Chap 97: Cùng ăn trưa
Thoại Mỹ về đến công ty đã là hơn 12 giờ.
Phần lớn nhân viên đi ăn cơm trưa, chỉ có người trợ lý vẫn ở đó chờ cô. Thấy Thoại Mỹ xuất hiện, người trợ lý đứng dậy. Thoại Mỹ nhíu mày khi bắt gặp bộ dạng thấp thỏm của người trợ lý. "Chuyện gì vậy?"
Người trợ lý lập tức cất giọng nghiêm túc: "Tổng giám đốc... hẹn chị cùng ăn trưa từ nửa tiếng trước. Tổng giám đốc nói đợi chị ở văn phòng."
Tuy Thoại Mỹ và Kim Tử Long xảy ra không ít tin đồn nhưng trong mắt người ngoài, vợ chồng họ vẫn đối xử với nhau lịch sự như khách. Quan hệ của bọn họ trên thực tế tệ hại đến mức nào, người trợ lý luôn theo sát cô tất nhiên biết rõ, thảo nào cô ta thấp thỏm như vậy.
Thoại Mỹ không đáp lời. Người trợ lý biết ý. "Em giúp chị từ chối." Nói xong, cô ta liền cầm ống nghe điện thoại.
Thoại Mỹ liền giơ tay ngăn cô ta. "Không cần đâu, chỉ ăn bữa cơm thôi. Cô sợ anh ta hạ độc tôi?"
Người trợ lý ngây ra trước câu nói đùa hiếm thấy của Thoại Mỹ. Cho đến khi Thoại Mỹ quay người đi ra thang máy, cô ta vẫn chưa định thần.
Thoại Mỹ đi vào thang máy, lên thẳng tầng trên cùng. Cô muốn xem Kim Tử Long định giờ trò gì?
Thoại Mỹ nhanh chóng đứng trước cửa văn phòng CEO. Cô giơ tay gõ cửa theo đúng phép lịch sự, bên trong không có phản ứng. Cô liền đẩy cửa đi vào phòng. Từ xa, cô đã nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi gục xuống bàn làm việc, dường như đang ngủ say. Thoại Mỹ không ngờ sẽ bắt gặp bộ dạng này của Kim Tử Long, anh thật sự ngủ say đến mức không biết gì.
Cô ngập ngừng tiến lại gần. "Này..."
Cho tới khi cô đi đến bên cạnh, anh vẫn không hề nhúc nhích. Thoại Mỹ nghiến răng đẩy người Kim Tử Long, bàn tay vô tình chạm vào bàn tay lạnh giá của anh.
Thoại Mỹ giật mình. "Kim Tử Long!" Cô bất giác cao giọng.
Kim Tử Long vẫn không có phản ứng. Thoại Mỹ sờ lên trán anh. Bàn tay của người đàn ông này lạnh như đá, trong khi trán lại nóng ran. Anh giống như người đang ngủ say bị quấy nhiễu, chau mày, động đậy bờ vai. Đầu óc Thoại Mỹ chưa có phản ứng đã vô thức rụt tay lại.
Kim Tử Long mở mí mắt nặng nề, cảnh vật trước mắt mơ hồ trong giây lát rồi dần trở nên rõ ràng, cho đến khi anh nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai. Đáy mắt anh vụt qua một tia sáng lấp lánh nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lẽo. Kim Tử Long ngồi thẳng người, kéo lại cổ áo rồi đứng dậy nhìn đồng hồ. Sau đó anh lạnh nhạt liếc nhìn Thoại Mỹ. "Đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Nói xong, anh liền thu ánh mắt, đi vòng qua bàn làm việc, ra ngoài. Thoại Mỹ dõi theo bóng lưng đang vội vàng rời đi, trong đầu cô đầy nghi vấn, nhưng cô không thể nói rõ rốt cuộc điểm nào kỳ lạ. Thấy anh chuẩn bị biến mất ở cửa văn phòng, Thoại Mỹ nói: "Sắc mặt anh không tốt lắm..."
Sống lưng Kim Tử Long cứng đờ. Hai giây sau, anh quay đầu nhìn Thoại Mỹ, giọng nói như có gai nhọn: "Em quan tâm đến tôi? Đúng là hiếm có!"
Mọi nghi hoặc bị nụ cười như có như không của Kim Tử Long xóa sạch, Thoại Mỹ tự giễu trong lòng. Chỉ trong giây lát, đầu óc và đôi mắt cô không có chút biểu cảm, lạnh lùng đi ra ngoài.
"Hiếm có dịp anh hẹn tôi cùng ăn trưa, tôi cũng nên giả bộ quan tâm anh một chút, đúng không?"
Một đòn phản kích hoàn hảo. Thoại Mỹ vừa dứt lời, vẻ chế nhạo trên gương mặt người đàn ông hoàn toàn biến mất.
[...]
Kim Tử Long chọn một nhà hàng khá xa công ty.
Khi ngồi vào vị trí bên cửa sổ, trong lòng Thoại Mỹ dậy sóng. Không phải vì người đối diện cô lúc này là Kim Tử Long, mà là... đã rất lâu cô không đến nơi này dùng bữa.
Cũng là giờ ăn trưa, cũng là vị trí gần cửa sổ, Thoại Mỹ từng đến đây một lần. Đó là lúc hai người mới đăng ký kết hôn không lâu. Để che mắt mọi người, Thoại Mỹ và Kim Tử Long không thể cùng nhau ăn trưa ở công ty. Thời gian đó, nhà hàng này mới khai trương, không gian tương đối yên tĩnh, không bị người khác làm phiền. Thoại Mỹ cũng ngồi ở vị trí này, vừa cúi đầu uống nước chanh vừa trò chuyện với Kim Tử Long về công việc, Kim Tử Long lặng lẽ nhìn cô, nghe cô nói. Trên trán cô có một lọn tóc vô tình rơi xuống, anh giơ tay giúp cô vén ra sau tai, động tác rất tự nhiên. Cô ngẩng đầu nhìn anh, liền bắt gặp ánh mắt ấm áp hơn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Cảnh tượng này ùa về một cách rõ ràng, như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng hiện tại, anh không cần đóng kịch, tất nhiên cũng sẽ không vén tóc giúp cô. Cô cũng không nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng. Giữa hai người chỉ còn là công việc. "Sắp đến dịp kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta, lẽ nào em không cảm thấy chúng ta nên tổ chức buổi party nhằm xóa bỏ những tin đồn về tôi và em?"
Thoại Mỹ uống nước chanh, không ngẩng đầu. "Đừng có lôi tôi vào, tin đồn về anh đúng là chưa bao giờ ngừng. Còn tôi gần đây rất ngoan ngoãn, không có tin đồn gì cả!"
"Em tưởng những tấm ảnh em đến bệnh viện thăm Lộ Minh Thành bị che mặt, chỉ có tôi nhận ra em thôi sao? Em cứ dây dưa với Lộ gia, để Giang Thế Quân cảm thấy bị uy hiếp, em sẽ không có kẹo ngon ăn đâu!"
Kim Tử Long lại để lộ nụ cười như có như không, anh muốn che giấu điều gì? Che giấu sự quan tâm dành cho cô? Đáng tiếc chiêu này đã vô tác dụng với Thoại Mỹ. Cô đáp lại anh bằng giọng điệu chế giễu: "Xem ra, dù chơi trò mất tích một tháng nhưng anh vẫn còn quan tâm đến mọi hành động của tôi. Trước khi lo Giang Thế Quân đối phó với tôi, anh nên lo liệu tôi có cắm sừng anh hay không mới đúng!"
Lời nói của Thoại Mỹ như mũi dao sắc nhọn, cắm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong trái tim người đàn ông, khiến một người vốn kiềm chế rất giỏi như Kim Tử Long cũng chết sững trong giây lát. Máu lặng lẽ chảy...
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ dọn món ăn, Thoại Mỹ đã bỏ lỡ biểu cảm của Kim Tử Long. Cô quay sang người phục vụ, đến lúc nhìn anh, tất cả đã trở lại bình thường. Ánh mắt Kim Tử Long như lớp băng trên mặt hồ, không hề xao động, cũng không có độ ấm. "Mọi việc không cần em lo, em chỉ cần trang điểm đẹp tới dự buổi tiệc là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro