Chap 55: Chịu trách nhiệm
Mặc dù Thoại Mỹ đưa ra điều kiện rất hấp dẫn nhưng nhóm người tiêu dùng khiếu nại Từ thị vẫn từ chối liên hệ, gặp gỡ riêng. Không chỉ có người của cơ quan tư pháp, các cơ quan quản lý chất lượng sản phẩm và công thương đều gọi điện đến văn phòng của cô, yêu cầu nhanh chóng giải quyết sự cố. Nếu không, bọn họ sẽ không nể mặt, xử lý nghiêm khắc theo quy định.
Báo chí đưa tin ngày càng rầm rộ. Đến chuyện Từ Tử Thanh lạm dụng dây chuyền sản xuất của Rose Lady gần một năm trước cũng bị moi ra. Cùng lúc đó, Thoại Mỹ nhận được báo cáo nguyên nhân xảy ra sự cố: “Một số người tiêu dùng do sử dụng lô hàng kém chất lượng từ gần một năm trước nên mới bị dị ứng.”
“Lô hàng đó chúng ta đã thu hồi từ lâu, sao đến bây giờ bẫn còn bán trên thị trường?” Thoại Mỹ nhíu mày.
“Chuyện này... chúng tôi vẫn chưa điều tra ra.”
“Tiếp tục điều tra cho tôi!”
Thoại Mỹ suýt gầm lên trong ống nghe điện thoại, nhưng cô đã cố kìm nén rồi cúp máy. Chưa tới giờ ăn trưa, cô đã nhận được tin, không ít đại lý của Rose Lady đã dỡ sản phẩm khỏi cửa hàng. Phản ứng đầu tiên của cô sau khi nghe tin này là gọi điện thoại cho giám đốc của Royal Square.
Giám đốc của Royal Square tỏ ra bối rối. Vòng vo một hồi, ông ta chỉ có thể cho cô câu trả lời nước đôi: “Thật ra chúng tôi rất khó xử. Hay là thế này đi, Thoại tiểu thư hãy đích thân gọi điện thoại cho Lộ tổng nói một tiếng. Nếu Lộ tổng nhận lời cô, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.”
Thoại Mỹ đã đến bước đường cùng. Cô không còn thời gian lưỡng lự, tay này vừa cúp điện thoại của giám đốc Royal Square, tay kia đã bấm số điện thoại của Lộ Minh Thành.
Đáng tiếc, người nhận điện thoại là thư ký của Lộ Minh Thành: “Rất xin lỗi, Lộ tổng đang nghỉ phép ở nước ngoài. Trong thời gian đi nghỉ, Lộ tổng không xử lý việc của công ty.”
Nghe thư ký nói vậy, lòng Thoại Mỹ chùng xuống. Cô nhắm mắt, ngửa đầu tựa vào thành ghế, nhưng chưa đến một phút, trợ lý lại gõ cửa đi vào.
“Điện thoại của đại lý cấp một, giám đốc có nghe không ạ?”
Thoại Mỹ đành mở mắt: “Hãy giúp tôi vỗ về bọn họ!”
Đây là một trận chiến ác liệt nhưng cô thậm chí không biết đối thủ là ai. Bây giờ thời gian vô cùng gấp rút, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là trực tiếp gọi điện thoại cho Lộ Minh Thành đang ở nước ngoài.
Thoại Mỹ bấm số, gần như nín thở chờ đợi. Điện thoại đổ ba hồi chuông, người bên kia bắt máy: “Alo!”
Thoại Mỹ thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Lộ Minh Thành. Theo phản xạ, cô ngồi thẳng người, cố gắng gạt bỏ tâm trạng tồi tệ, sau đó mới lên tiếng: “Lộ tổng, là tôi, Thoại Mỹ đây ạ!”
“Hả?”
Một từ ngắn gọn nhưng bộc lộ sự kinh ngạc pha lẫn chút vui mừng của Lộ Minh Thành.
Thoại Mỹ không có thời gian để suy đoán phản ứng của anh, cất giọng kính cẩn, lễ phép: “Xin lỗi đã mạo muội làm phiền anh!”
Nghe Thoại Mỹ nói vậy, Lộ Minh Thành hơi ngây người. Đến khi lên tiếng, anh đã lấy lại giọng bình thản, cô có cảm giác anh lịch sự quá mức cần thiết: “Thoại tiểu thư tìm tôi vì công việc?”
Thoại Mỹ hít một hơi thật sâu mới có dũng khí lên tiếng: “Chuyện là thế này...”
Sau khi kể sơ qua sự việc, Thoại Mỹ đưa ra đề nghị: “Tôi hy vọng Lộ tổng nể mặt chúng ta hợp tác vui vẻ trong thời gian qua, tạm thời đừng rút hết sản phẩm của Rose Lady ở hệ thống cửa hàng của Royal Square.”
Lộ Minh Thành trầm mặc hồi lâu. Mãi không thấy anh lên tiếng, Thoại Mỹ nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại quanh bàn làm việc, trong lòng vô cùng sốt ruột.
“Chuyện này...” Lộ Minh Thành bỗng lên tiếng.
Qua giọng điệu của anh, Thoại Mỹ có thể đoán tiếp theo sẽ là câu từ chối. Cô vội cắt ngang: “Tôi hứa sẽ giải quyết sự cố của Rose Lady trong thời gian nhanh nhất. 3 ngày, xin anh hãy cho tôi 3 ngày. 3 ngày sau, nếu tôi không giữ lời, đến lúc đó anh bắt chúng tôi rút sản phẩm, thậm chí hủy bỏ hợp đồng, chúng tôi cũng chấp nhận.”
“Được thôi!” Lộ Minh Thành trả lời dứt khoát. “Cô chỉ có 3 ngày.”
Tạm thời giữ được hệ thống tiêu thụ ở Royal, Thoại Mỹ càng có cơ hội thuyết phục các đại lý cấp một.
Cô vừa kết thúc cuộc điện thoại với Lộ Minh Thành, trợ lý gõ cửa, đi vào: “Giám đốc Châu gọi điện, chị có nghe không ạ?”
Thoại Mỹ mệt mỏi xua tay. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô gọi trợ lý đang chuẩn bị đóng cửa: “Các cổ đông hiện vẫn còn ở văn phòng chủ tịch đấy chứ?”
“Vâng, chủ tịch cũng đến rồi.”
Thoại Mỹ lập tức đứng dậy, đi thẳng tới văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Bên ngoài văn phòng chủ tịch không một bóng người. Cô nhân viên lễ tân cũng không ngồi ở bàn làm việc. Thoại Mỹ đi thẳng tới cửa phòng chủ tịch mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Cô không gõ cửa mà đẩy luôn cửa vào.
Cánh cửa vừa mở, Thoại Mỹ nghe thấy tiếng của một số cổ đông: “Cách duy nhất bây giờ là có người đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm...”
Người khác hỏi: “Ai tự nguyện đứng ra chịu trách nhiệm lớn như vậy chứ?”
Từ Tấn Phu ngồi vị trí chủ tịch cau mày.
Hai cổ đông cất giọng ngạc nhiên: “Thoại Mỹ?”
Lúc này Thoại Mỹ mới sải bước đi vào trong. Vừa đi cô vừa nói: “Các chú, các bác chắc cũng đã nhận được tin, lô hàng Rose Lady xảy ra sự cố liên quan đến chị gái cháu?”
Quan sát phản ứng của họ, Thoại Mỹ biết, những người có mặt ở đây đã biết được sự thật.
Từ Tấn Phu đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Mỹ, con ra ngoài trước đi!”
Thoại Mỹ coi như không nghe thấy: “Chú Trần nói đúng. Bây giờ muốn ngăn chặn, không để mọi việc ngày càng xấu đi, chúng ta phải hành động nhanh gọn, dứt khoát. Nếu cần một người chịu trách nhiêm, cháu có một ứng cử viên, các chú, các bác thử xem có thích hợp không.”
Từ Tấn Phu dường như đoán ra ý đồ của Thoại Mỹ, phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay về phía cửa: “Đừng ăn nói bậy bạ. Mau cút đi!”
Cút đi...
Từ này đúng là khó nghe!
Thoại Mỹ nhíu mày nở nụ cười chua xót, sau đó cô tiếp tục lên tiếng: “Người này chỉ có thể là... Từ Tử Thanh.”
Tất cả đều sững sờ, ngoài Từ Tấn Phu, bởi ông ta sớm đoán ra Thoại Mỹ sẽ nói như vậy.
Ông ta lập tức quay lại, gầm lên với cô thư ký đang đứng bên cạnh: “Gọi bảo vệ lên đây!”, rồi tức giận chỉ vào mặt Thoại Mỹ: “Lôi nó ra ngoài cho tôi!”
Lần này Từ Tấn Phu thực sự tức giận, sắc mặt ông ta tái mét. Cô thư ký lo lắng bệnh cũ của ông tái phát, lâm vào thế khó xử, không biết nên đi gọi bảo vệ hay an ủi Từ Tấn Phu.
Thấy thư ký do dự, Từ Tấn Phu lập tức quát mắng: “Cô cũng muốn tạo phản phải không?”
Cô thư ký hoảng sợ, vội vàng cầm di động để gọi bảo vệ. Đúng lúc này, Từ Tấn Phu đang đứng thở hổn hển đột nhiên thấy khó thở, lảo đảo, ngã xuống ghế.
Cô thư ký thấy vậy, vội vàng buông điện thoại, giơ tay đỡ Từ Tấn Phu. Từ Tấn Phu tức ngực, khó thở ngồi im trên ghế, cô thư ký liền vỗ lưng cho ông, giúp ông bình tĩnh lại.
Tất nhiên Thoại Mỹ không bỏ qua cảnh này. Tim cô thắt lại, nhưng may mắn là ngay sau đó, sắc mặt Từ Tấn Phu không còn khó coi như trước. Mặc dù có vẻ rất yếu ớt nhưng ông vẫn còn sức để sai khiến thư ký: “Còn không mau đi gọi bảo vệ!”
Nghe Từ Tấn Phu ra lệnh, trong lòng Thoại Mỹ cảm thấy rất mâu thuẫn. Một mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, mặt khác, cô miệt thị bản thân tự nhiên lo lắng cho ông. Thấy cô thư ký tần ngần cầm di dộng, Thoại Mỹ bỗng bừng tỉnh, nói với thư ký: “Mau đi lấy thuốc cho chủ tịch!”
Từ Tấn Phu liền ra lệnh: “Đi gọi bảo...”
Tiếng nói yếu ớt của Từ Tấn Phu nhanh chóng bị Thoại Mỹ cắt ngang: “Nếu chủ tịch có mệnh hệ gì, chị sẽ phải đối mặt với tương lai thất nghiệp, thậm chí là phải hầu tòa!”
Cô thư ký bị thái độ nghiêm túc của Thoại Mỹ dọa sợ chết khiếp, vội vàng rời khỏi phòng chủ tịch.
Cô thư ký vừa đi khuất, Thoại Mỹ liền nói: “Nếu các chú, các bác tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết hợp lý hơn, vậy thì hãy giơ tay biểu quyết, quyết định xem có cần Từ Tử Thanh xuất đầu lộ diện gánh toàn bộ trách nhiệm hay không.”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro