Chap 84: Chút ấm áp cuối cùng
"Cô ta có thời gian rảnh đi thử áo cưới? Công ty đã bị cô ta hai tay dâng cho người khác..."
"Cô ta còn đi thăm mộ Từ gia? Gia đạo bị cô ta hủy hoại rồi. Đổi lại là tôi, cả đời này tôi không có mặt mũi dâng hương hoa cho bố ấy chứ..."
Vào một buổi sáng cuối mùa đông, người phụ nữ đang trở thành trung tâm bàn tán của dư luận cùng chồng mình tiến hành chụp ảnh cưới tại một khu nghỉ mát ở ngoại thành.
Kim Tử Long trước đó đã thông báo với lãnh đạo khu nghỉ mát, nên cả khu vực đều có bảo vệ canh gác, tránh sự quấy nhiễu của đám phóng viên.
Thoại Mỹ không xa lạ với khu nghỉ mát này. Cách nơi đây không xa là sân golf hàng đầu của thành phố, trực thuộc tập đoàn Royal.
Sau khi chụp xong hai lô ảnh, Thoại Mỹ về phòng, thay váy cưới đuôi dài quét đất tới hai mét. Hôm nay, cô diện bốn bộ áo cưới, kiểu dáng khác nhau. Những bộ váy cưới này đều được đặt may ở nước ngoài, mới được chuyển về nước để chuẩn bị cho buổi chụp hình. Sau khi thay xong, Thoại Mỹ ngắm hình ảnh cô trong gương, đầu óc không có bất cứ cảm nghĩ nào. Trong khi đó, người trợ lý ở bên cạnh hết lời khen ngợi: "Đúng là bộ sau đẹp hơn bộ trước."
Nhóm chụp hình và địa điểm đều do Lý Mặc toàn quyền phụ trách. Lúc nhân viên hóa trang trang điểm lại cho Thoại Mỹ, Lý Mặc gõ cửa đi vào: "Kim phu nhân, sắp đến trưa rồi, cô có muốn ăn chút đồ trước không?"
Thoại Mỹ coi như không nghe thấy, trang điểm xong liền đứng dậy, nhấc gấu váy đi ra ngoài. Lúc đi qua cửa, cô lướt qua vai Lý Mặc, chẳng hề để ý đến đối phương. Lý Mặc một mình đứng ở đó, ngượng ngập ho khan một tiếng.
Thoại Mỹ đi hai bước liền nhìn thấy Kim Tử Long ngồi trên chiếc ghế dài ở phía đối diện. Anh đã thay bộ lễ phục đàn ông tương ứng, bộ dạng như đang đợi Thoại Mỹ. Thoại Mỹ dừng bước, hai nhân viên đi sau giúp cô nâng gấu váy chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi. Ai ngờ Thoại Mỹ chỉ dừng một giây rồi sải bước dài rời khỏi nơi đó.
"Bữa trưa sắp mang đến rồi. Em hãy ăn chút đồ rồi chụp tiếp." Kim Tử Long đột nhiên lên tiếng.
Lúc này, Thoại Mỹ đi ngang qua người Kim Tử Long. Cô chỉ hơi dừng bước, ném ánh mắt khinh miệt về phía anh rồi bỏ đi thẳng thừng.
Thợ chụp ảnh không theo kịp bước chân của cô, quay sang nói với Kim Tử Long: "Kim tiên sinh cứ ăn trước đi, tôi đi chụp ảnh ngoại cảnh một mình phu nhân trước."
Kim Tử Long không mở miệng, thợ chụp ảnh nghĩ anh đã đồng ý, lập tức rảo bước nhanh. Kim Tử Long đột nhiên gọi lại: "Khoan đã."
Thợ chụp ảnh quay đầu. Kim Tử Long đứng dậy, đi về phía anh ta: "Bên ngoài tương đối lạnh, khi nào không chụp hình, anh hãy khoác cho cô ấy."
Nói xong, Kim Tử Long đưa cho anh ta chiếc áo vest: "Anh hãy nói là áo của nhân viên, làm phiền anh."
Thợ chụp ảnh gật đầu. Lúc nhận áo khoác, anh ta không thể kìm nén ý nghĩ: đúng là một đôi vợ chồng kỳ quái...
[...]
Ngọn gió cuối đông rét cắt da cắt thịt.
Thoại Mỹ mặc bộ váy cưới hở ngực, gấu váy tung bay, trông giống một lá cờ điêu tàn.
Trước khi chụp hình, nhân viên bận rộn đi đi lại lại chuẩn bị, Thoại Mỹ đứng một bên xoa bờ vai lạnh giá, phóng tầm mắt ra xa. Thảm cỏ xanh mướt như đang giữa mùa hạ, chỉ có người ở trong mới cảm nhận được cái rét tê tái.
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác ấm áp khoác lên vai Thoại Mỹ. Cô giật mình, vừa quay đầu liền sững sờ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thoại Mỹ, Lộ Minh Thành ngập ngừng: "Nghe nói hôm nay em đến đây chụp ảnh cưới. Tôi vừa vặn chơi golf ở sân bên cạnh, nên..."
"..."
Lộ Minh Thành cuối cùng thở dài: "Thôi, tôi cũng chẳng biết nói gì, chỉ là... đi ngang qua nên muốn vào đây xem thế nào..."
Nói xong, anh lấy một chiếc hộp đóng gói rất đẹp từ tay người trợ lý ở bên cạnh đưa cho Thoại Mỹ, đồng thời cất giọng dịu dàng: "Tân hôn vui vẻ."
Tân hôn vui vẻ...
Bốn từ này buồn cười biết bao. Trong mắt người đàn ông trước mặt đầy vẻ thương xót, khiến Thoại Mỹ đau buốt tim gan. Chuẩn bị cả quà cưới, vậy mà anh còn nói anh chỉ tình cờ đi ngang qua nên muốn vào đây xem thế nào.
Hai tay Thoại Mỹ nắm chặt áo khoác, nhìn người đàn ông chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng ở trước mặt. Mồm miệng cô cứng đờ, mãi mới nhếch lên thành nụ cười. Nhưng ai biết, trong lòng cô, máu đang nhỏ từng giọt.
Ngắm nụ cười của Thoại Mỹ, Lộ Minh Thành đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi..."
"..."
"Em có đồng xu không?"
Thoại Mỹ ngẩn người.
Thợ chụp hình cầm chiếc áo khoác của Kim Tử Long đi tới, thấy Thoại Mỹ ngây ra ở đó liền hỏi: "Anh cần đồng xu làm gì?"
Không đợi Thoại Mỹ trả lời, thợ chụp hình nhanh chóng bảo trợ lý đi một đồng xu cho Thoại Mỹ.
Thoại Mỹ còn chưa định thần, Lộ Minh Thành đã lấy đồng xu từ tay cô. Anh giơ giơ đồng xu, mỉm cười với cô.
Thoại Mỹ vẫn không mở miệng, cho đến khi Lộ Minh Thành cất giọng vui vẻ: "Tôi đại diện tập đoàn Royal chính thức thông báo cho em biết, ngày hôm nay, công ty chúng tôi sẽ xóa bỏ món nợ 1 tỷ của em."
Gió thổi tan nụ cười của ai?
May mà ngọn gió mùa đông không ngừng thổi, mới có thể che giấu sự run rẩy trong ngữ điệu của Thoại Mỹ: "Hội đồng quản trị của Royal sao có thể đồng ý..."
Nói đến đây, gương mặt cô đột nhiên cứng đờ, vẻ cảm động biến mất trong giây lát, thay vào đó là sự lạnh lùng và cảnh giác. Lộ Minh Thành cũng phát hiện ra điều bất thường, quay đầu nhìn theo ánh mắt của Thoại Mỹ.
Kim Tử Long đang tao nhã tiến lại gần.
Khác với tư thế ung dung tao nhã, ánh mắt của anh lạnh lẽo vô cùng. Cho dù anh đi đến trước mặt Lộ Minh Thành, lịch sự chào hỏi: "Lộ tổng, trùng hợp thật đấy, ở đây cũng có thể gặp anh", nhưng Lộ Minh Thành không hề cảm nhận thấy một chút thành ý.
Thoại Mỹ diện bộ váy cưới lộng lẫy, còn Kim Tử Long mặc lễ phục tương ứng, điều này nhắc nhở Lộ Minh Thành về mối quan hệ của hai người. Cho dù không thấy thoải mái, nhưng đến nước này cũng bị hiện thực thuyết phục, Lộ Minh Thành nở nụ cười ôn hòa, nói với Kim Tử Long: "Tôi và Kim phu nhân là chỗ bạn bè thân quen. Hôm nay vừa vặn có việc ở gần đây nên tiện đường đến xem thế nào."
"Vậy à?" Kim Tử Long nhướng mày, quay sang Thoại Mỹ, ánh mắt anh có ý cảnh cáo rõ ràng.
Lộ Minh Thành cũng không có ý ở lại lâu hơn. Anh nhìn đồng hồ, chào tạm biệt hai người: "Tôi còn công chuyện, không làm phiền hai vị..." Nói đến đây, anh không thể kiềm chế lại đưa mắt về phía người phụ nữ im lặng từ đầu đến cuối, như muốn nói với cô: "...tạm biệt".
Lộ Minh Thành cuối cùng cũng không có cơ hội nói ra hai từ này. Bởi vì Kim Tử Long đã tiếp lời bằng ngữ điệu khách sáo: "Tạm biệt."
Lộ Minh Thành không còn lập trường nhìn Thoại Mỹ, anh quay sang Kim Tử Long, gật đầu: "Tạm biệt."
Thoại Mỹ vẫn khoác áo vest của Lộ Minh Thành. Nhưng cô chỉ có thể túm chặt vạt áo, dõi theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông mỗi lúc một xa mà không thể thốt ra câu "Xin dừng bước".
Lộ Minh Thành rời đi, mang theo chút ấm áp cuối cùng trong lòng Thoại Mỹ. Tương lai cô có trở nên tàn nhẫn hay bất chấp thủ đoạn đến mức nào, nhưng ít nhất trong mắt người đàn ông kia, cô cũng từng có một thời tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro