Chap 43: Công tư không phân minh
Thoại Mỹ lái xe thẳng đến nhà Kim Tử Long. Cô dừng lại ở bãi đỗ xe hồi lâu, mãi chẳng nghĩ được gì. Cuối cùng, cô lặng lẽ xuống xe.
Kim Tử Long đã đưa cho cô tấm thẻ từ mở cửa từ trước. Vài phút sau, cô đã đứng trước cửa nhà anh. Một khi đặt chân vào căn hộ này, những ngày tháng sau này của cô chắc chắn sẽ đổi khác. Đối với cô, tương lai và tình yêu đều hết sức mịt mù.
Thoại Mỹ đặt tay lên cửa nhưng không biết có nên bấm chuông hay không. Cô còn đang ngập ngừng, cánh cửa đột nhiên mở ra. Kim Tử Long đứng ở cửa như chờ đợi cô từ lâu.
Thoại Mỹ giật mình: "Anh..."
Không nghe cô nói hết câu, Kim Tử Long chỉ tay về phía cửa sổ phía đối diện: "Anh đã nhìn thấy xe của em."
Cô nghiêng người tránh anh để đi vào phòng khách, liền trông thấy đống hành lý của mình. Anh ôm cô, đưa cô đi vào trong. Cô quay đầu nhìn anh. Đây là gương mặt rất quen thuộc nhưng cô phát hiện, cô không biết gì về người đàn ông này.
Kim Tử Long dường như nhận ra ánh mắt khác thường của cô. Anh hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Bị anh nhìn chằm chằm, cô bất giác cắn môi. Thật ra từ lúc đỗ xe, cô đã suy nghĩ xem có nên hỏi thẳng anh vấn đề này.
"Tại sao trước đây anh lại từ chối lời mời của Royal?"
Bàn tay Kim Tử Long đang đặt trên eo Thoại Mỹ bỗng cứng đờ. Sau vài giây im lặng, anh bỗng nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm: "Em lại gặp Lộ Minh Thành à?"
Thoại Mỹ không thể không thừa nhận, bộ dạng của Kim Tử Long lúc này trông rất đáng sợ. Rõ ràng là một câu chuyển đề tài nhưng lại khiến cô tự vấn lương tâm xem mình có làm điều gì sai trái không.
Kim Tử Long không cho cô thời gian xoay xở, hỏi tiếp: "Trưa nay em về nhà, không phải để dự tiệc chiêu đãi con rể tương lai của bố mẹ em đấy chứ?"
Cô chưa hề hé lộ tin tức, vậy mà anh cũng đoán ra. Thoại Mỹ bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh thuê thám tử theo dõi cô hay không. Nhưng thắc mắc lớn nhất của cô bây giờ không phải vấn đề đó, mà là...
"Kim Tử Long!"
Cô đột nhiên gọi tên anh bằng một giọng nghiêm túc, làm anh bất giác giật mí mắt.
Thoại Mỹ cắn môi: "Anh nhìn trúng em ở điều gì?"
Thực tế chứng minh nghi vấn của cô rất có lý, bởi khi cô hỏi câu này, trên mặt Kim Tử Long xuất hiện vẻ lúng túng. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nhìn cô bằng ánh mắt rất chân thành, cô cho rằng anh sẽ nói những lời tình cảm khiến cô xúc động. Cô nín thở chờ đợi.
Đáp lại sự háo hức của cô, anh tỏ ra nghiêm túc: "Nhìn trúng em ở điểm... cơ thể em mềm dẻo, có thể uốn cong, gấp khúc."
Một giây... hai giây... Thoại Mỹ đờ đẫn mất ba giây, khó khăn lắm cô mới kiềm chế không tung một cú đấm vào gương mặt đáng ghét của người đàn ông này.
Kim Tử Long mỉm cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời đầy hàm ý của anh. Sau đó, anh cất giọng nghiêm túc. "Nguyên nhân anh từ chối Royal rất đơn giản. Royal đã có hệ thống quản lý hoàn thiện, không có tính thử thách bằng một công ty đang trên đà xuống dốc như Từ thị. Anh là người thích đối mặt với thử thách. Tất nhiên, còn có một nguyên nhân khác..." Kim Tử Long cố ý dừng lại "Trên chuyến bay về nước, anh tình cờ gặp nhị tiểu thư xinh đẹp, đầy sức cuốn hút của Từ gia. Anh cho rằng, lợi dụng công việc để giải quyết chuyện riêng tư là một sự lựa chọn không tồi."
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Thoại Mỹ cảm thấy hơi bối rối, cô không phân biệt được Kim Tử Long nói thật hay chỉ trêu chọc mình. Cô cũng không biết nên vui mừng hay nên thở dài.
Cuối cùng, cô bật cười, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tổng giám đốc là người công tư không phân minh như vậy sao?"
Kim Tử Long mỉm cười, chấp nhận lời chỉ trích của cô.
Thoại Mỹ giả bộ kinh ngạc: "Vừa làm việc vừa tán gái, tổng giám đốc liệu có phẩm chất của một nhà lãnh đạo chuyên nghiệp hay không?"
Cô vừa dứt lời, Kim Tử Long liền ôm lưng cô, kéo cô sát vào người anh. Cô bị anh ôm chặt đến mức nghẹt thở.
Gương mặt anh kề sát mặt cô, anh nheo mắt: "Dám phê bình anh công tư không phân minh? Xem ra em vẫn chưa biết thế nào là công tư không phân minh thực sự."
Thoại Mỹ nhanh chóng hiểu tại sao lúc Kim Tử Long nói câu này, ánh mắt anh vụt qua một tia nham hiểm.
[...]
Hôm sau là thứ hai, có cuộc họp thường niên. Kim Tử Long không gọi lái xe, đích thân đảm nhiệm công việc của người tài xế, lái xe đưa Thoại tiểu thư đi làm.
Đường bị tắc, tài xế Kim tranh thủ ngấu nghiến bữa sáng trong lúc dừng xe. Lần đầu tiên chứng kiến Kim Tử Long ăn uống nhồm nhoàm, Thoại Mỹ thật sự muốn chụp lại cảnh này. Nếu đám lãnh đạo cấp cao lúc nào cũng cung kính, e dè Kim Tử Long mà nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của anh bây giờ, không biết phản ứng của bọn họ sẽ ra sao? Chắc sẽ là một màn vô cùng hấp dẫn.
Thoại Mỹ đang mải suy nghĩ thì Kim Tử Long đột nhiên ngẩng lên. Chạm phải ánh mắt anh, cô bỗng so vai, rụt cổ.
"Sao em nhìn anh như vậy?"
Kim Tử Long tỏ ra cảnh giác.
Thoại Mỹ hơi lúng túng, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô xuất hiện một tia tinh nghịch: "Đột nhiên em nghĩ tới một vấn đề."
"Gì hả?"
"Thật ra..." Thoại Mỹ cố nhịn cười: "Anh sinh năm con heo phải không?"
Thấy mặt anh biến sắc, cô liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đắc ý.
Trái ngược với tài xế Kim, Thoại tiểu thư ngồi ở ghế lái phụ ăn rất từ tốn. Ô tô còn cách công ty một đoạn đường, cô cũng vừa kịp ăn xong.
Cô lấy tờ giấy ăn lau miệng, thong thả nói: "Anh hãy dừng xe ở ngã rẽ phía trước."
Kim Tử Long không đáp lời, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi. Cô giải thích: "Lát nữa em sẽ đi bộ đến công ty. Nếu đồng nghiệp thấy em ngồi xe của anh, không biết bọn họ sẽ đồn đại kiểu gì."
Tất nhiên, Kim Tử Long không để cô toại nguyện. Xe sắp đến ngã rẽ tiếp theo, anh rõ ràng giảm tốc độ, như chuẩn bị dừng lại, nhưng khi cô giơ tay định mở cửa, anh liền rồ ga, chiếc xe phóng như bay qua ngã rẽ.
Thoại Mỹ giật mình hét lớn: "Anh..."
Kim Tử Long ngẩng đầu, mỉm cười với cô qua gương: "Đây là trình độ lái xe đỉnh nhất của loài heo rồi, em thông cảm nhé!"
Kim Tử Long quả nhiên là loại người có thù tất báo. Thoại Mỹ tức tối khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh.
Ô tô nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe dưới tầng ngầm của tòa cao ốc Từ thị. Thẻ ra vào do tài xế cầm, Kim Tử Long lại lái xe riêng nên bảo vệ không nhận ra, không cho vào. Anh đành hạ cửa kính xe.
Người bảo vệ kinh ngạc khi thấy gương mặt nhìn nghiêng của Kim Tử Long trong ô tô. Anh ta cung kính cúi chào: "Tổng giám đốc!"
Ngồi ở ghế lái phụ, Thoại Mỹ chỉ còn cách quay đầu, dùng tay che mặt để tránh bị phát hiện.
Kim Tử Long nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe. Anh vừa đỗ xe, Thoại Mỹ vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, đi vòng ra phía trước. Đúng lúc này, cô bị giữ chặt cánh tay rồi bị một lực lớn kéo lại, làm mất thăng bằng, ngã vào đầu xe.
Thoại Mỹ nhìn lên liền thấy Kim Tử Long. Cô còn chưa kịp cảm thán người đàn ông này hành động quá nhanh, anh đã tiến lên một bước, chống hai tay lên nắp đầu xe, khóa cô trong lòng.
Kim Tử Long hơi cúi xuống, ép Thoại Mỹ ngã về sau. Sau lưng cô là đầu xe, cô không còn đường nào để tránh, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh đang ngày càng áp sát.
"Em lại quên một việc rồi."
Nghe Kim Tử Long nói vậy, Thoại Mỹ bất giác chau mày. Cô không phải không biết anh đang ám chỉ điều gì, ngược lại còn biết quá rõ một việc mà anh nhắc tới. Trước khi cô cự tuyệt, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô mở to mắt, trong đầu vụt qua ý nghĩ đây là bãi đỗ xe.
Bên tai vang lên tiếng động cơ ô tô ngày càng gần. Cô vừa chịu đựng nụ hôn của anh vừa đưa mắt quan sát động tĩnh qua bờ vai anh. Một chiếc ô tô đỗ ở vị trí đối diện, có người nhanh chóng xuống xe. Người đó sau khi xuống xe liền phát hiện màn tình cảm ướt át trước mặt. Cô hoảng hốt đẩy vai anh.
Rõ ràng Kim Tử Long nhận ra có người ở phía sau quan sát hai người nhưng vẫn không chịu dừng lại. Anh ấn đầu cô thấp xuống, giấu cả người cô ở trước thân anh. Sau đó, anh tiếp tục nụ hôn táo bạo còn dang dở. Người kia biết ý, lập tức rời khỏi bãi đỗ xe. Một lúc lâu sau, anh mới buông tha người phụ nữ đang ở trong lòng mình.
Thoại Mỹ trừng mắt nhìn anh. Cô chạy lại chỗ chiếc gương chiếu hậu, sau đó không kìm được lên tiếng càu nhàu: "Anh ăn hết son môi của em rồi!"
Kim Tử Long giơ ngón tay cái lau khóe miệng, vẻ mặt bình thản ẩn hiện một tia suồng sã: "Thoại tiểu thư hãy từ từ mở mang kiến thức, thế nào mới gọi là công tư không phân minh thật sự..."
Câu nói này văng vẳng bên tai Thoại Mỹ cho đến tận cuộc họp.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro