Chap 47: "Đính hôn đi"
Kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường lặng lẽ chuyển động. Đèn trong văn phòng sáng trưng, cô cắm cúi bận rộn, ánh sáng chiếu xuống người cô tạo thành chiếc bóng dài trên bàn làm việc. Bên ngoài cửa sổ, sắc trời ngày càng tối sẫm, tối đến cực điểm rồi dần xuất hiện tia sáng ban mai. Trời đã tờ mờ sáng.
Cuối cùng cũng xong việc, Thoại Mỹ thở phào nhẹ nhõm. Cô tắt máy tính rồi bóp trán thư giãn. Vài giây sau, cô bỗng dừng động tác. Lúc này cô mới chợt nhớ trong phòng còn một người khác. Cô đưa mắt về chiếc sofa. Kim Tử Long vẫn đang ngủ say. Ngay cả trong mơ, vẻ mặt của anh cũng rất nghiêm nghị, lông mày nhíu lại. Cô thuận theo tầm mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, không ngờ đã năm tiếng đồng hồ trôi qua.
Thoại Mỹ vươn vai, đứng dậy, đi về phía Kim Tử Long. Cô chuẩn bị đánh thức anh nhưng đột nhiên thay đổi ý định. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, lặng lẽ quan sát. Cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy anh ngủ. Mỗi khi hai người ở bên nhau, anh đều dậy sớm hơn cô. Đối với cô, dáng vẻ của anh lúc này vô cùng xa lạ. Cô ngắm một lúc lâu, vô thức cúi sát mặt anh, định hôn lên ấn đường đang chau lại của anh.
Khi đôi môi Thoại Mỹ vừa chạm vào trán Kim Tử Long, anh đột nhiên mở mắt. Dù ngủ say nhưng anh vẫn vô cùng cảnh giác.
Đối diện với ánh mắt đầy cảnh giác của anh, cô chợt có chút hoảng loạn. Cô chống tay xuống ghế, nhổm dậy, ngồi sang chiếc sofa đơn ở bên cạnh.
Kim Tử Long nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay bóp trán, cất giọng khàn khàn: “Sớm biết vậy anh đã giả vờ ngủ say.”
Thoại Mỹ không đáp lại. Kim Tử Long mặc áo vest rồi đi đến trước mặt cô. Một tay anh chống xuống thành sofa, bàn tay còn lại nâng cằm cô: “Sao lại xị mặt ra rồi?”
Thoại Mỹ nhìn gương mặt dịu dàng gần kề, trong đầu hiện lên hình ảnh ánh mắt cảnh giác của anh. Giác quan thứ sáu của người phụ nữ khiến cô không cười nổi.
Cô nhắm mắt, hỏi anh: “Chúng ta bây giờ... là quan hệ gì?”
Kim Tử Long im lặng.
Đợi mãi không nhận được câu trả lời, Thoại Mỹ ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt chăm chú của người đàn ông này khiến cô cảm thấy một sự căng thẳng mơ hồ.
Cô mở miệng thăm dò: “Bạn tình trên giường?”
Thoại Mỹ vừa dứt lời, Kim Tử Long liền nhíu mày. Cô hoàn toàn không đoán ra ẩn ý đằng sau vẻ mặt anh lúc này.
Chỉ thấy vẻ mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc, sau đó anh nhếch mép: “Em nghĩ tôi chỉ vì một bạn tình mà bỏ nhiều thời gian và tinh lực như vậy? Còn lo em đá đưa với người đàn ông khác, chịu đựng những cơn cáu giận và tính nết khó chịu của em, nghe em than vãn hết lần này đến lần khác, lấy lòng bố em, đối phó với chị gái em, nửa đêm nửa hôm đến đây đón em?”
Thoại Mỹ chưa từng được thấy bộ dạng tức giận của Kim Tử Long. Từ trước đến nay anh luôn là người kiềm chế rất giỏi, đây là lần đầu tiên anh nổi nóng với cô.
“Hay tôi nên lý giải thành, người phụ nữ nào rơi vào lưới tình cũng đều suy tính thiệt hơn như em?”
Kim Tử Long nói tiếp.
Lần này, đến lượt Thoại Mỹ ngây người.
“Em...”
Cô không biết phải mở miệng thế nào. Cô định nói gì đó nhưng lại im bặt. Sau đó cô đứng dậy, về bàn làm việc, lấy túi xách rồi đi ra cửa: “Chúng ta về thôi!”
Kim Tử Long nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt chợt sáng chợt tối. Anh không vội vàng đi theo cô mà gọi điện cho thư ký Lý, dặn dò vài câu rồi mới rời khỏi văn phòng.
Bây giờ là sáng sớm, Kim Tử Long lái xe, Thoại Mỹ ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu về nhà ngủ bù, cô cũng chỉ có thể ngủ hơn một tiếng, vì vậy cô định về nhà tắm rửa, ăn sáng xong rồi lại đi làm ngay.
Trong lúc Thoại Mỹ mơ màng chìm vào giấc ngủ, một hồi chuông điện thoại đánh thức cô. Cô mở mắt mới biết không phải tiếng chuông từ di động của mình, liền quay sang bên cạnh, thấy Kim Tử Long đang đeo tai nghe, nối máy điện thoại. Không biết đối phương nói gì, anh chỉ “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Sau đó, anh đánh tay lái, rẽ sang con đường đi về hướng ngược lại.
Kim Tử Long đột nhiên đổi phương hướng khiến Thoại Mỹ đờ ra một lúc mới có phản ứng: “Chúng ta không về nhà sao?”
Giọng Kim Tử Long hơi khác lạ: “Anh đưa em tới một nơi trước đã.”
Trực giác khiến Thoại Mỹ liên tưởng đến cuộc điện thoại anh vừa nhận, cô liền hỏi: “Ai gọi điện cho anh vậy?”
“Thư ký Lý.”
Vẻ mặt nghiêm nghị của Kim Tử Long làm cô hết hứng thú nói chuyện, cô lại tựa vào cửa xe, tranh thủ chợp mắt.
Không biết bao lâu sau, chiếc xe bỗng phanh gấp. Thoại Mỹ đang nửa tỉnh nửa mê, theo phản xạ xô người về phía trước. Cô lập tức mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Ngoài đường rất ít người đi lại, xe cộ cũng chỉ thấp thoáng. Những cửa hàng, cửa hiệu hai bên đường vẫn đóng im ỉm. Nhưng có một cửa hàng đang từ từ kéo cánh cửa cuốn lên cao.
Kim Tử Long nhắc nhở cô: “Xuống xe đi.”
Trong cửa hàng, nhân viên phục vụ còn đang sốt ruột chờ cánh cửa cuốn lên hết, Kim Tử Long đã kéo tay Thoại Mỹ đi vào. Nhìn thấy hai người, nhân viên phục vụ niềm nở chào hỏi: “Kim tiên sinh phải không ạ?”
Nhìn lên tấm biển hiệu, Thoại Mỹ hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cô cũng cảm thấy rất mơ hồ. Đây là một cửa hàng vàng bạc đá quý nổi tiếng về nhẫn cưới. Vì chưa đến giờ bán hàng, nhân viên phải vội vàng mở cửa chỉ để tiếp hai vị khách là cô và Kim Tử Long.
Thoại Mỹ kinh ngạc, hết đưa mắt nhìn tấm biển quảng cáo lại quay sang Kim Tử Long. Trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cũng chưa kịp mở miệng, anh đã lôi cô vào trong.
Nhân viên đi phía sau vội vã tiến lên, bật một loạt đèn trong tủ kính trưng bày. Một nhân viên khác cất giọng nhẹ nhàng: “Do Lý tiên sinh dặn chúng tôi chuẩn bị nhẫn hai carat trở lên nên đồng nghiệp của chúng tôi đã đi lấy ở két bảo hiểm. Xin tiên sinh chờ thêm một lát!”
Thoại Mỹ đứng giữa khu vực trưng bày đồ trang sức, đầu óc trống rỗng. Bên này, Kim Tử Long đã chọn được hai kiểu nhẫn, bảo cô nhân viên lấy cho anh xem. Kim Tử Long cầm chiếc nhẫn, ngắm nghía một hồi, dường như anh rất hài lòng, sau đó quay sang cô.
Thoại Mỹ cau mày nhìn chiếc nhẫn xuất hiện trước mặt cô, cô không cầm lấy mà ngẩng đầu nhìn anh. Cô thấy bờ môi mỏng của anh hơi hé, chậm rãi nói ba từ. Cô quả thật đang đợi người đàn ông này nói với cô ba từ quan trọng. Nhưng... tuyệt đối không phải ba từ anh vừa thốt ra.
“Đính hôn đi!”
Thấy Thoại Mỹ không từ chối, Kim Tử Long lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cầm tay cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào.
Thoại Mỹ giật mình hoảng loạn, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đang từ từ được đeo vào ngón tay mình. Cô đột nhiên thu tay lại, làm bàn tay Kim Tử Long chơi vơi trong không trung. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đã cuộn tay thành nắm đấm, giấu bên hông. Anh bất giác cau mày.
Thấy cặp lông mày nhíu chặt và đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, trong lòng Thoại Mỹ xuất hiện nỗi căng thẳng mơ hồ, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Em...”
Thoại Mỹ cắn môi, ngập ngừng: “Cho em... thời hạn một tháng.”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro