Chap 51: Hạ quyết tâm
Vài ngày sau, công ty tài chính chuyển cho Thoại Mỹ một bản báo cáo tỉ mỉ. Thời gian vừa qua, một nguồn vốn lưu động rất lớn dưới danh nghĩa Từ Tử Thanh được chuyển vào một dự án đầu tư cá nhân. Tuy nhiên, việc thu chi ở trạng thái cân bằng, không có gì khác thường.
Bản báo cáo này không những không xóa đi nghi ngờ của Thoại Mỹ mà càng khiến cô cảm thấy khó hiểu. Từ Tử Thanh say mê đầu tư từ lúc nào? Hơn nữa, bỏ ra nguồn vốn lớn như vậy cũng có nghĩa phải chịu rủi ro rất cao.
Thoại Mỹ đề nghị công ty tài chính tiếp tục điều tra. Cuối cùng, nghi vấn của cô cũng có lời giải đáp. Những dự án đầu tư này đều có liên quan đến tập đoàn Q-Cosmetic, có lẽ Từ Tử Thanh và Giang Thế Quân cùng bỏ vốn đầu tư.
Điều này chỉ là do Thoại Mỹ suy đoán. Công ty tài chính chỉ có thể giúp cô đến đây mà thôi. Thoại Mỹ ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cũng quyết định cầm bản báo cáo đến phòng Tài chính của công ty.
Bây giờ đang là giờ làm việc, phòng Tài chính vô cùng bận rộn, Thoại Mỹ đi thẳng đến văn phòng của giám đốc. Cửa phòng khép hờ, cô đẩy cửa đi thẳng vào. Châu Trình đang ngồi sau bàn làm việc duyệt văn bản, cấp dưới đứng chờ bên cạnh. Nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu rồi lập tức ngây người. Anh ta định lên tiếng chào hỏi nhưng cô đã đi tới bàn làm việc.
Châu Trình đang chăm chú xem tài liệu, không hề biết Thoại Mỹ đến. Một tập tài liệu được đưa đến trước mặt, Châu Trình nhận lấy, để sang bên cạnh theo thói quan. Anh đột nhiên cứng đờ người, vội cầm tập tài liệu đó. Mới đọc hai dòng đầu tiên, sắc mặt Châu Trình tái mét. Anh ngẩng lên, liền nhìn thấy Thoại Mỹ đang đứng ngay trước mặt.
Châu Trình vội nói với cấp dưới: “Cậu ra ngoài trước đi!”
Anh ta rời văn phòng, tiện tay đóng cửa giúp họ.
Châu Trình trầm ngâm nhìn Thoại Mỹ, siết chặt tập tài liệu cô vừa mang đến. Một lát sau, anh mới thả lỏng tay, khuôn mặt cũng trở lại vẻ bình thản. Anh trả bản báo cáo cho cô.
Thoại Mỹ không cầm tập tài liệu, hỏi: “Bây giờ anh có thể nói được rồi chứ?”
“Sao em điều tra những thứ này?” Châu Trình hỏi.
Thoại Mỹ không trả lời.
Châu Trình tiếp tục nói: “Không hiểu chủ tịch lấy thông tin từ đâu biết chuyện Tử Thanh bỏ vốn đầu tư với Giang Thế Quân. Em cũng thấy rồi đấy, khoản tiền không phải là nhỏ. Hình như trước đây chủ tịch có ân oán với Giang Thế Quân. Hành động lần này của Tử Thanh khiến chủ tịch rất thất vọng. Tử Thanh muốn anh giúp cô ấy cầu xin chủ tịch tha thứ.”
Thoại Mỹ trước đó đã lờ mờ đoán ra. Lẽ nào... Cô đoán đúng?
Cô bất giác cười nhạt nhưng vẫn không dám tin: “Nếu chỉ đơn giản như vậy, anh không đến nỗi sợ em biết việc này?”
“Còn nữa...”
Châu Trình ngập ngừng, ánh mắt nhìn Thoại Mỹ bỗng trở nên phức tạp.
Thoại Mỹ vẫn vô cảm chờ anh nói tiếp. Châu Trình thấy vậy, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chủ tịch vốn đã mời luật sư Vạn lập di chúc mới, định tăng thêm tài sản và cổ phần cho Tử Thanh. Nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện này...”
Lần này, Thoại Mỹ thật sự muốn cười phá lên nhưng cô không cười nổi. Không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô chẳng hay biết gì. Hóa ra... cô mới là người ngoài cuộc duy nhất ở trong nhà.
Không biết im lặng trong bao lâu, cuối cùng cô khó nhọc lên tiếng: “Châu Trình, anh không cho em biết việc này, chắc không phải vì sợ em sẽ đau lòng khi biết bố em định đem tài sản em đáng được hưởng chuyển sang cho Từ Tử Thanh đấy chứ?”
Châu Trình không thừa nhận, tất nhiên, anh cũng không phủ nhận.
Thoại Mỹ trầm ngâm một lúc rồi lại cười. Nụ cười này còn có ảm đạm, thê lương hơn cảnh sắc mùa đông ngoài cửa sổ, cô lại nói: “Một lí do khác, anh sợ sau khi biết chuyện, em sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn dồn Từ Tử Thanh vào bước đường cùng để bảo vệ lợi ích của mình...”
Châu Trình dường như bị cô đoán trúng, ánh mắt anh chợt xuất hiện một tia hoảng hốt. Đây mới là nguyên nhân khiến anh lo lắng đúng không? Thoại Mỹ gật đầu, cổ họng nghẹn ứ.
Để nuốt trôi cục nghẹn, cô cố gắng ngoác miệng cười, thậm chí cười thành tiếng: “Cũng phải, làm sao em dám mơ rằng anh sẽ đứng về phía em!”
Châu Trình ngây người trong giây lát. Sau đó anh vội vàng đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, đến bên Thoại Mỹ, đặt một tay lên vai cô, an ủi: “Tiểu Mỹ, em...”
Thoại Mỹ thu lại nụ cười. Cô hất tay Châu Trình khỏi vai, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Các người cứ chống mắt chờ xem tôi làm thế nào để đoạt những thứ vốn thuộc về tôi từ tay chị ta!”
Giọng nói Thoại Mỹ rất kiên quyết. Từng từ như bất chấp tất cả, khiến huyệt thái dương của Châu Trình không ngừng giật giật: “Tiểu Mỹ, em... đừng như vậy...”
Nếu là trước đây, chắc chắn Thoại Mỹ sẽ mềm lòng khi nghe giọng nói khẩn cầu của Châu Trình, nhưng bây giờ, cô chỉ nở nụ cười chế giễu, lấy lại bản báo cáo trên bàn làm việc rồi không do dự rời khỏi đó. Đến lúc ra ngoài, cô vẫn không thèm quay lại liếc Châu Trình dù chỉ một lần.
Sau khi ra khỏi phòng Tài chính, Thoại Mỹ không quay về văn phòng mà rời công ty, lái xe đến văn phòng luật sư Vạn Khanh Niên do luật sư Vạn làm chủ.
Luật sư Vạn không chỉ là luật sư đại diện của Từ thị, ông còn là luật sư riêng của Từ gia trong nhiều năm, phụ trách tất cả sự vụ liên quan đến pháp luật của Từ gia. Luật sư Vạn hiện đang ở nước ngoài. Đối với Thoại Mỹ, đây là một tin tức tốt lành. Một người khác của văn phòng luật là luật sư Cao chịu trách nhiệm đón tiếp cô.
Mục đích của Thoại Mỹ đến văn phòng luật sư rất đơn giản: “Tôi muốn xem bản di chúc của ông ngoại tôi đã công khai nhiều năm trước.”
Mấy năm nay, luật sư Cao mới chỉ gặp Thoại Mỹ vài lần. Ông ta rất hiếu kỳ khi thấy cô đột nhiên xuất hiện ở văn phòng luật và đưa ra yêu cầu này: “Thoại tiểu thư có thể cho tôi biết nguyên nhân không? Tại sao cô đột nhiên muốn xem bản di chúc?”
Thoại Mỹ chỉ cười cười, thể hiện rõ thái độ không muốn trả lời. Luật sư Cao là người luôn luôn tôn trọng ý nguyện của khách hàng. Ông ta không hỏi gì thêm, lập tức đưa cô tới phòng cất trữ dữ liệu.
Bản di chúc đã được công bố từ lâu, Thoại Mỹ không cần quyền hạn mới có thể xem di chúc. Cô nhanh chóng nhận bản di chúc gốc. Trải qua năm tháng, viền mép tờ giấy đã ngả sang màu vàng.
Lúc ông ngoại qua đời, cô mới chập chững biết đi, vì vậy cô cảm thấy xa lạ với chữ ký của ông ở cuối bản di chúc. Nhưng nhiều năm qua, không dưới một lần cô nghe nói đến điều khoản có liên quan đến mình trong bản di chúc.
Hôm nay, Thoại Mỹ đích thân đến đây là muốn kiểm tra xem nội dung bản di chúc liệu có khác so với những gì cô nghe được từ người khác.
Cô đọc kĩ bản di chúc rồi ngẩng đầu nhìn luật sư Cao: “Ông ngoại tôi chỉ định tôi kế thừa cổ phần của Từ thị mà ông sở hữu lúc sinh thời, nhưng sau khi tôi kết hôn, quyền thừa kế mới có hiệu lực. Điều này có nghĩa là, lúc nào tôi có giấy đăng ký kết hôn, cổ phần sẽ tự động chuyển sang tên tôi?”
“Đúng vậy!”
“Tại sao ông ngoại tôi lại đặt ra quy định này?”
Trước sự truy vấn của Thoại Mỹ, luật sư Cao hơi ngập ngừng. Ông ta ngẫm nghĩ, cố gắng chọn câu từ dễ hiểu: “Ông ngoại cô làm vậy để tránh cổ phần rơi vào tay một người mà ông ngoại cô không thích.”
“Người ông không thích... là bố tôi?”
Luật sư Cao im lặng, coi như thừa nhận. Ông ta không khỏi thán phục sự nhạy bén của cô gái trẻ trước mặt.
Bắt gặp nụ cười có vẻ sâu xa trên khóe miệng luật sư Cao, Thoại Mỹ biết mình đã đoán đúng. Cô suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: “Ông ngoại tôi không muốn trao lại cổ phần cho mẹ tôi, vì như vậy bố tôi sẽ được chia một nửa, cuối cùng, phần tới tay tôi chẳng còn là bao. Ngoài ra, ông còn ra điều kiện sau khi tôi kết hôn mới có thể thừa kế cổ phần là bởi ông cho rằng, một khi đến tuổi kết hôn, tôi đã có lập trường vững vàng, chắc chắn sẽ không bị bố tôi thao túng. Lúc đó, ông có thể yên tâm giao cổ phần cho tôi mà không lo chảy ra bên ngoài?”
Thoại Mỹ nói xong liền nhướng mắt quan sát luật sư Cao. Luật sư Cao không trả lời, giữ nụ cười thâm sâu trên môi.
Thoại Mỹ trả lại bản di chúc: “Cảm ơn ông!”
“Tiểu thư còn cần gì nữa không?”
“Không cần.”
Thoại Mỹ rời khỏi văn phòng luật sư. Khi đứng dưới tòa nhà văn phòng luật, trong lòng cô đã hạ quyết tâm.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro