết kị tiến thẳng đến vương cung của Bắc Phiên."

"Tuyệt." Hoàng đế xoa tay, "Nói với Lý Dịch, chọn tám trăm thiết kỵ ở Tây Bắc chờ lệnh trẫm. Trẫm tin rất nhanh thôi sẽ có lúc trẫm dùng đến hắn."

Sau khi thảo luận xong, hoàng đế lưu Lý Hiển và Mộ Dung Dực lại, "Trẫm viết một lá thư cho Viên tướng quân, một khi khai chiến, quân lính của chúng ta nhiều, Vương triều Bắc Phiên chắc chắn sẽ phái binh chi viện. Lý Hiển, ngươi tự tay giao phong thư này cho Viên Thành, nói cho hắn biết nhất định phải đặt chiến trường ở bên ngoài biên giới, có thể diệt được bao nhiêu quân Bắc Phiên thì diệt bấy nhiêu. Đợi viện quân của vương triều nhổ trại, lệnh tám trăm kỵ binh xuất phát khiến cho bọn chúng trở tay không kịp. Sau trận chiến này, đừng nói ba năm, trẫm muốn bọn chúng ba mươi năm, một trăm năm cũng không dám xâm chiếm Đại Kim lần nào nữa."

Lý Hiển lĩnh mệnh.

"Hôm nay trẫm vui vẻ, đi, cùng trẫm uống rượu."

Lý Hiển và Mộ Dung Dực nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương, rồi bước nhanh đi theo.

Rượu trong cung tất nhiên là cực tốt. Dao Trì tuyết này là dùng nước nhưỡng bên cạnh ao tuyết, ngâm hai năm, lại thêm một ít vị cam thuần, chỉ là uống nhiều quá cũng hơi không chống đỡ được. Qua ba tuần rượu, đột nhiên hoàng đế muốn ngâm thơ.

"Hoàng thượng, cái này người thật sự làm khó thần rồi." Mộ Dung Dực đáp, mặc dù hắn cũng thích đọc sách, nhưng nói cho cùng làm thơ cũng không phải thế mạnh của hắn.

"Ngươi thành hôn với tài nữ của Từ gia lâu như vậy mà không học được một chút tài hoa nào từ nàng ấy sao?" Kim Tử Long cười trêu nói.

"Là thần ngu dốt." Mộ Dung Dực cười, tất nhiên hắn không sánh bằng phu nhân của hắn rồi.

Nụ cười của Mộ Dung Dực khiến Kim Tử Long cảm thấy chướng mắt.

"Trẫm say rồi, Trương Bảo Toàn, mang canh giải rượu lên đi." Hoàng đế lại nói với hai thần tử, "Các ngươi uống canh giải rượu rồi hồi phủ đi."

Hai người đáp vâng.

Không lâu sau, canh giải rượu được bưng đến.

"Vì sao hôm nay không có vị mơ?" Không có vị mơ kia, khiến hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Trương Bảo Toàn ngượng ngùng cười: "Hoàng thượng, bây giờ đang là giữa mùa đông sợ là ngự thiện phòng không tìm được mơ..."

Lời nói láo này ngay cả Trương Bảo Toàn cũng không tin. Ngự trù ở ngự thiện phòng thật ngu ngốc, làm ba bốn lượt lại còn có thể làm sai, lãng phí hết tất cả số mơ cuối cùng, hiện tại là muốn chết rồi sao?

Lý Hiển nhìn dáng vẻ say rượu của hoàng đế, đột nhiên như nhớ ra cái gì, "Hoàng thượng, chỗ thần có quả mơ." Hắn thận trọng lấy ra một túi gấm, từ trong đó lấy ra một bao giấy dầu, mở ra, bên trong có tầm mười quả.

Kim Tử Long cầm một viên nếm nếm, dừng một chút, lập tức nói: " Ừm, không tệ, cái này mua ở đâu?"

"Hồi bệ hạ, đây là hoàng hậu nương nương cho thần, mỗi tháng hoàng hậu nương nương đều làm một chút quả..." Lý Hiển nhìn khuôn mặt dần trắng nhợt của hoàng đế, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì: "Hoàng thượng?"

"Hôm nay tới đây thôi, các ngươi trở về đi." Hoàng đế nói.

Lý Hiển và Mộ Dung Dực lui ra.

"Trương Bảo Toàn, viên mơ này và cái trẫm ăn mấy tháng trước giống nhau như đúc, không phải ngươi nói ngự thiện phòng không làm được mơ cho ra hồn sao? Vì sao chỗ hoàng hậu còn có?" Trên mặt hoàng đế không có biểu tình gì, giống như hắn chỉ vô tình hỏi.

"Nô tài đoán..." Trương Bảo Toàn không biết phải nói làm sao cho đúng.

"Tốt nhất ngươi nên nói thật, nếu không tội khi quân mà đã định, cái đầu của ngươi cũng không cần nữa!" Hoàng đế đột nhiên nổi giận.

Trương Bảo Toàn lập tức quỳ xuống nói: "Xin hoàng thượng thứ tội, canh giải rượu vị mơ này này vốn là hoàng hậu nương nương chuẩn bị cho người. Nhưng mấy tháng trước nương nương không làm nữa, còn viết những thói quen ăn uống và sinh hoạt thường ngày của người viết lên giấy rồi phân phát đến Lục thuọng. Nương nương không muốn nô tài nhắc đến, vì thế nô tài vẫn luôn không dám nhắc đến."

Đột nhiên Kim Tử Long bật dậy, cho nên mấy lần khuya khoắt hắn từ bên ngoài trở về kia, những ấm canh giải rượu không phải do ngự thiện phòng chuẩn bị? Nàng biết hắn ở bên ngoài mua vui uống rượu với nữ nhân khác, nhưng nàng không có trách cứ, ngược lại còn chuẩn bị canh giải rượu cho hắn và phi tần?

"Tìm những danh sách kia về cho trẫm."

"Dạ?" Trương Bảo Toàn nghi ngờ, danh sách nào?

"Danh sách hoàng hậu viết, toàn bộ đều tìm về! Nếu thiếu một tờ nào, Lục thượng đều không thoát khỏi trừng phạt." Kim Tử Long rống lên.

Trương Bảo Toàn vội lao ra cửa.

Hơn nửa canh giờ sau danh sách phân đến Lục thượng đều được mang trở về. Cũng may bọn họ không có ngốc như vậy, những tờ danh sách này đều được bảo vệ rất tốt, không dính phải những đồ vật không nên dính.

Kim Tử Long nhìn nét chữ xinh đẹp của nàng trên giấy, hắn lật từng tờ từng tờ một. Những cái này đều là khẩu vị gần nhất của hắn, vì tìm được sở thích của hắn, mỗi một thứ, nàng phải sửa bao nhiêu lần chứ?Hơn sáu mươi tờ giấy, nàng bỏ ra bao đêm để suy nghĩ? Lúc hắn và những nữ nhân khác phong hoa tuyết nguyệt, nàng... làm những việc này sao?

Đồ vật hắn dùng chỉ không phù hợp với ý muốn của hắn một chút thôi, mấy ngày sau đã có đồ hợp ý hắn đưa đến. Cái này thì phải cần để tâm đến như thế nào mới có thể một lần lại một lần lặng lẽ hiểu tâm ý của hắn. Đây vẫn chỉ là những cái hắn có thể nhìn thấy, vậy ở nơi hắn không nhìn thấy?

Mỹ nhi của hắn, đã dùng bao nhiêu tâm tư đặt lên người hắn? Một người, phải như thế nào mới có thể yên lặng đối tốt với người khác như vậy?

Hắn vẫn luôn cảm thấy hai người họ rất phù hợp, nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, bọn hắn phù hợp là do nỗ lực của nàng còn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Mà hắn, hắn đã hồi đáp nàng như thế nào đây?

Mấy năm này, nhìn nàng ổn thỏa hậu vị, lại vừa phải gánh một cái trách nhiệm nặng hơn so với việc đảm nhiệm hậu vị này, nàng chăm sóc hắn, còn muốn chăm sóc cho toàn bộ người trong hậu cung, đã bao giờ hắn thông cảm? Hắn không có, hồi báo của hắn với nàng là nói cho nàng hắn yêu nữ nhân khác. Lúc nàng hàng đêm vì hắn nấu canh giải rượu, vào thời điểm nàng ngày ngày quan tâm sinh hoạt thường ngày của hắn, nói cho nàng hắn yêu người khác.

Hắn làm tổn thương nàng, còn luôn miệng hỏi nàng vì sao. Lần đầu tiên hắn hỏi nàng, nàng nên đánh hắn mấy bạt tay, nói cho hắn biết, hắn không đáng. Hắn không đáng... cho tới bây giờ hắn vẫn luôn làm điều hắn muốn làm, những thứ hắn cho nàng đều là cái hắn cho rằng nàng muốn, hắn chưa từng nghĩ đến điều nàng thật sự muốn là cái gì.

Nam nhân như vậy, làm sao có thể xứng đáng với tình yêu của nàng?

Cũng khó trách nàng không muốn yêu hắn, khó tránh nàng không muốn gặp hắn...

Kim Tử Long chạm lên ngực, nỗi đau chậm rãi dâng lên, giống như muốn đâm thủng cái gì, đau đến mức hắn không kìm được chảy nước mắt.

Sao hắn lại may mắn như thế, được một nữ tử yêu hắn đến vậy?

Nhưng buồn cười làm sao, hắn lại để cho nữ nhân yêu hắn tuyệt vọng đến cùng cực.

Hắn phải làm sao mới có thể tìm được nàng trở về?

Nếu như... hắn cũng dụng tâm đối xử với nàng như vậy, có phải nàng vẫn sẽ yêu hắn? Hắn có thể không cần nàng phải nỗ lực như lúc trước, hắn chỉ cần... chỉ cần trong mắt nàng lúc nhìn hắn có một chút dịu dàng, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Kim Tử Long cẩn thận cất những tờ giấy này đi, dùng vải lụa tốt nhất bao bọc ở bên ngoài rồi đặt trên đỉnh của giá sách. Hắn muốn đi tìm nàng, hắn muốn nói với nàng, lần này, hắn không cầu xin nàng tha thứ, hắn cũng đều không cần bất cứ thứ gì, hắn chỉ cần nàng có thể làm chính mình. Hắn thích nhìn nàng, hình dáng nào hắn cũng thích, rất yêu thích, là thật lòng thật dạ yêu thích, nỗ lực của nàng vì hắn, hắn thích, nàng đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn cũng thích. Hắn chính là yêu dáng vẻ ung dung của nàng, yêu bình tĩnh của nàng, yêu nàng lanh lẹ cơ trí khi đối mặt với khó khăn, giọng nói đáng yêu của nàng lúc nàng làm nũng, cũng yêu nàng lúc đùa giỡn với hắn, hết thảy của nàng hắn đều yêu, nàng trở nên như thế nào hắn cũng đều yêu. Lần này, nàng không cần phối hợp với hắn, hắn sẽ phối hợp với nàng. Nàng không cần nghĩ cách biến thành hình dáng hắn thích, hắn sẽ nghĩ biện pháp để biến thành người nàng thích.

Kim Tử Long biết việc hắn từng thích Liễu Dạ Nguyệt đã khiến nàng đau lòng, thế nhưng nàng không hiểu, đối với hắn mà nói, chỉ có Từ Thoại Mỹ là hậu thuẫn kiên cường của hắn, là phòng tuyến cuối cùng trong tình cảm của hắn. Mà Liễu Dạ Nguyệt... Liễu Dạ Nguyệt giống như một nét tô điểm trong hậu cung, sau khi động tâm, bất quá cũng không còn gì nữa. Làm sao có thể đánh đồng nàng ta với Mỹ nhi?

Kim Tử Long nghĩ, trong lòng hắn đã có Thoại Mỹ, nàng lấp đầy trái tim hắn, chỉ cần nàng còn ở trong tâm hắn, hắn cảm thấy Liễu Dạ Nguyệt như thế nào đều không có liên quan gì đến hắn. Nhưng nếu nàng không có ở đây, hậu cung này, giang sơn này, đối với hắn không có ý nghĩa gì hết!

Nếu nội tâm của nàng vẫn có cây gai đó, vậy hắn, hắn sẽ từ từ tìm cách nhổ cây gai kia đi, chữa khỏi vết thương của nàng, cho dù phải dùng cả một đời để trị, hắn cũng nguyện ý.

***
Nay nhích lên được top 3 tag #longmy ^^ dui dẻ liền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy