Chap 4: Oan gia ngõ hẹp
Bờ vai Thoại Mỹ đột nhiên nằng nặng. Có một thứ gì đó đặt lên vai cô. Cô lấy lại tinh thần, cúi xuống nhìn, hóa ra người cô vừa được khoác áo vest.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu, một bàn tay ôm bờ vai cô, kéo cô bước đi, xuyên qua ánh mắt của mọi người, vào trong thang máy. Thang máy lặng lẽ chạy xuống tầng dưới. Trong thang máy chỉ có hai người.
Thoại Mỹ ngước nhìn, chỉ thấy gương mặt nghiêng cương nghị của người đàn ông.
“Kim Tử Long?”
Nghe giọng nói đầy nghi vấn của Thoại Mỹ, người đàn ông quay về phía cô. Anh ta nở nụ cười rất nhạt, nhưng chiếu vào tận đáy mắt cô.
Kim Tử Long bình thản nhìn cô: “Nếu em đã biết tên tôi, vậy thì em nên nói cho tôi biết tên của em?”
Thoại Mỹ lặng lẽ đối mắt với người đàn ông vừa giải cứu cô, cũng chính là đầu mối đẩy cô vào hoàn cảnh này. Cô nhất thời không biết có nên trả lời anh ta, nhưng cuối cùng vẫn nói.
“Thoại Mỹ.”
“Ồ, hóa ra là nhị tiểu thư nóng tính như lửa của Từ gia.” Kim Tử Long nửa cười nửa không, vẻ mặt của anh ta khiến cô chỉ muốn cho anh ta một cú đấm vào mặt.
Thoại Mỹ hừ một tiếng rồi cúi xuống nhìn người mình: “Anh xem bộ dạng của tôi bây giờ, rõ ràng bị người ta ức hiếp đến tận đỉnh đầu, làm gì giống người nóng tính như lửa?”
Nghe câu tự giễu bản thân của cô, anh nheo mắt quan sát cô: “Nhưng tôi chẳng thấy em buồn bã thương tâm một chút nào.”
“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc thương tâm.”
Thoại Mỹ vừa dứt lời, thang máy “ding doong” một tiếng, bên ngoài là nhà để xe. Cô hít một hơi sâu, cởi áo vest đưa cho Kim Tử Long: “Anh đến công ty chúng tôi chắc có việc quan trọng cần bàn, tôi không làm phiền anh nữa.”
Nói xong, cô liền đi khỏi thang máy.
Đúng lúc này, một bàn tay giữ chặt vai cô.
Cô quay đầu, Kim Tử Long hất cằm chỉ vết bỏng trên tay cô: “Em nên đi bệnh viện kiểm tra.”
Thoại Mỹ mỉm cười: “Bây giờ tôi vẫn còn chưa phân biệt rõ anh là bạn hay địch, tôi nghĩ chắc anh cũng vậy. Vì thế anh không cần hao tâm tổn trí lôi kéo tôi.”
Nghe câu nói này, Kim Tử Long cau mày, nhưng anh nhanh chóng khôi phục bộ mặt bình thản và nụ cười nhàn nhạt: “Đàn ông niềm nở ân cần với các cô gái xinh đẹp là một loại bản năng. Từ tiểu thư, em đừng mất tự tin vào bản thân như vậy.”
Một câu chế nhạo có thể nói khéo léo đến mức đó, Thoại Mỹ không thể không khâm phục anh. Nhưng cô chưa kịp đáp lời anh, cửa thang máy đã đóng lại. Gương mặt thản nhiên và ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông biến mất sau cửa thang máy.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 10 giờ sáng.
Xe của cô đỗ cách đó không xa. Cô tìm đến ô tô của mình, ngồi xổm xuống bên cạnh thân xe. Cô đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Thoại Mỹ rút điện thoại ra xem, là Từ Tử Thanh gọi tới. Cô không muốn nghe, nhưng không hiểu sao cô thay đổi ý định, bấm phím nối thông máy.
Giọng nói quan tâm và thân thiết của Từ Tử Thanh vọng tới, chắc chắn cô ta đang gọi điện thoại trước mặt Từ Tấn Phu.
Thoại Mỹ trầm mặc nghe cô ta tiếp tục đóng kịch: “Chị bảo lái xe đưa em về nhà nhé. Những chuyện còn lại chị sẽ giải quyết, em đừng giận bố nữa.”
“Từ Tử Thanh.” Thoại Mỹ lạnh lùng cắt ngang lời cô ta.
Đầu kia điện thoại im lặng trong giây lát, Thoại Mỹ cười cười: “Không chỉ mình chị biết đóng kịch, biết giả bộ đáng thương.”
Nói xong không đợi phản ứng của Từ Tử Thanh, Thoại Mỹ lập tức cúp điện thoại. Cô tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ. Một lúc sau, bên tai bỗng vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Châu Trình: “Tiểu Mỹ?”
Thoại Mỹ ngoảnh đầu, thấy Châu Trình đang đứng trước mũi xe của cô.
“Em ngồi ở đây làm gì vậy?” Châu Trình hỏi.
Thoại Mỹ lắc đầu nói nhỏ: “Không có gì.”
Thấy cô vẫn ngồi bất động ở đó, Châu Trình kéo cô đứng dậy. Anh lập tức phát hiện áo cô bị ướt một mảng và bàn tay tấy đỏ của cô.
“Em làm sao thế?” Anh hỏi.
Cô nuốt nước mắt, cố gượng cười: “Em thật sự không sao đâu.”
Châu Trình vừa lo lắng vừa tức giận. Anh lập tức kéo Thoại Mỹ đi về phía xe ô tô của anh bất chấp phản ứng của cô: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Chẳng phải anh bắt đầu làm việc lúc 10 giờ hay sao?”
“Em ra nông nỗi này, anh làm gì còn tâm trạng làm việc?”
Đến lúc này cô mới nghe lời Châu Trình, cùng anh lên xe.
Châu Trình khởi động máy, một tay nắm vô lăng, một tay rút tờ khăn giấy đưa cho Thoại Mỹ: “Em làm anh sợ chết đi được.”
“Sao thế?”
“Mười mấy năm nay anh chưa từng thấy em khóc. Em nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
***
Châu Trình không phải nam phụ đâu ^^ Nam phụ yêu Chị Gái chưa lộ diện mọi người ơi ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro