Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20: Khiêu khích

Khó khăn lắm Thoại Mỹ mới bắt được taxi về nhà, cô chỉ ngủ chưa đến ba tiếng đồng hồ lại phải thức dậy đi làm. Gương mặt cô mệt mỏi, bộ dạng đúng kiểu buông thả quá độ. Cô phải đánh mấy lớp phấn mới có thể che đi quầng thâm ở mắt.

Sáng thứ hai có cuộc họp lúc 10 giờ. 9 giờ 50 phút, Thoại Mỹ mới đến công ty. Vừa ra khỏi thang máy, cô liền đụng phải Từ Tử Thanh ở thang máy đối diện. Sắc mặt hai người phụ nữ trở nên khó coi trong giây lát.

Thoại Mỹ hơi sững lại, nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, tiếp tục đi về phía phòng hội nghị. Từ Tử Thanh nếu muốn tránh Thoại Mỹ, cô ta có thể đi hướng khác. Nhưng cô ta đi ngược về phía Thoại Mỹ, cố ý chặn đường. Thoại Mỹ cũng biết Từ Tử Thanh không bỏ qua cho cô.

“Dù gì cô cũng là nhị tiểu thư của Từ gia, có đến nỗi phải leo lên giường anh ta nhanh như vậy không?” Từ Tử Thanh lạnh lùng quở trách.

Thoại Mỹ nhếch miệng cười: “Tôi chỉ làm chuyện chị muốn mà chẳng được.”

Hôm nay Thoại Mỹ trang điểm đậm. Đôi môi màu hoa hồng hơi giãn ra, làm cô toát vẻ ngang ngược hiếm thấy. Quả nhiên, câu nói của cô khiến Từ Tử Thanh tái mặt.

Cô ta cau mày: “Đừng tưởng ai cũng tùy tiện như cô.”

Lần này, Thoại Mỹ bật cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh của cô tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến Từ Tử Thanh nhức tai. Cô vỗ vai Từ Tử Thanh: “Đóng kịch ở mức độ vừa phải còn chấp nhận được, quá thể sẽ khiến người khác buồn nôn.”

“Cô...”

“Tôi rất hiếu kỳ muốn biết, bước tiếp theo chị định đối phó với tôi thế nào? Nói cho Châu Trình biết? Có lẽ bây giờ chị trốn Châu Trình như trốn tà ấy chứ. Hay là nói với bố? Thế thì tôi càng cám ơn chị. Bố rất coi trọng Kim Tử Long, nếu bố có ý tác hợp tôi và anh ấy thì chị sẽ hết cửa. Hay là chị định rải truyền đơn khắp công ty?”

Thoại Mỹ vừa nói vừa gật đầu: “Biện pháp này không tồi, chị có thể xem xét.”

Từ Tử Thanh chỉ còn biết đơ người á khẩu trước câu nói của Thoại Mỹ, sắc mặt cô tái mét. Thoại Mỹ không rảnh rỗi dài dòng với cô ta, cô đi vòng qua người chị gái về phía trước.

Nhưng mới đi vài bước, Thoại Mỹ nhớ tới một chuyện nên cô lại dừng bước. Cô quay đầu, Từ Tử Thanh vẫn đứng nguyên một chỗ, bộ dạng thẫn thờ.

“Kim Tử Long nhờ tôi chuyển lời tới chị, đừng suốt ngày gọi điện cho anh ấy. Đặc biệt là...” Thoại Mỹ cố ý dừng lại, nhấn mạnh ngữ khí: “Ngoài giờ làm việc.”

Vừa nói, Thoại Mỹ vừa nở nụ cười châm biếm với Từ Tử Thanh. Bắt gặp sắc mặt ngày càng khó coi của cô ta, cô cảm thấy rất hả dạ. Nhưng khi quay đầu, Thoại Mỹ liền thu lại nụ cười, ánh mắt cô trở nên u ám. Không ngờ cô đến nước phải dùng một người đàn ông để hạ gục Từ Tử Thanh. Điều này có khác gì lúc trước Từ Tử Thanh dùng Châu Trình để đả kích cô?

Thoại Mỹ bất giác cười khổ. Cô tự cho mình hai giây để điều chỉnh tâm trạng. Khi bước vào phòng họp, cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường lệ.

“Xin chào Thoại tiểu thư.”

Thoại Mỹ mỉm cười với tổng giám sát bộ phận kinh doanh: “Chào anh!”

Cô và tổng giám sát cùng đi vào phòng họp. Vừa ngồi xuống ghế đã có đồng nghiệp đưa tài liệu cho bọn họ.

Do công ty có kế hoạch hợp tác với Johnny Weir, mở rộng sang thị trường Bắc Mỹ, phòng nghiên cứu phát triển sản phẩm đã đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu sản phẩm mới từ lâu. Cho đến cuối năm nay, một số sản phẩm trang điểm và sản phẩm dưỡng da dành cho người da trắng sẽ lần lượt được tung ra thị trường. Sản phẩm hiện đã tiến hành đến giai đoạn kiểm tra chất lượng sản phẩm. Nội dung chủ yếu của cuộc họp sáng nay là thảo luận việc làm thế nào để sản phẩm đưa vào thị trường thành công. Ngoài phòng nghiên cứu phát triển, cuộc họp còn có mặt giám đốc các bộ phận chiến lược, bộ phận tiêu thụ và phòng quảng cáo.

Thoại Mỹ mới lật hai trang tài liệu, cô đột nhiên nghe thấy có người chào: “Good morning, tổng giám đốc.”

Hai tay cô cứng đờ. Theo phản xạ, cô càng cúi gằm mặt. Sau đó cô liền nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Good morning.”

Còn ba phút nữa mới đến 10 giờ. Ba phút này, Thoại Mỹ có cảm giác như dài cả năm. Tay cô liên tục lật tài liệu, nhưng không vào đầu một chữ. Vậy mà nội dung cuộc trò chuyện không liên quan, cô nghe không sót một từ.

“Tổng giám đốc, tối qua anh bỏ về trước. Thư ký Lý nói anh không được khỏe, hôm nay đã đỡ chưa ạ?”

“Đỡ nhiều rồi.”

Ngữ điệu của Kim Tử Long dù có hòa nhã cỡ nào cũng khiến người đối diện cảm thấy một nỗi áp lực mơ hồ.

Thoại Mỹ lại giả bộ chăm chú đọc tài liệu, tổng giám sát kinh doanh ngồi bên cạnh cô cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Cánh nhà báo đợi đến cuối bữa tiệc để chụp hình. Ai ngờ tổng giám đốc và Thoại tiểu thư bỏ về trước, chủ tịch cũng không xuất hiện ở buổi tiệc như đã hẹn. Đám nhà báo suýt nữa gây sự, may có giám đốc Từ đứng ra giải quyết.”

Từ Tử Thanh khiêm tốn đứng dậy, thanh âm dễ nghe vô cùng: “Đó vốn là phận sự của tôi mà. Nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn các nhà báo đã nể mặt tôi.”

Thoại Mỹ còn muốn nghe Từ Tử Thanh ứng đối trước những lời khen ngợi như thế nào, nhưng một tiếng ho khan đột nhiên vang lên. Kim Tử Long đưa nắm đấm lên miệng, hắng giọng một tiếng, cuộc tán gẫu của mọi người liền chấm dứt.

Thư ký Lý nhận ra ngay hàm ý thông qua cử chỉ nhỏ của Kim Tử Long, anh ta lập tức nhắc nhở: “Tổng giám đốc, 10 giờ đúng rồi ạ.”

Kim Tử Long hơi gật đầu: “Bắt đầu cuộc họp.”

Thoại Mỹ thầm cảm thán, người đàn ông này đúng là cao thủ ra vẻ ta đây. Lúc cô đóng tập tài liệu và ngẩng đầu, toàn thân cô hóa đá trong nháy mắt. Bởi vì Kim Tử Long đang nhìn cô. Đáy mắt anh có ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy.

Đúng vậy, mặc dù ánh mắt của người đàn ông ở phía đối diện bình thản như không, nhưng cô có thể nhìn ra... Một loại dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Bên tai là tiếng báo cáo của giám đốc Marketing: “Đây là phương án của chúng tôi. Trước đó chúng tôi đã họp bàn với bộ phận truyền thông, bản đề án đã được chúng tôi thông qua...”

Thoại Mỹ cầm cốc nước đưa lên miệng uống để che giấu sự bối rối, đồng thời quay sang sang giám đốc bộ phận chiến lược đang phát ngôn. Đúng lúc này, Kim Tử Long nháy mắt với cô. Không ai để ý đến động tác nhỏ của anh, chỉ có cô trong lúc rời ánh mắt vô tình bắt gặp. Đúng lúc đang uống nước nên cô bị sặc, ho khù khụ.

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Thoại Mỹ giám đốc bộ phận chiến lược đang phát biểu cũng ngừng lại. Khóe miệng Kim Tử Long hơi cong lên.

Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh tanh: “Sao vậy? Cô không sao đấy chứ?”

Do đang trở thành tiêu điểm của mọi người nên Thoại Mỹ không thể trừng mắt với Kim Tử Long, cô chỉ còn cách đè nén nộ khí, xua tay nói nhỏ: “Tôi không sao.”

Các phòng ban đều nỗ lực hết mình vì sự thành công của sản phẩm mới, dự án kinh doanh được cuộc họp thông qua cũng rất xuất sắc. Nhưng đối với Thoại Mỹ mà nói, đây chắc chắn là cuộc họp tồi tệ nhất trong đời mà cô từng tham gia.

Sau khi cuộc họp kết thúc, cô vẫn ngồi im một chỗ. Cô định đợi Kim Tử Long rời khỏi phòng hội nghị mới đứng dậy.

Cô liếc thấy anh rời khỏi chỗ ngồi. Nào ngờ anh mới đi hai bước, đột nhiên có người gọi: “Tổng giám đốc.”

Người vừa gọi Kim Tử Long đương nhiên là Từ Tử Thanh.

“Lát nữa tôi sẽ đi bệnh viện thăm bố tôi. Bố tôi rất quan tâm đến kế hoạch về sản phẩm mới. Hay là anh cùng tôi đi bệnh viện, anh đích thân báo cáo với bố tôi thì hay hơn.”

Kim Tử Long ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi Lý Mặc: “Kiểm tra lịch trình của tôi, xem hôm nay lúc nào rảnh rỗi?”

Là thư ký nên Lý Mặc không cần kiểm tra, anh ta đọc thuộc làu làu: “Lát nữa tổng giám đốc sẽ đi thị sát một số cửa hàng VIP mới thành lập trong thành phố. Sau đó, tổng giám đốc sẽ rảnh cho đến trước một giờ chiều.”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “Vậy hẹn anh vào buổi trưa. Anh đến bệnh viện rồi tôi mời anh ăn cơm.”

“Được.”

Bởi vì lịch làm việc sít sao nên không đợi Từ Tử Thanh nói tiếp, Kim Tử Long gật đầu thay lời chào cô ta rồi đi nhanh ra cửa phòng họp. Đến cửa anh đột nhiên dừng bước. Lý Mặc phản ứng không kịp, đâm cả vào người anh. May mà anh ta nhanh nhẹn tránh sang một bên.

Kim Tử Long quay người, anh ngoắc tay ra hiệu cho Thoại Mỹ ngay trước mặt Từ Tử Thanh và Lý Mặc. Thoại Mỹ từ đầu đến cuối theo dõi chị gái diễn kịch, cô ngây người trước hành động của anh. Cô không đọc ra vẻ mặt của anh, nên không thể lĩnh hội cử chỉ của anh.

Chỉ có Lý Mặc bắt ý rất nhanh, anh ta vội vàng giải thích: “Thoại tiểu thư, tổng giám đốc mời cô cùng đi thị sát cửa hàng VIP.”

Mời ư?

Nếu đây là một lời mời, thì đây chắc chắn là lời mời cao ngạo nhất, dễ làm người khác nghiến răng nghiến lợi nhất mà Thoại Mỹ từng gặp.

 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy