Chap 117: Càng hận, càng yêu (end)
Lý Mặc và Thoại Mỹ cùng tới khu vực hút thuốc yên tĩnh.
"Sao anh biết tôi ở phòng chờ nào? Sao anh có thể vào đây?" Lý Mặc không những có thể tới sân bay trong vòng 40 phút, mà còn qua cửa kiểm tra, thậm chí tìm đúng phòng chờ, Thoại Mỹ không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Lý Mặc không trả lời, mà đưa cho cô một túi tài liệu. Đơn xin ly hôn chỉ là một tờ giấy mỏng, trong khi Lý Mặc đưa cho Thoại Mỹ cả tập tài liệu dày.
"Ngoài đơn ly hôn, bên trong còn có thứ gì vậy?"
Lý Mặc cất giọng lạnh lùng: "Thoại tiểu thư tự mở ra xem đi."
"Vậy anh có thể đi rồi."
Lý Mặc vẫn đứng yên một chỗ bất động. Thoại Mỹ liếc anh ta rồi quay người bước đi. Sắp đến thời gian lên máy bay, cô không thể lãng phí thì giờ ở đây. Vừa đi, Thoại Mỹ vừa mở túi tài liệu, cô chỉ muốn xác nhận, trên đơn ly hôn thật sự có chữ ký của Kim Tử Long? Đơn ly hôn quả thật đã ký tên, là nét chữ cứng cáp mà cô quen thuộc. Nhưng bên dưới hình như không đề ngày tháng.
Thoại Mỹ đang định xem kỹ, điện thoại trong túi xách bỗng nhiên đổ chuông. Cô rút điện thoại, là Lộ Minh Thành gọi đến. Đúng lúc Thoại Mỹ chuẩn bị bắt máy, tập văn bản trong tay cô bất chợt rơi xuống đất. Cúi đầu nhìn giấy tờ nằm rải rác, Thoại Mỹ phiền muộn đến mức muốn thở dài. Lý Mặc vẫn còn ở đây, chắc anh ta đang dõi theo cô, cô chỉ có thể cúi xuống nhặt giấy tờ. Vừa cúi xuống, Thoại Mỹ lập tức cứng đờ người. Bởi cô nhìn thấy chữ ký của Lương Thụy Cường trên một văn bản.
Chuông điện thoại ngừng rồi lại vang lên. Có tiếng bước chân tiến lại gần, Lý Mặc đi đến bên Thoại Mỹ, ngồi xổm xuống giúp cô nhặt văn bản.
Nhặt tập đầu tiên, anh ta nói: "Cô tưởng cô có thể dễ dàng mua chuộc Chu Thành Chí phản bội lại Giang Thế Quân?"
Tập thứ hai, anh ta nói: "Cô nghĩ cuộn băng ghi âm tìm ra gián điệp ở Từ thị mà thám tử tư đưa cho cô là ở đâu ra?"
Tập thứ ba, anh ta nói: "Cô nghĩ là ai nộp chứng cứ phạm tội của Từ Tử Thanh cho Cục cảnh sát hình sự để cứu Châu Trình?"
Tập thứ tư, cũng là tập văn bản trong tay Thoại Mỹ: "Là ai đã giúp cô móc nối với Lương Thụy Cường?"
Thoại Mỹ từ từ ngẩng đầu nhìn Lý Mặc, ánh mắt vô cùng mờ mịt. Bên tai cô là ngọn cỏ cuối cùng đánh đổ tất cả: "Lúc cô bị kẹt trong xe ô tô ngập nước, là ai đã cứu cô ra ngoài?"
"..."
"Không thể nào!"
Người phụ nữ này trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy. Lý Mặc tỏ ra kinh ngạc: "Giấy trắng mực đen rõ rành rành, chỉ vì cô hận tổng giám đốc nên cô cảm thấy những thứ này là giả hay sao?"
Thoại Mỹ lập tức đứng dậy, giật văn bản từ tay Lý Mặc, mở ra xem từng trang một. Cô từng dùng toàn bộ hạnh phúc của mình tin tưởng một người, nhưng đổi lại, cô bị đối phương đẩy xuống vực thẳm. Ngày hôm qua cô vẫn còn thương tích đầy mình, bản năng không cho phép cô dễ dàng tin lần thứ hai. Nhưng đống giấy tờ trong tay cô...
"Cô sớm biết vợ của Lương Thụy Cường từng là cấp dưới của tổng giám đốc. Trước đây, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cô không điều tra theo manh mối đó. Sau này tôi mới thông suốt vấn đề, cô đã quen hận một người nên cô không muốn thay đổi gì cả, bởi vì thay đổi đồng nghĩa với việc lại một lần nữa chọc vào nỗi đau. Nhưng sao cô không nghĩ, tổng giám đốc còn đau đớn hơn cô? Lúc anh ấy đưa đơn ly hôn cho luật sư, anh ấy đã kêu luật sư viết ngày tháng năm ký tên là ngày anh ấy qua đời. Cô còn không hiểu? Chỉ khi anh ấy chết đi, anh ấy mới có can đảm cắt đứt mối quan hệ với cô. Dù chỉ còn một ngày, cô vẫn là vợ, là người thân duy nhất của anh ấy."
Lời nói của Lý Mặc như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào màng nhĩ Thoại Mỹ, cô như bị rút hết sức lực, buông thõng tay, tập văn bản lại một lần nữa rơi tung tóe dưới đất.
"Tôi biết khoảng thời gian tổng giám đốc nằm ở bệnh viện đa khoa thành phố, tối nào cô cũng đến đó. Tôi gần như ngày nào cũng đoán xem, rốt cuộc bao giờ cô mới đẩy cửa phòng vào thăm anh ấy. Nhưng cho đến khi anh ấy chuyển viện, cô vẫn không làm chuyện đó."
Thoại Mỹ vốn đang cúi đầu nhìn đống văn bản ở dưới đất, nghe Lý Mặc nói vậy, cô lập tức ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn Lý Mặc.
"Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, mấy cô y tá thường gặp cô nên tôi đương nhiên nghe phong thanh tin tức. Tôi tưởng cô vẫn quan tâm đến tổng giám đốc, vì trong cuộn băng ghi âm thám tử đưa cho cô, rõ ràng có cả anh ấy nhưng cô sai người cắt bỏ đoạn nói chuyện của anh ấy. Cô làm vậy chẳng phải muốn bảo vệ danh dự của anh ấy hay sao?"
Tim Thoại Mỹ co rút mạnh. Cô lại cúi thấp đầu, khiến người khác không nhìn thấy đáy mắt cô che giấu điều gì.
Giọng nói vốn phẫn nộ của Lý Mặc dần trở nên bất lực: "Đáng tiếc tôi đã nhìn lầm cô. Nhưng tôi vẫn phải khen cô một câu, cô thật tàn nhẫn với anh ấy, cũng tàn nhẫn với bản thân cô. Tôi đã hứa với tổng giám đốc sẽ không nói sự thật cho cô biết. Có điều lần này anh ấy không thể trách mắng tôi, bởi vì anh ấy tám phần chết trên bàn mổ. Tôi nói vậy, cô hài lòng rồi chứ?"
Nhiều thông tin cùng một lúc dội vào đầu óc, khiến Thoại Mỹ không có cách nào chấp nhận sự thật. Cô phảng phất bị rút hết sức lực, đờ đẫn ngồi bệt xuống đất.
Lý Mặc lặng lẽ ném cho cô tấm danh thiếp: "Cô hãy đến kiểm tra thành quả thắng lợi vào ngày chôn cất anh ấy."
Đó là danh thiếp một bệnh viện tư. Thoại Mỹ nhặt tờ danh thiếp, ngón tay cô run bần bật. Hóa ra điều cô sợ hãi nhất, không phải phủ định tất cả nỗi hận trước kia, mà là cô đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra một tháng trước, ở bên ngoài thang máy hội trường họp báo, nụ hôn hoàn toàn không thấy tia hy vọng đó, và câu "tạm biệt" của anh...
Thoại Mỹ cuối cùng cũng phát hiện. Thì ra anh thật sự chào từ biệt cô... đó là vĩnh biệt.
Lý Mặc để mặc một mình Thoại Mỹ, anh ta quay người đi ra ngoài. Nhưng anh ta đi rất chậm, phảng phất chờ đợi điều gì đó. Cuối cùng, anh ta nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở đằng sau. Thoại Mỹ nhanh chóng lướt qua Lý Mặc, khuất dạng trong nháy mắt. Sự nôn nóng của cô thể hiện qua bước chân chạy như bay. Lý Mặc dừng lại, dõi theo Thoại Mỹ cho đến khi cô biến mất hoàn toàn.
Lý Mặc trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng, phảng phất vừa trải qua một trận chiến, anh ta tựa người vào bờ tường, ngẩng đầu hít một hơi dài. Sau đó, anh ta rút điện thoại từ túi áo, kiểm tra tin nhắn vừa gửi đến, chỉ là vài chữ ngắn ngủi nhưng chứa đựng niềm vui vô bờ bến: "Ca phẫu thuật rất thành công."
[...]
Trong phòng chờ máy bay, sắp đến giờ lên máy bay nhưng điện thoại gọi mãi không thông, Lộ Minh Thành vừa tiếp tục gọi điện thoại vừa sốt ruột đi đi lại lại.
Bà cô thấy anh như con kiến trong chảo nóng, cũng sốt ruột thay anh: "Vẫn chưa gọi được sao?"
Lộ Minh Thành lắc đầu. Đúng lúc này, điện thoại kết nối, Lộ Minh Thành thở phào nhẹ nhõm: "Em đi đâu vậy? Sắp đến..."
"Minh Thành!" Giọng Thoại Mỹ phảng phất lạc đi trong cơn gió xào xạc, nhưng lại rất kiên định, một sự kiên định chưa từng thấy.
"Em xin lỗi..." Cô nói với anh.
Vào giây phút đó, ánh mắt của Lộ Minh Thành cứng đờ. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bát ngát không bờ bến, từng chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh. Một chiếc máy bay nào đó gầm rú bên tai anh theo âm thanh của cô. Chiếc máy bay không biết bay đi đâu lao vút lên bầu trời, ánh nắng mùa đông chiếu rọi khắp không gian, chiếu xuống chiếc xe ô tô đang lao nhanh trên đường, ngày càng cách xa sân bay.
Sắc mặt của người phụ nữ đang lái xe không một chút biểu cảm. Nhưng giọng nói của cô không trấn tĩnh như vẻ mặt: "...Em đã cố gắng nhắc nhở bản thân phải hận người đàn ông đó. Nhưng em phát hiện, bản thân càng cố hận hóa ra lại càng lún sâu vào tình yêu với anh ấy. Hoặc có lẽ, từ đầu đến cuối em căn bản... chưa từng quên được anh ấy. Xin lỗi, thật xin lỗi... anh xứng đáng với người con gái khác tốt hơn em. Tấm chân tình của anh, em không thể nhận, vì trái tim em... vĩnh viễn chỉ thuộc về một người. Em muốn ở bên anh ấy, bất kể anh ấy sống hay chết..."
Nói xong, chiếc điện thoại được cô thẳng tay vứt ra cửa sổ xe, rơi xuống đường vỡ tan tành. Cũng như cách cô nhẫn tâm cắt đứt chút tình ý còn sót lại của người đàn ông đáng thương đang đứng trơ trọi giữa sân bay hàng ngàn người, để trở về với một người chưa rõ sống chết thế nào.
____________________HOÀN_____________________
Có được coi là Open Ending không ta? ^^ Cuối cùng cũng kết thúc chính văn rồi, ngược đau tim nhưng ngoại truyện sẽ bù đắp cho mọi người ^^ lên sóng tối nay 18h ạ ❤
À, "chưa rõ sống chết" ở đây ý Cris là Chị gái chưa biết Anh đã phẫu thuật thành công, chỉ mới Lý Mặc biết thôi. Chưa biết nhưng vẫn cương quyết quay về ^^
Nhưng 2 người hạnh phúc thì vẫn còn một Lộ Minh Thành đáng thương :((( Ai biểu anh làm kiếp nam phụ. Thôi về với Cris đi ^^ vì LoMy là bất diệt ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro