Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Ai cũng có bộ mặt cần giấu

Ngày cả đoàn lên đường về nước là ngày hôm sau. Dù sao, một người có thân phận đặc biệt như Thoại Mỹ “khóc lóc” đòi về nước, Kim Tử Long làm sao dám không đồng ý?

Lúc đi chỉ có Thoại Mỹ, Kim Tử Long và Lý Mặc ngồi cùng một chuyến bay. Đến lúc về cả đoàn đàm phán đi cùng nhau, bầu không khí hòa hợp hơn nhiều.

Thoại Mỹ ngồi nghe phó giám đốc tường thuật lại cuộc đàm phán, kéo dài từ buổi chiều đến tối muộn ngày hôm trước.

“Lúc chúng tôi rời khỏi văn phòng Johnny Weir đã là nửa đêm. Tất cả mọi người đều không buồn ngủ nên định đi quán bar mở tiệc mừng. Ai ngờ tổng giám đốc Kim bỏ về trước.”

“Tiệc mừng công không thể thiếu, về nước rồi tổ chức sau cũng được.”

Một tổng giám sát tiếp lời: “Về nước mới mở tiệc mừng, tâm trạng chắc chắn không thể nào bằng lúc đó. Tổng giám đốc, anh vội bỏ đi đâu vậy?”

“Tôi có hẹn một người bạn.”

“Người bạn của anh quan trọng như vậy sao?”

Thoại Mỹ trầm mặc không lên tiếng. Cô cảm thấy rõ một ánh mắt không dễ xem nhẹ đang chiếu vào mình. Theo phản xạ, cô muốn làm gì đó để che giấu sự bối rối. Cô quyết định nghe nhạc.

Nhưng một giây trước khi đeo chiếc tai nghe, Thoại Mỹ kịp nghe thấy câu trả lời của Kim Tử Long: “Một người rất quan trọng đối với tôi.”

Hơn mười tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh.

Trong đoàn hành khách mệt mỏi sau chuyến bay dài, Thoại Mỹ là người thảm hại nhất, cô chống nạng lết từng bước trên lối ra.

Lý Mặc giúp cô xách hành lý. Dù đi người không nhưng cô vẫn không hề thoải mái, bởi vì Kim Tử Long cố ý đi chậm lại. Sau đó anh và cô bất giác lùi lại phía sau, cách các đồng nghiệp một đoạn. Anh không chạm vào người cô, cũng không đỡ cô mà giữ vẻ thản nhiên và lạnh lùng như thường lệ. Nhưng cô vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu.

Các đồng nghiệp đi trước đột nhiên dừng lại, Thoại Mỹ cuối cùng cũng có chỗ chuyển dời sự chú ý. Đáng tiếc là do cô đứng sau, tầm nhìn của cô bị các đồng nghiệp che mất, nên cô không biết phía trước xảy ra chuyện gì. Nhưng các đồng nghiệp nhanh chóng đứng giãn ra, Thoại Mỹ có thể thấy rõ nguyên nhân gây nên xáo động.

Hóa ra Từ Tử Thanh đích thân ra sân bay đón người.

Sắc mặt Thoại Mỹ tối sầm trong giây lát.

Từ Tử Thanh nhanh chóng đi đến bên cô, quan sát cô từ trên xuống dưới. Khi ánh mắt cô ta dừng lại ở chỗ bó bột trên chân cô, cô ta hơi cau mày.

Sau đó Từ Tử Thanh cất giọng đầy quan tâm: “Sao lại ra nông nỗi này?”

Từ Tử Thanh giơ tay đỡ Thoại Mỹ. Thoại Mỹ lập tức hất tay cô ta. Từ Tử Thanh cười ngại ngùng.

Các đồng nghiệp trong công ty từ lâu đã nghe tin đồn nhị tiểu thư của Từ thị tính tình ác liệt, đối xử với chị gái không ra gì. Hôm nay là lần đầu tiên họ chứng kiến cảnh này, có người nhìn Từ Tử Thanh bằng ánh mắt thương cảm, có người ngó đi chỗ khác vờ như không thấy.

Từ Tử Thanh vì lâm vào tình huống khó xử nên cũng đưa mắt đi chỗ khác. Đúng lúc này, cô ta mới nhận ra Kim Tử Long đang đứng bên cạnh.

“Tổng giám đốc.” Từ Tử Thanh lịch sự chào hỏi.

Kim Tử Long mỉm cười gật đầu thay lời chào.

Thoại Mỹ lạnh lùng quan sát hai người. Cô rất hiểu Từ Tử Thanh, cô biết ánh mắt Từ Tử Thanh nhìn Kim Tử Long có hàm ý như thế nào? Chị gái của cô chỉ mượn cớ đi đón cô mà thôi.

Từ Tử Thanh lúc này đang tìm cách tiếp cận người đàn ông nguy hiểm nhưng có giá trị lợi dụng rất lớn. Tuy nhiên, cô ta khéo léo che giấu mục đích thật sự dưới bộ mặt thuần khiết và nụ cười đẹp đẽ.

Thoại Mỹ đứng ở bên cạnh, khóe miệng cô hơi nhếch lên.

Đoàn người sau khi rời khỏi đại sảnh sân bay lập tức giải tán, ai nấy nhanh chóng về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm có. Chỉ có thư ký Lý ở lại, bận rộn gọi điện thoại cho tài xế của Kim Tử Long xem anh ta đang chờ ở đâu.

Thoại Mỹ chống nạng đi về lối ra bãi đỗ xe. Từ Tử Thanh cố tình đi chậm, ở bên cạnh chăm sóc cô.

Cô ta quả nhiên là một chị gái tốt. Vẫn chưa ra khỏi sân bay, Từ Tử Thanh đã bắt đầu đòi quyền lợi giúp em gái: “Tổng giám đốc, Tiểu Mỹ đã bị thương đến mức này, anh nên cho phép con bé nghỉ một thời gian, ở nhà dưỡng thương.”

Kim Tử Long mỉm cười, thần sắc tỏ ra xa cách: “Thế thì phải xem ý cô ấy thế nào. Nếu cô ấy muốn xin nghỉ phép, cứ thông báo với bộ phận nhân sự, tôi sẽ duyệt ngay.”

Nói xong, anh nhìn Thoại Mỹ bằng ánh mắt mờ ám.

“Vậy à?” Ánh mắt Kim Tử Long nhìn Thoại Mỹ khiến Từ Tử Thanh hơi sững lại. Nhưng ngay sau đó, cô ta liền nở nụ cười lịch sự quen thuộc: “Đúng rồi. Tổng giám đốc, không biết anh có tiện không? Bố tôi vừa bày tiệc gia đình để đón anh. Hy vọng anh nể mặt.”

“Hôm nay à?”

“Đúng vậy.” Từ Tử Thanh tỏ ra rất chu đáo: “Anh hãy gọi cả thư ký Lý đi cùng.”

Nói đến đây, mọi người đã tới bãi đỗ xe. Ngoài hai tài xế của hai bên, tất cả gồm bốn người. Lý Mặc đã chạy ra xe của Kim Tử Long, mở sẵn cửa xe chờ anh.

Từ Tử Thanh dường như khó xử về việc sắp xếp chỗ ngồi. Thoại Mỹ chân bất tiện, cần chiếm nguyên hàng ghế sau. Từ Tử Thanh còn chưa lên tiếng, lái xe của cô ta mở miệng trước: “Hay là thế này, nhị tiểu thư ngồi xe của tôi, còn đại tiểu thử ngồi xe của Tổng giám đốc?”

Từ Tử Thanh ngẫm nghĩ vài giây, cơ hồ tán thành sự sắp xếp đó. Nhưng cô ta vẫn lịch sự quay sang hỏi ý kiến Kim Tử Long: “Tôi có tiện ngồi xe anh...”

Từ Tử Thanh không ngờ lời nói của cô ta bị cắt ngang.

“Hôm nay chị không cần đi công ty làm việc sao?”

Là Thoại Mỹ quay sang hỏi Từ Tử Thanh. Từ đầu đến cuối Thoại Mỹ luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và trầm lặng. Việc cô đột nhiên quan tâm Từ Tử Thanh, làm khóe mắt của Kim Tử Long hơi cong lên, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Từ Tử Thanh có lẽ cũng bất ngờ, nhưng cô ta lập tức mỉm cười: “Chị xin nghỉ để đi đón em.”

Nói xong Từ Tử Thanh lại quay sang Kim Tử Long: “Tôi có tiện ngồi xe anh không ạ?”

Kim Tử Long phong độ giơ tay làm động tác mời. Từ Tử Thanh vội đi đến ô tô của anh, trong khi anh cố ý bước chậm lại.

Ở giây tiếp theo, Thoại Mỹ đột ngột lên tiếng: “Tổng giám đốc, chúng ta có lẽ phải về công ty một chuyến. Tôi còn một tập tài liệu cần anh ký tên.”

“Vậy à?”

Tuy ngữ khí hơi nghi hoặc, nhưng Kim Tử Long dường như không ngạc nhiên. Sau đó anh mỉm cười, phảng phất sớm đoán ra cô sẽ nói câu đó.

Thoại Mỹ không đợi Kim Tử Long gật đầu, lập tức chống nạng đi về phía xe ô tô của anh. Không bận tâm đến Từ Tử Thanh đứng bất động một chỗ, cô ngồi thẳng vào ghế sau xe Kim Tử Long.

“Thật ngại quá, Từ tiểu thư. Thư ký Lý ngồi xe cô đến điểm hẹn trước. Lát nữa tôi và Thoại Mỹ sẽ đi sau.” Kim Tử Long nói xong liền lên xe.

Thoại Mỹ không khách khí đóng sập cửa xe ngay trước mặt Từ Tử Thanh. Chiếc xe lăn bánh. Chỉ một loáng, gương mặt ngượng ngùng của Từ Tử Thanh biến mất khỏi gương chiếu hậu.

Xe ô tô bình ổn tăng tốc.

Trong xe yên lặng một cách kỳ lạ. Kim Tử Long là người mở miệng trước: “Một chiêu của em đã hủy cơ hội đi riêng với tôi mà chị gái em tốn bao công sức tạo ra.”

Thoại Mỹ độc chiếm cả hàng ghế phía sau, chân bó bột của cô đặt lên ghế. Nghe Kim Tử Long nói vậy, cô ngẩng lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh qua kính chiếu hậu.

“Tổng giám đốc, anh nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu?”

Kim Tử Long nheo mắt cười: “Không tồi. Hóa ra em cũng học được chiêu giả vờ đơn thuần ngốc nghếch của chị gái em.”

Thoại Mỹ vểnh môi mỉm cười, thay câu trả lời.

Không ngờ anh vẫn chưa nói hết: “Nói thật, tôi thích tính cách của chị gái em hơn. Dù tâm tư và suy nghĩ ở trong lòng cô ta có ác độc đến mức nào, bề ngoài cô ta vẫn mỉm cười ngọt ngào với em. Còn em trong ngoài như một, trước sau gì cũng chịu thiệt thòi.”

Thoại Mỹ thầm khinh thường nhận xét của anh.

Vài giây sau, cô nói: “Tổng giám đốc, anh hiểu nhầm chị gái tôi rồi. Chị ấy tâm địa hiền lành thật mà.”

Thấy Kim Tử Long lắc đầu, Thoại Mỹ đột nhiên cười gian xảo, cô cất giọng ngọt ngào: “Nhắc đến mới nói, anh không sợ tôi trước mặt luôn chống lại anh, nhưng trên thực tế muốn thu hút sự chú ý của anh hay sao?”

“Nếu mục đích thật sự của em là muốn thu hút sự chú ý của tôi. Vậy thì tôi thành thật nói cho em biết, em đã thành công.” Ánh mắt, vẻ mặt và giọng nói của anh vô cùng dịu dàng: “Em rất thành công.”

Một người đàn ông nói những lời chế nhạo, có thể khiến người khác cảm thấy tràn đầy tình cảm đến mức này? Thoại Mỹ đấu không lại, chỉ còn cách lẩn tránh ánh mắt của anh.

Một lúc lâu sau, khi xe chạy vào thành phố, cô mới trở lại nhịp tim vốn có, cô nói nhỏ: “Cho tôi xuống xe đi.”

Kim Tử Long giả bộ ngạc nhiên: “Chẳng phải em nói có tài liệu cần tôi ký tên?”

Thoại Mỹ than thầm trong lòng. Luận về khả năng đóng kịch, cô làm sao có thể là đối thủ của người đàn ông này?

“Đừng vờ vịt nữa. Anh cũng biết đó là cái cớ tôi đuổi chị ta đi chỗ khác.”

Kim Tử Long cười khẽ.

Xe dừng lại ở đoạn đường có nhiều taxi. Anh đỡ cô xuống xe, cô bối rối nói một câu: “Cảm ơn.”

Chỉ hai từ ngắn ngọn, nhưng ý cười trong khóe mắt Kim Tử Long càng sâu hơn: “Em không định tham gia tiệc gia đình hay sao?”

“Tôi chưa bao giờ dự tiệc gia đình.”

Kim Tử Long nhíu mày chờ nghe cô giải thích.

Thoại Mỹ do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tôi sợ khi nhìn thấy hai người đàn bà đó ngồi cùng bàn ăn cơm, tôi sẽ mắc ói tại chỗ.”

Thoại Mỹ nói xong liền vẫy taxi đi mất. Kim Tử Long đứng bên cạnh ô tô, chờ cô cà nhắc lên xe taxi mới quay về xe của mình.

Anh trầm mặc hồi lâu, mãi vẫn không ra lệnh tài xế nổ máy. Người tài xế chỉ còn cách im lặng chờ đợi. Qua kính chiếu hậu, anh ta chợt thấy ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên lóe một tia thê lương.

Người tài xế nhớ lại câu nói vừa rồi của Thoại Mỹ, thở dài một tiếng: “Sống trong gia đình kiểu đó cũng thật bất hạnh.”

“Vậy... kẻ đầu sỏ gây ra sự bất hạnh đó có nên xuống địa ngục?” Kim Tử Long cất giọng trầm trầm.

Thanh âm của anh rất nhẹ, nhưng vẻ mặt anh lạnh giá, không một chút hơi ấm, khiến người tài xế giật mình kinh hãi.

Lúc này, Kim Tử Long mới ý thức anh vừa nói gì. Anh nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, mỉm cười: “Lái xe đi”.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy