Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 60: Làm sao để buông bỏ?

"Là Lộ Minh Thành."

Không hiểu sao Thoại Mỹ có thể nhận ra vẻ dữ tợn của người đàn ông đối diện qua giọng nói vô cùng bình thản của anh. Cảm nhận này như ảo giác bao trùm người cô vài giây. Cho đến khi Kim Tử Long điềm nhiêm quay người đi vào phòng vệ sinh, Thoại Mỹ mới định thần, vội vàng lên tiếng: "Anh ta nói gì thế?"

Nghe câu hỏi của Thoại Mỹ, Kim Tử Long bất giác dừng lại. Anh chau mày hồi tưởng. Dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn cười, anh nhếch mép, cất giọng mỉa mai: "Anh ta nói anh ta về nước vì chuyện của Thoại tiểu thư. Anh ta muốn gặp Thoại tiểu thư để bàn chuyện cụ thể."

Khi Thoại Mỹ để tâm quan sát, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng Kim Tử Long đã biến mất hoàn toàn, không lưu lại chút dấu vết.

Thoại Mỹ không có thời gian nghĩ ngợi. Tuy tối qua cô luôn miệng nói, sẽ không hao công tốn sức đi thu dọn bãi chiến trường Từ thị, nhưng bây giờ, trong đầu cô chỉ có lời cam kết 3 ngày với Lộ Minh Thành. Vị Thoại tiểu thư nói một đằng nghĩ một nẻo nào đó lập tức nhảy xuống giường, còn không kịp đi dép lê, cứ thế chạy chân trần ra phòng khách. Cô nhấc điện thoại bàn, tìm số Lộ Minh Thành vừa gọi đến rồi bấm máy.

Điện thoại được kết nối, đối phương còn chưa kịp mở miệng, Thoại Mỹ đã sốt ruột lên tiếng trước. "Lộ tổng, tôi là Thoại Mỹ."

Lộ Minh Thành sớm biết cô sẽ gọi điện, không hề tỏ ra ngạc nhiên. Nghe giọng nói khiêm nhường và khẩn thiết của Thoại Mỹ, anh cũng rất quả quyết, nói ngay: "Tôi vẫn đang trên đường cao tốc, khoảng 20 phút nữa mới vào thành phố."

Đường cao tốc sân bay?

Thoại Mỹ không ngờ Lộ Minh Thành vẫn chưa về đến nhà, lẽ nào anh vừa xuống sân bay đã gọi điện cho cô?

Ngẫm lại mới thấy buồn cười, thậm chí còn hơi xấu hổ, trước đó cô luôn tỏ ra lạnh nhạt với Lộ Minh Thành, đặc biệt là lần Từ Tấn Phu mời anh đến nhà ăn cơm, bây giờ thời thế thay đổi, cô phải hạ mình cầu xin giúp đỡ của anh. Cô thậm chí mong Lộ Minh Thành ân cần, niềm nở với cô một chút. Tất nhiên cô cũng tỏ ra nhún nhường. "Bây giờ tôi sẽ đến trụ sở của Royal đợi anh."

Thoại Mỹ nói xong định cúp máy. Lộ Minh Thành đột nhiên lên tiếng: "Tôi vẫn chưa ăn sáng. Lát nữa gặp cô ở nhà hàng."

"Nhà hàng nào cơ?"

Lộ Minh Thành im lặng một, hai giây, dường như đang liên tưởng tới một chuyện thú vị. Anh khẽ cười: "Trước đây, Thoại tiểu thư từng thuê người theo dõi hành tung của tôi đúng không? Chắc cô cũng biết rõ tôi thích ăn sáng ở nhà hàng nào nhất."

Nói xong, Lộ Minh Thành tắt máy. Thoại Mỹ đứng cạnh sofa hồi tưởng mấy giây. Cô lập tức bừng tỉnh, chạy như bay về phòng ngủ.

Sau khi đánh răng, rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, Thoại Mỹ lao vào phòng thay đồ. Kim Tử Long đang đứng thắt cà vạt trước gương, nghe thấy tiếng động, quay đầu liếc Thoại Mỹ một cái. "Người nào hôm qua mới nói không muốn dính dáng đến những việc này?"

Thoại Mỹ vừa thay bộ váy công sở, đang kiễng chân tìm giày cao gót trong tủ giầy. "Đây là tâm huyết ba đời của nhà họ Từ chúng em, không phải muốn bỏ là có thể từ bỏ."

Nói xong, Thoại Mỹ cũng tìm thấy đôi giày. Một tay cô xách giày, một tay với áo khoác ngoài trên mặc rồi chạy thẳng ra khỏi phòng thay đồ.

Mới chạy vài bước, Thoại Mỹ chợt nghĩ tới một việc chưa làm. Cô vội vàng quay lại, chạy đến trước mặt Kim Tử Long. Cô giơ tay kéo cà vạt của anh rồi kiễng chân, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hôn lên môi anh và nháy mắt. "Ông xã cố lên!"

Kim Tử Long ngẩn người rồi mỉm cười. "Bà xã cố lên!"

Kim Tử Long dõi theo bóng lưng Thoại Mỹ cho đến khi cô hoàn toàn biến mất, mới quay lại thắt cà vạt. Áo vest của anh dừng lại ở dãy áo vest, tay lướt qua một lượt như muốn chọn chiếc phù hợp. Đúng lúc này...

Phòng thay đồ vốn rất tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng động lớn, báo hiệu cơn giận dữ chợt bùng nổ không hề báo trước của người đàn ông.

"Bịch!"

Một loạt tiếng "bịch, bịch" vang lên, một nửa dãy áo vest bị Kim Tử Long ném mạnh xuống đất. Tiếp theo là tiếng động cực lớn.

Kim Tử Long tung một nắm đấm cực mạnh vào chiếc gương treo tường. Đó là một cú đấm tàn nhẫn, cứng rắn, không chút kiềm chế. Khi mặt gương bị vỡ cũng là cảm giác đau đớn truyền qua bàn tay đầy máu của anh, đột kích vào từng huyết quản, đến tận trái tim anh.

Trên mỗi mảnh gương vỡ đều có hình bóng của Kim Tử Long. Hình bóng không trọn vẹn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy