Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48: Tin nhắn cầu cứu

Nửa tháng sau, Thoại Mỹ đón mùa đông đầu tiên kể từ khi cô về nước, cả thành phố chính thức bước vào một mùa đông lạnh giá.

Tại cuộc họp đầu tuần, CFO của Từ thị tuyên bố về hưu trước thời hạn, Châu Trình được đề bạt làm CFO mới. Sau khi Kim Tử Long đích thân công bố tên của giám đốc tài chính mới, Thoại Mỹ vô thức đưa mắt về phía Châu Trình ở đối diện.

Châu Trình mặc bộ vest ba lớp mỏng manh, không thích hợp với ngày đông giá lạnh, nhưng vào giây phút này, trên gương mặt anh là sự hớn hở hiếm thấy.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Châu Trình đứng dậy đón nhận những lời chúc mừng của đồng nghiệp. Thoại Mỹ cũng đứng lên đi về phía anh. Cô đang định chúc mừng thì Từ Tử Thanh bỗng xông đến trước mặt Châu Trình.

“Chúc mừng anh!” Từ Tử Thanh nói.

Châu Trình nhìn Từ Tử Thanh, ánh mắt anh ẩn chứa tia dè dặt. “Cảm ơn em!”

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Thoại Mỹ lập tức dừng bước. Cô ngập ngừng một giây rồi quay người, đi thẳng ra cửa phòng hội nghị, nhanh chóng đi đến chỗ thang máy. Trước cửa thang máy có mấy người, cô bất giác dừng lại.

Kim Tử Long, thư ký Lý và hai giám đốc đang đứng đợi thang máy. Thư ký Lý là người phát hiện ra Thoại Mỹ đầu tiên, anh ta cúi đầu chào: “Thoại tiểu thư!”

Thư ký Lý vừa dứt lời, Kim Tử Long lập tức quay lại. Thoại Mỹ gặp anh ở nơi công cộng không dưới một lần, nhưng thấy anh khách sáo gật đầu chào cô bằng thái độ xa lạ, cô thấy không quen. Khi vào thang máy, sắc mặt cô ủ rũ.

Thoại Mỹ cố ép bản thân coi Kim Tử Long như không tồn tại. Đang ngẩng đầu nhìn bảng điện tử báo hiệu số tầng nhấp nháy, điện thoại của cô bỗng rung lên. Cô lấy di động ra xem. Cô ngây người khi thấy số điện thoại gửi tin nhắn cho cô. Đó là số của Kim Tử Long, người đang đứng trong thang máy với cô.

Thoại Mỹ chột dạ quay vào một góc, chắc chắn không ai nhìn thấy mới mở tin nhắn: “Trưa nay anh có việc đột xuất nên không thể ăn cơm cùng em.”

Cô ngẫm nghĩ, định nhắn lại: “Được”, không ngờ Kim Tử Long nhanh hơn cô, gửi thêm một tin nhắn: “Cậu ta được thăng chức, em nên mừng cho cậu ta mới phải! Sao em có vẻ không vui vậy?”

Thoại Mỹ kinh ngạc. Trong suốt cuộc họp, Kim Tử Long không hề đưa mắt về phía cô. Tan họp, anh cũng là người rời khỏi phòng hội nghị đầu tiên. Giờ nào phút nào, con mắt nào của anh thấy cô không vui? Thoại Mỹ đưa tay lên sờ mặt, nghĩ mãi cũng không hiểu gì. Cuối cùng, cô không trả lời tin nhắn của anh mà bỏ điện thoại vào túi xách.

Thang máy dừng ở một tầng nào đó, hai giám đốc đi ra. Trong thang máy chỉ còn lại Kim Tử Long, thư ký Lý và Thoại Mỹ. Đến tầng 34, Kim Tử Long cũng cũng chuẩn bị bước ra. Thư ký Lý đứng chếch trước mặt Thoại Mỹ, đi ra trước. Cô lùi lại nửa bước, nhường lối cho Kim Tử Long.

Kim Tử Long tiến về cửa thang máy. Khi đi qua Thoại Mỹ anh đột nhiên giơ tay ôm eo cô. Cô giật mình, lập tức quay đầu, không ngờ đôi môi cô vừa vặn chạm vào môi anh. Cô hoảng hốt lùi lại. Tất cả những chuyện đó chỉ diễn ra trong 2 giây.

Thoại Mỹ vẫn chưa định thần, Kim Tử Long mỉm cười hài lòng. Sau đó anh chỉnh lại cổ áo, lấy lại vẻ mặt vô cảm rồi rời khỏi thang máy. Thoại Mỹ ngây ngốc nhìn cửa thang máy đóng lại. Đến lúc này cô mới có phản ứng, đưa tay lên môi, phì cười.

Cả buổi sáng Thoại Mỹ không bận việc, cô quyết định rời khỏi văn phòng, lên tầng thượng hít thở không khí trong lành, nhưng lên đến tầng trên cùng, Thoại Mỹ mới phát hiện, do có gió lớn, bảo vệ đã khóa cánh cửa đi ra sân thượng. Cô ngồi xuống bậc cầu thang, trong lòng rối bời.

Thoại Mỹ đề nghị Kim Tử Long cho cô một tháng, vì cô nghĩ khoảng thời gian đó đủ để cô cân nhắc kỹ càng. Ai ngờ thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã nửa tháng, chỉ còn cách thời hạn chưa đến mười lăm ngày. Trước đó, đã vô số lần cô thăm dò anh, cũng chỉ vì muốn anh cho cô một cảm giác an toàn. Tuy nhiên, hôn nhân chính là thứ cô cảm thấy thiếu cảm giác an toàn nhất.

Trong nửa tháng qua, cô đã suy nghĩ kĩ chưa? Tất nhiên là chưa, bởi cô dành toàn bộ thời gian cho công việc. Cô và Kim Tử Long đều bận rộn, anh không hỏi, cô cũng không để tâm đến vấn đề đó. Cô định nhân cơ hội này để suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị của anh thì di động của cô bỗng đổ chuông.

Giọng người trợ lý vang lên ở đầu máy bên kia: “Văn bản phê chuẩn dược mỹ phẩm đã có rồi. Phòng thiết kế vừa gửi tới hai bản thiết kế mẫu.”

Thoại Mỹ thở dài: “Tôi sẽ về ngay!”

Nói xong, cô tắt máy, hai tay vỗ nhẹ lên mặt rồi đứng dậy. Khi quay về phòng, Thoại Mỹ lấy lại vẻ nghiêm túc của một người chỉ biết đến công việc, những thứ khác bỏ lại hết phía sau.

“Bản thiết kế đâu rồi?”

Trợ lý thiết kế đợi ở văn phòng từ bao giờ, giao bản thiết kế cho Thoại Mỹ. Cô vừa cởi áo khoác ngoài, vắt lên sofa vừa xem bản vẽ.

“Bản lập thể đã có chưa?”

Trợ lý thiết kế đưa một chiếc USB cho cô: “Ở trong này rồi ạ!”

“Được, bây giờ chúng ta đến phòng họp.”

Thoại Mỹ nói xong, lập tức đi ra cửa. Vừa đi cô vừa dặn dò trợ lý: “Gọi người chỉnh máy chiếu ở phòng họp đi!”

Cứ như vậy, Thoại Mỹ lại làm ngày làm đêm suốt một tuần liền. Cô tiều tụy đi trông thấy. Tuy nhiên, cô khá hài lòng với kết quả công việc.

Một giờ sáng, Thoại Mỹ mặc chiếc áo khoác dày, cổ quàng khăn len to sụ rời công ty. Cô định mời các đồng nghiệp đi ăn khuya. Cả đám người xuống đến tầng một toà cao ốc, một đồng nghiệp đã đỗ xe chờ sẵn ở bên đường.

Cô đang định lên xe cùng đồng nghiệp, đột nhiên nghe thấy có một người cất giọng nghi hoặc: “Ồ!”

Thoại Mỹ đang cúi đầu chuẩn bị lên xe, nghe tiếng kêu, lập tức đứng thẳng, quay đầu nhìn cấp dưới. Người đó nói tiếp: “Kia chẳng phải là giám đốc Châu sao?”

Thoại Mỹ thuận theo ánh mắt của cấp dưới, hướng về phía một chiếc ô tô đỗ cách đó không xa. Châu Trình và vài nhân viên phòng Tài chính cũng đang chuẩn bị lên xe.

Nhìn thấy họ, Châu Trình liền đi đến bên Thoại Mỹ: “Em làm việc đến bây giờ mới về à?”

Nhóm nhân viên Rose Lady và các nhân viên phòng Tài chính quyết định cùng đi ăn khuya.

Thoại Mỹ đương nhiên ngồi xe của Châu Trình. Trong xe rất ấm áp, cuối cùng cô cũng có thể tháo khăn quàng cổ vừa dày vừa nặng rồi hà hơi vào lòng bàn tay để xua tan buốt giá.

Châu Trình quan sát cô qua gương chiếu hậu: “Mới có vài ngày không gặp, sao trông em như già đi mấy tuổi thế?”

Thoại Mỹ nhìn anh: “Anh cũng có khá hơn đâu!”

“Chẳng còn cách nào khác, anh phải làm thâu đêm ba ngày nay.”

Trên đường đi, hai người trò chuyện khá vui vẻ nhưng Thoại Mỹ vẫn cảm thấy không thoải mái vì điện thoại di động của Châu Trình không ngừng rung, nhưng anh không nghe máy.

Khi chiếc điện thoại rung lần đầu, Thoại Mỹ còn không để ý, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba.. Cuối cùng cô cũng nhận ra tiếng rung báo hiệu có người gọi tới phát ra từ điện thoại của Châu Trình trong túi tài liệu trên ghế sau.

Thoại Mỹ không kìm được cất tiếng hỏi: “Tại sao anh không nghe điện thoại?”

Cô vừa dứt lời, di động của anh lại có tín hiệu gọi tới. Thấy anh vẫn không có phản ứng, Thoại Mỹ đành lấy túi tài liệu từ ghế sau đưa đến trước mặt Châu Trình. Anh do dự vài giây rồi mới rút điện thoại ra khỏi túi, nhưng không nghe máy và ấn phím tắt cuộc gọi. Sau khi điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, Châu Trình ném điện thoại sang bên cạnh.

Thoại Mỹ bất giác cau mày. “Anh...”

Châu Trình bật radio, vặn to âm lượng. Vẻ mặt của anh có vẻ buồn bực khiến cô không dám nói gì thêm.

Ô tô dần tăng tốc. Thoại Mỹ và Châu Trình đều trầm mặc. Đúng lúc này, đầu xe đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, chiếc xe rung lên, Châu Trình vội vàng đạp phanh.

Sau khi để lại hai vệt dài trên mặt đường, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thoại Mỹ vừa hỏi vừa mở cửa kính thò đầu ra ngoài.

Châu Trình mở cửa xe bước xuống: “Để anh xuống xem thế nào!”

Cửa xe vừa mở, gió lạnh thổi vào, Thoại Mỹ rụt cổ, đóng cửa kính. Châu Trình nhanh chóng quay lại. “Lốp xe của anh bị hỏng rồi.”

“Vậy...”

“Em cứ ngồi yên trong xe, đừng ra ngoài, một mình anh có thể giải quyết.”

Nói xong, Châu Trình thò nửa người vào trong xe, điều chỉnh nhiệt độ cho ấm hơn. Sau đó, anh đứng ngoài xe, đóng chặt cửa. Bên ngoài sương mù dày đặc làm mở cửa kính, Thoại Mỹ dùng tay áo lau hơi nước trên đó, lặng lẽ theo dõi Châu Trình bận rộn ở ngoài. Đúng lúc này, trên ghế lái có thứ gì đó nhấp nháy.

Thoại Mỹ cúi đầu, thấy chiếc điện thoại di động kẹp dưới ghế. Màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy. Thoại Mỹ hết nhìn Châu Trình đang lấy chiếc lốp dự phòng ở cốp sau lại quay sang nhìn di động. Trong đầu cô nhớ lại việc vừa rồi Châu Trình không nghe điện thoại. Ngập ngừng vài giây, cô cầm điện thoại của anh.

Trên màn hình hiển thị mười bảy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn: “Châu Trình, em xin anh, nếu anh không giúp, em sẽ chết mất!”

Người gửi tin nhắn là Từ Tử Thanh.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy