Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 42: Từng từ chối Royal

Cửa phòng từ từ mở ra. Đập vào mắt Thoại Mỹ đầu tiên là cánh tay đàn ông đang đẩy cửa. Áo sơ mi kiểu Pháp cắt may tinh tế trông rất quen, cuối cùng thì cô cũng đoán được người ở ngoài cửa là ai.

Quả nhiên là Lộ Minh Thành.

“Xin lỗi đã làm phiền hai người!”

Dáng vẻ của Lộ Minh Thành vẫn ung dung, từ tốn. Người đàn ông như anh dù có hành vi nghe trộm thì người khác cũng khó lòng nổi giận. Hơn nữa, anh còn là nhân vật không thể đắc tội.

Từ Tử Thanh mỉm cười: “Sao Lộ tiên sinh lại lên trên này?”

“Tôi mang ít hoa quả cho hai người.”

Không đợi Thoại Mỹ mời, Lộ Minh Thành đặt khay hoa quả xuống bàn nước rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Thoại Mỹ thể hiện sự khó chịu ra mặt, trong khi Lộ Minh Thành lại điềm nhiên như không.

Anh trịnh trọng nói: “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng.”

Thoại Mỹ còn chưa kịp phản ứng. Từ Tử Thanh đã đứng dậy, cất giọng đầy vẻ khách sáo: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước.”

Đi đến cửa, Từ Tử Thanh không quên lấy tư cách là chị gái, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Mỹ, dù thế nào Lộ tiên sinh cũng là khách, em đừng tùy tiện quá!”

Thoại Mỹ coi như không nghe thấy.

Cánh cửa đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người, không ai lên tiếng, cho đến khi Lộ Minh Thành cầm nĩa lấy một miếng táo, đưa đến trước mặt Thoại Mỹ.

Cô nhìn miếng táo rồi lại nhìn anh, ánh mắt bộc lộ rõ sự kháng cự: “Anh nghe được đến đâu?”

“Không nhiều...”

Thấy Thoại Mỹ không có phản ứng gì, Lộ Minh Thành đưa miếng táo vào miệng anh, vừa nhai vừa nói: “... nhưng cũng không ít.”

“Đường đường là Lộ thiếu gia, sao lại có thể giở chiêu nghe lén?”

“Nếu tôi muốn, liệu tôi có để các cô dễ dàng phát hiện?”

Thoại Mỹ á khẩu, đành im lặng nghe anh nói tiếp: “Tôi ở ngoài cửa nghe thấy giọng của cô, đoán cô không muốn nói chuyện với cô ta nên mới đi vào, để cô ta biết ý rời khỏi phòng, coi như tôi giúp cô còn gì?”

Thoại Mỹ không bận tâm lời giải thích của Lộ Minh Thành là thật hay giả. Trầm tư một lát, cô đột ngột lên tiếng: “Nếu có ý định giúp tôi, mong anh hãy vạch rõ ranh giới với gia đình tôi.”

Có lẽ Lộ Minh Thành chưa từng gặp người nào cầu xin anh bằng thái độ cứng rắn như vậy, anh tủm tỉm cười. “Lý do?”

“Tránh xa Từ gia tức là tránh xa phiền phức.”

Trái ngược với tâm trạng căng thẳng của Thoại Mỹ, Lộ Minh Thành tỏ ra rất thoải mái, anh lại ăn một miếng dưa vàng rồi mới thong thả nói: “Tốt quá, sở trường của tôi là giải quyết phiền phức.”

“Không phải anh thích tôi đấy chứ?”

Thoại Mỹ cau mày, hỏi thẳng.

Bộ dạng của cô chọc cười Lộ Minh Thành: “Xem ra cô và chị gái cô cùng có một nghi vấn?”

Thoại Mỹ càng nhíu chặt mày. Lộ Minh Thành nói như vậy chứng tỏ anh đã nghe thấy câu nói của Từ Tử Thanh. Cô bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, không biết người đàn ông này nghe được đến đâu.

Thấy cô lặng thinh, Lộ Minh Thành cất giọng trầm trầm: “Chắc cô không biết, thật ra bố tôi cũng có con riêng.”

“Anh nói với tôi chuyện này làm gì?”

“Đừng có hấp tấp như vậy, cô nghe tôi nói xong đã!”

“Tuy bố tôi rất lợi hại nhưng mẹ tôi còn ghê gớm hơn. Chỉ cần người em trai cùng cha khác mẹ của tôi đặt chân về nước, cậu ta sẽ không nhận được một đồng nào từ tài sản của bố tôi. Vì vậy cậu ta chỉ còn cách ngoan ngoãn trốn ở nước ngoài, không thể quấy nhiễu thế giới thanh tịnh của tôi.”

Đoán Lộ Minh Thành đã nói hết, Thoại Mỹ liền lên tiếng: “Không phải anh cảm thấy thương hại tôi, muốn làm Chúa cứu thế của tôi đấy chứ?”

Câu nói này của cô không khiến Lộ Minh Thành tức giận, nụ cười trên môi anh càng ôn hòa. “Đây chỉ là một trong những nguyên nhân khiến tôi có hứng thú với cô. Lý do quan trọng hơn...”

Anh đột nhiên dừng lại, nhìn Thoại Mỹ chăm chú. Cô cảm thấy rất sốt ruột nhưng vẫn giả vờ không có hứng thú lắng nghe.

Cuối cùng Lộ Minh Thành từ tốn nói: “Tôi vô cùng hiếu kỳ, không hiểu người phụ nữ như thế nào mới được Kim Tử Long coi trọng như vậy?”

Đáp án này... Thoại Mỹ không biết nên vui hay nên buồn. Tâm tư có rối bời nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên: “Chẳng lẽ Lộ tổng cũng muốn so tài cao thấp với Kim tổng về phương diện tranh giành phụ nữ?”

Lộ Minh Thành không tán thành cũng không phủ nhận, nói: “Có lẽ cô không rõ, ba từ Kim Tử Long có ý nghĩa như thế nào. Bố tôi từng nhận xét, Kim Tử Long là nhà quản lý xuất sắc nhất Việt Nam trong hai mươi năm trở lại đây. Cô nên biết bố tôi từng mời Kim Tử Long về làm CEO của tập đoàn Royal với mức lương rất cao. Mức lương đó cộng với số cổ phần của Royal thì gấp ba lần con số bố cô đưa ra, vậy mà Kim Tử Long kiên quyết từ chối. Chúng tôi còn tưởng lần này anh ta sẽ mở công ty riêng, ai ngờ anh ta lại nhảy sang Từ thị.”

Người thuộc hạng con cháu ông trời như Lộ Minh Thành lại đề cao một người làm công ăn lương như thần thánh, Thoại Mỹ cười, nói: “Nếu Lộ tổng muốn bày tỏ sự khâm phục với Kim Tử Long, tôi có thể giúp anh chuyển lời đến anh ấy.”

Lộ Minh Thành cũng mỉm cười nhưng lập tức cất giọng nghiêm túc: “Kim Tử Long đồng ý tiếp quản Từ thị, rõ ràng là có ý đồ khác.”

Vừa nói Lộ Minh Thành vừa mơ hồ liếc qua Thoại Mỹ. Không khó để nhận ra ý đồ khác mà anh ta ám chỉ chính là cô.

Thoại Mỹ không thích ánh mắt đánh giá phụ nữ như đồ vật của Lộ Minh Thành. Cô vô thức né tránh: “Có lẽ Kim Tử Long cảm thấy tiếp quản công ty đang trên đà xuống dốc như Từ thị thì có tính thử thách hơn.”

Lộ Minh Thành không còn hứng thú tiếp tục giải thích, anh nửa đùa nửa thật kết thúc chủ đề này: “Một người phụ nữ có chút năng lực nhưng tính tình rất tệ, ngoài diện mạo xinh đẹp ra còn ẩn giấu sức hút nào khác? Hy vọng sau khi tiếp xúc nhiều với cô, tôi sẽ có câu trả lời xác đáng.”

Một bữa trưa vốn chẳng ra sao, thêm câu nói của Lộ Minh Thành nên càng trở nên tệ hại.

Từ Tấn Phu định buổi chiều mời Lộ Minh Thành đi câu cá nhưng bị bác sĩ gia đình ngăn cản: “Chủ tịch vừa xuất viện, cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Tốt nhất chủ tịch đừng đi!”

Từ Tấn Phu trầm ngâm một lát rồi ra lệnh cho Thoại Mỹ: “Con cùng Lộ công tử đi câu cá đi!”

Điều đáng ngạc nhiên là Thoại Mỹ không từ chối. Cuối cùng, cô cũng không phải nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt bố mẹ cô trước khi rời khỏi đó. Tuy nhiên, lúc cô cùng Lộ Minh Thành đi ra ngoài lấy xe, tình hình bỗng thay đổi.

Lộ Minh Thành lịch sự mở cửa xe cho cô, cô đứng lại, nói: “Nếu Lộ tổng không để bụng, tôi xin cáo từ ở đây.”

“Vừa rồi cô nhận lời đi câu cá, hóa ra chỉ là giả bộ trước mặt bố mẹ cô?”

Anh biết rồi còn hỏi, Thoại Mỹ mỉm cười thay lời xin lỗi. Sau đó, cô quay người đi về ô tô của mình. Khi cô lái xe đi qua, Lộ Minh Thành vẫn đứng bên cạnh cửa xe. Hình bóng anh dần biến mất trong gương chiếu hậu, nhìn có vẻ cô độc. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, con cháu ông trời này bị đối xử như vậy...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy