Chap 52: Hôn nhân là lá bài tẩy
Thoại Mỹ rút điện thoại, bấm dãy số quen thuộc. Điện thoại riêng của Kim Tử Long tắt máy, cô đành gọi vào một số khác của anh.
Người nghe máy là thư ký Lý: “Thoại tiểu thư?”
Lý Mặc từng gặp Thoại Mỹ ở căn hộ của Kim Tử Long mấy lần khi anh ta có việc quan trọng cần tìm Kim Tử Long. Anh ta đã biết rõ mối quan hệ giữa cô và Kim Tử Long. Bây giờ, nghe giọng nói của anh ta ở đầu máy bên kia, cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Thoại Mỹ điều chỉnh tâm trạng rồi mới lên tiếng: “Tổng giám đốc đâu rồi?”
“Chúng tôi đang cùng lãnh đạo Cục quản lý dược phẩm ăn cơm.”
Thoại Mỹ giơ tay nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến giờ ăn trưa.
“Tôi muốn gặp riêng tổng giám đốc bàn một chuyện, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?”
“Gấp lắm sao?”
“Đúng vậy!”
“Lịch làm việc của tổng giám đốc đã kín đến tuần sau, có lẽ...”
Hình như Lý Mặc đang kiểm tra lịch làm việc, anh ta im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nếu hôm nay tổng giám đốc không làm thêm, 9 giờ tối là có thể kết thúc công việc. Thoại tiểu thư có thể đợi tổng giám đốc về nhà rồi bàn với anh ấy...”
Lời nói thẳng tuột của Lý Mặc chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh vào mặt Thoại Mỹ. Cô thở dài, cúp điện thoại, đi ra ô tô để quay về công ty. Đi được nửa đường, điện thoại của Thoại Mỹ chợt đổ chuông.
Cô quan sát đường đi vừa đeo tai nghe: “Alo!”
Đối phương chỉ nói mấy từ đơn giản: “Em đang ở đâu?”
Thoại Mỹ ngẩn người, vài giây sau mới có phản ứng: “Chẳng phải anh đang cùng lãnh đạo Cục quản lí dược phẩm dùng cơm trưa sao?”
Kim Tử Long không trả lời mà hỏi lại: “Em có việc gấp cần gặp anh?”
Thoại Mỹ trầm mặc. Cô cắn môi, đánh tay lái, dừng xe bên lề đường. Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em muốn gặp anh nói chuyện trực tiếp.”
Đầu máy bên kia im lặng một, hai giây: “Em đang ở đâu? Anh tới đón em.”
“Thư ký Lý nói lịch làm việc của anh kín mít, bây giờ anh có thời gian rảnh à?”
“Em quan trọng hơn.” Kim Tử Long trả lời ngay.
Em quan trọng hơn...
Kim Tử Long nói câu này rất thoải mái, tự nhiên, dường như đây là một câu nói rất bình thường. Nhưng trái tim Thoại Mỹ như bị gõ mạnh một cái, mấy giây sau cô mới định thần.
“Không cần đâu, em đang lái xe ở bên ngoài, em tới đón anh.”
Kim Tử Long đọc địa chỉ nhà hàng. Thoại Mỹ cúp điện thoại rồi quay đầu xe, tăng tốc tiến về nơi đó. Bây giờ là giờ cao điểm, tình trạng tắc đường khá nghiêm trọng, Thoại Mỹ mất nửa tiếng mới đến được nhà hàng.
Cô gọi cho Kim Tử Long, nói: “Em đến rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thoại Mỹ lái xe thẳng vào sân trước của nhà hàng. Ô tô vẫn chưa dừng hẳn, cô đã nhìn thấy Kim Tử Long đang đi ra ngoài.
Nhìn thấy xe của cô, anh lập tức tiến lại gần. Thời tiết giá lạnh mà anh mặc đồ mỏng manh, chỉ có một chiếc áo khoác bên ngoài. Đôi găng tay da màu đen là đồ giữ ấm duy nhất. Anh lên xe, mang theo hơi lạnh giá buốt, Thoại Mỹ lập tức điều chỉnh điều hòa cho ấm hơn.
Trước đó, sắc mặt Kim Tử Long lạnh lùng như thời tiết bên ngoài, sau khi gặp cô, vẻ mặt anh cũng ấm áp hơn. “Em nói đi!”
Lúc này, Thoại Mỹ tự nhiên không biết mở miệng thế nào. Cô khởi động xe, ngập ngừng, nói: “Chúng ta tới một nơi trước đã!”
Thoại Mỹ không trả lời, Kim Tử Long cũng không miễn cưỡng. Xe chạy bon bon trên đường, bàn tay cầm vô lăng của Thoại Mỹ đông cứng.
Kim Tử Long liếc cô một cái: “Em lạnh lắm à?”
“Một chút.”
Kim Tử Long điều chỉnh điều hòa cho ấm hơn.
Không biết trầm mặc bao lâu, cuối cùng Thoại Mỹ cũng đã chuẩn bị tâm lý. Mặt vẫn hướng về phía trước, cô bình thản nói với anh: “Em không muốn đính hôn.”
Cô không nhìn anh, tất nhiên không thể biết phản ứng của anh, nhưng cô có thể cảm nhận rõ, nhiệt độ trong xe vốn đang ở ba mươi độ lập tức xuống đến không độ trong nháy máy.
Vài giây sau...
“Lý do?”
Kim Tử Long cất giọng nói trầm thấp, vô cùng nghiêm túc. Anh vừa dứt lời, Thoại Mỹ đánh tay lái rẽ vào một con đường nhỏ.
Không bao lâu, chiếc xe dừng lại. Kim Tử Long vô tình đưa mắt ra ngoài cửa xe, anh hóa đá trong giây lát. Cặp lông mày nhíu chặt của anh ẩn giấu nỗi ưu tư.
Ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi tấm biển để 4 chữ “Ủy Ban Nhân Dân” trên tòa nhà ngoài cửa xe, cô đã lên tiếng: “Chúng ta... kết hôn đi!”
Thoại Mỹ chưa bao giờ trải qua giây phút căng thẳng như lúc này.
Đôi mắt cô không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào trên gương mặt Kim Tử Long. Cô thấy lông mày anh nhíu chặt, đôi đồng tử nhuộm một màu u ám khó diễn tả.
Thoại Mỹ rất lo lắng anh sẽ chất vấn cô, đại loại như: “Tại sao em đột nhiên đổi ý định?” Đến lúc đó, cô sẽ không biết phải trả lời thế nào. Nhưng người đàn ông này chỉ im lặng. Ánh mắt anh phức tạp đến nỗi cô không biết anh đang khẩn trương, mong chờ, nghi ngờ hay phân vân lựa chọn?
Hai người trầm mặc hồi lâu. Thoại Mỹ giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết cuối cùng. Cô có cảm giác từ đầu đến chân cứng đờ, đến hơi thở cũng trở nên dè dặt.
Cuối cùng, lông mày của Kim Tử Long dãn ra, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười. “Em đang... cầu hôn anh?”
Thoại Mỹ hít một hơi thật sâu để điều chỉnh nhịp đập trái tim: “Kim tiên sinh... anh có bằng lòng không?”
“Tất nhiên!”
Cuối cùng Kim Tử Long nhẹ nhàng thốt ra từ đó. Thoại Mỹ không biết nụ cười của cô vào giây phút này đã đủ làm tan chảy cái lạnh của mùa đông.
[...]
Phòng hội nghị, Từ thị.
Lúc này, Thoại Mỹ đang cùng bà Thoại nói chuyện.
"Tiểu Mỹ, hôn nhân là chuyện trọng đại. Không phải việc con đem ra cân đo đong đếm rồi suy tính như thế! Đó là hạnh phúc cả đời của con, không phải một lá bài tẩy."
Thoại Mỹ biết, đây không đơn giản là một lá bài, bởi ít nhất giữa cô và Kim Tử Long còn có tình cảm.
Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng có thể thản nhiên đối diện với sự lo lắng của mẹ, cất giọng cương quyết: “Con cần thành công, chứ không phải sự yên ổn.”
Ngoài cửa phòng hội nghị, Kim Tử Long nhếch mép cười lạnh lùng. Sau đó, anh không đứng thêm dù chỉ một giây, lập tức quay đầu đi thẳng. Bước chân mạnh mẽ của người đàn ông lúc này toát lên một sự lạnh lùng chưa từng thấy. Đi đến cửa thang máy, anh vô cảm bấm số điện thoại của thư kí.
“Tổng giám đốc?”
Thư kí Lý rất kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Kim Tử Long.
Kim Tử Long cất giọng lạnh tanh: “Cuộc hẹn với chủ tịch Ngô vào lúc mấy giờ?”
Thư kí Lý phản ứng không kịp: “Lúc trưa, chẳng phải tổng giám đốc nói, hoãn hết lịch trình làm việc trong 2 ngày, tổng giám đốc dành thời gian, cùng Thoại...”
Thư kí Lý còn chưa nói hết lời, đã bị cắt ngang: “Mấy giờ?”
Thư kí Lý hiểu rõ ngữ khí u ám lạnh lẽo và hơi kéo dài của Kim Tử Long có ý nghĩa như thế nào. Anh ta vội vàng trả lời: “4 giờ rưỡi”
***
Vì Chị Gái coi hôn nhân là canh bạc, là phương tiện để tiến tới thành công, vậy nên là một trong những nguyên nhân của ngược sau này. Nhưng dĩ nhiên, cũng một phần là do Anh nhà :)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro