Chap 112: Sinh nhật
Lại kết thúc một ngày bận rộn nhưng vẫn không nhận được điện thoại của Chu Thành Chí, Thoại Mỹ xách túi rời công ty với tâm trạng thất vọng. Vừa chuẩn bị mở cửa xe ô tô của mình, cô liền nghe thấy tiếng còi xe ở phía đối diện. Thoại Mỹ ngẩng đầu, bắt gặp xe ô tô của Lộ Minh Thành. Anh đang thò nửa đầu ra ngoài cửa sổ vị trí tài xế, vẫy tay với cô.
Thoại Mỹ nghi hoặc tiến lại gần: "Sao anh lại đến đây?"
"Tuần trước anh hẹn em tối nay ăn cơm còn gì?"
Sắc mặt cô viết rõ câu: em quên mất.
Lộ Minh Thành nở nụ cười bất lực: "Lên xe đi, anh đã đặt nhà hàng rồi."
Thoại Mỹ còn đang phân vân, Lộ Minh Thành đã giật chìa khóa trong tay cô. Anh giơ chìa khóa về phía xe ô tô của Thoại Mỹ cách đó không xa bấm một phát. Xe ô tô kêu tít một tiếng, lại bị khóa chặt.
Thoại Mỹ ngồi vào xe Lộ Minh Thành, quay sang quan sát anh. Người đàn ông này dường như có tâm trạng rất tốt, đuôi mắt anh cũng để lộ ý cười.
"Có chuyện vui hay sao?"
"Em đi rồi sẽ biết."
Nghe anh nói vậy, Thoại Mỹ hơi hiếu kỳ. Lộ Minh Thành vẫn đưa cô đến nhà hàng mà anh đặc biệt ưa thích. Thoại Mỹ đi theo anh lên thang máy tới cửa nhà hàng, cũng không phát hiện xung quanh có gì bất thường.
Vừa đến cửa nhà hàng, điện thoại của Thoại Mỹ đổ chuông. Cô rút di động khỏi túi xách, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Nhưng khi nhìn thấy dãy số xa lạ trên màn hình, cô lập tức dừng bước. Thật ra số điện thoại này không hẳn xa lạ, đó là số của Chu Thành Chí. Tuy Thoại Mỹ chưa từng nói chuyện điện thoại với ông ta, nhưng khi văn phòng thám tử tư đưa cho cô số điện thoại này, cô đã thuộc làu làu.
Thoại Mỹ vội vàng bắt máy.
"Thoại tiểu thư." Đúng là giọng Chu Thành Chí: "Bây giờ cô có bận không?"
"Tôi không bận." Ông trời mới biết cô xúc động đến nhường nào, phải cố đè nén đến nhường nào mới giữ giọng bình tĩnh: "Chú nói đi ạ."
"Về đề nghị của cô lần trước, tôi đã suy nghĩ suốt thời gian qua. Bây giờ, tôi muốn gặp cô thảo luận cụ thể."
"Vâng ạ, chú đang ở đâu, tôi sẽ lập tức đến đó."
Lộ Minh Thành đứng bên cạnh đợi Thoại Mỹ. Thấy cô cúp điện thoại, khóe miệng cong cong, anh hỏi ngay: "Có chuyện gì vậy?"
Thoại Mỹ ngẩng đầu nhìn anh, cô không nghĩ ngợi giang rộng hai tay ôm chặt lấy anh. Hành động bất thường của cô khiến Lộ Minh Thành ngây người: "Sao đột nhiên em lại nhiệt tình với anh?"
Không thể che giấu nỗi xúc động, Thoại Mỹ ngoác miệng cười: "Bây giờ em có việc phải đi gấp. Lần sau em mời anh ăn cơm nhận lỗi." Nói xong, không đợi phản ứng của Lộ Minh Thành, cô đã quay người chạy đi mất.
Cho đến khi hình bóng của Thoại Mỹ biến mất sau cửa thang máy khép chặt, Lộ Minh Thành mới quay người đi vào nhà hàng. Nhìn thấy Lộ Minh Thành, giám đốc nhà hàng đứng ở cửa ra hiệu cho người chơi violon, tiếng đàn du dương vang lên.
Lộ Minh Thành nở nụ cười nhàn nhạt, anh xua tay ra hiệu người chơi đàn violon dừng lại. Giám đốc nhà hàng tiến lại gần: "Lộ tiên sinh, sao chỉ có một mình anh?"
Lộ Minh Thành đảo mắt qua nhà hàng đã được bao trọn gói nên không một bóng người. Anh ngồi vào chiếc bàn ở chính giữa, bên cạnh anh là một xe đẩy chất đầy hoa tươi. Bó hoa tinh xảo đặt trên bàn kẹp một tấm thiệp sinh nhật.
Người đàn ông cô độc này thẫn thờ nhìn tấm thiệp hồi lâu. Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh do dự một lúc, cuối cùng mím môi hỏi: "Lộ tiên sinh, đây là chai Lafleur năm 82 mà anh đặt, có mở ra không ạ?"
Lộ Minh Thành nhìn người phục vụ, thở dài, chỉ tay vào ly rượu trên bàn, ra hiệu người phục vụ rót rượu cho anh. Sau đó, anh lắc ly rượu, đưa lên mũi ngửi rồi uống cạn, trong miệng toàn là vị đắng chát.
[...]
Cuộc gặp gỡ giữa Thoại Mỹ và Chu Thành Chí vô cùng thuận lợi, cứ như có ông trời phù trợ.
Sau khi quay về khách sạn thuê dài hạn, Thoại Mỹ cuối cùng cũng tắm rửa thoải mái trước khi đánh một giấc. Nhưng vừa gội đầu xong, còn chưa kịp tìm máy sấy tóc, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
"Ai vậy?"
"Chào chị, tôi là phục vụ phòng."
Thoại Mỹ đành mở cửa. Người phụ đẩy xe đồ ăn ở bên ngoài: "Thoại tiểu thư phải không ạ?"
Thoại Mỹ nhìn bánh gatô trên xe đẩy, hôm nay là... Thoại Mỹ bỗng nhiên bừng tỉnh, cô vỗ vào đầu mình, cô quả thực bận quá nên quên mất. Tuy nhiên, Thoại Mỹ vẫn chau mày: "Xin lỗi, tôi không đặt những thứ này."
"Là một vị tiên sinh đặt giúp cô."
Thoại Mỹ nhìn chai rượu tây bên cạnh bánh ga tô, người đàn ông nào hào phóng như vậy? Thoại Mỹ còn đang suy tư, bên tai cô đột nhiên vang lên câu Lộ Minh Thành nói với cô lúc chạng vạng tối: "Em đi rồi biết..."
Không phải đấy chứ? Thoại Mỹ lắc đầu.
Sau khi đóng cửa, Thoại Mỹ quan sát xe đẩy, trên đó bày một chiếc bánh ga tô, một bó hoa, một chai rượu vang... Thoại Mỹ không để ý đến chuyện sấy tóc, cô kéo khăn tắm buộc đầu, đi tới đầu giường lấy máy di động.
Lộ Minh Thành lập tức bắt máy sau hai hồi chuông.
Thoại Mỹ còn chưa mở miệng, Lộ Minh Thành đã thốt một câu chẳng đâu vào đâu: "Anh có thể nói chúng ta tâm linh tương thông hay không?"
"Gì cơ?"
Đáp lại cô là tiếng chuông gọi cửa giòn giã: "Ding dong..."
Không phải đấy chứ? Đây là lần thứ hai đầu óc cô xuất hiện câu nói này trong buổi tối hôm nay. Thoại Mỹ đi mở cửa, quả nhiên Lộ Minh Thành đang đứng bên ngoài.
Thoại Mỹ dò xét Lộ Minh Thành, ánh mắt cô dừng lại ở thứ trên tay anh, cô đột nhiên phì cười: "Không phải đấy chứ? Đã có chai Palmer rồi, anh còn mang Lafleur đến đây?"
***Lafleur và Palmer: loại rượu vang Château của Pháp
"Hả?" Lần này đến lượt Lộ Minh Thành ngẩn người.
Lộ Minh Thành vừa vào phòng, Thoại Mỹ nói ngay: "Cảm ơn anh."
Lộ Minh Thành nhíu mày quan sát xe chở đồ ăn đúng ba giây. Sau đó, anh không phát biểu ý kiến, chỉ ngẩng đầu cười cười với Thoại Mỹ.
[...]
Ở một đầu hành lang ngoài phòng khách sạn, Kim Tử Long tắt điếu thuốc trong tay, lặng lẽ rời đi. Điện thoại di động của anh rung lên, anh cũng không dừng bước.
"Tổng giám đốc, đã thỏa thuận xong rồi."
"Cám ơn anh."
"Tôi có thể hỏi một vấn đề không?"
"Xin anh cứ nói."
"Tại sao anh lại đi nhiều đường vòng như vậy để giúp một người phụ nữ, hơn nữa còn là vợ cũ của anh?"
Kim Tử Long ngoảnh đầu, thật không may, bên cạnh anh chính là căn phòng của cô. Cửa ra vào khép chặt, anh cụp mi mắt, muốn đè nén tâm tình nào đó, nhưng rõ ràng chẳng ăn thua.
"Chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô ấy vẫn là vợ tôi, là người thân duy nhất của tôi."
Đúng vậy, nói "tình yêu" là quá nhẹ, cô là người thân của anh...
Người ở bên ngoài hành lang lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi. Ánh đèn trên bờ tường chiếu xuống thân hình cô độc của người đó, cho đến khi anh khuất dạng.
[...]
Ở trong phòng khách sạn. Hai chai rượu vang cũng không đủ chuốc say Thoại Mỹ. Sau tiếng chạm cốc leng keng, Thoại Mỹ ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Lộ Minh Thành ngồi dưới sàn nhà cùng cô chỉ nghịch ly rượu trong tay, nhìn Thoại Mỹ chăm chú: "Hôm nay có chuyện gì mà em vui thế?"
Thoại Mỹ lắc lắc ngón trỏ: "Bí mật."
Lộ Minh Thành không truy vấn, lại đổ cho cô nửa ly rượu. Điều hòa để nhiệt độ hơi thấp, Thoại Mỹ lạnh đến mức xoa cánh tay, nhưng cô vẫn mặc kệ. Lộ Minh Thành thấy vậy lập tức đứng dậy: "Anh đi lấy áo khoác cho em."
Khi Lộ Minh Thành cầm áo khoác quay lại, Thoại Mỹ dường như đã say khướt. Cô gục đầu xuống bàn trà, miệng lẩm nhẩm điều gì đó. Tấm thảm trải sàn nhà trắng muốt càng tôn đôi mắt đen sáng rực của cô, nhưng anh không thể đọc ra tâm tình từ trong đôi mắt đó.
Lộ Minh Thành ngồi xuống tấm thảm, ghé sát tai mới phát hiện Thoại Mỹ đang hát. Đây là lần đầu tiên anh nghe cô hát, nếu tiếng ngâm nga như muỗi kêu này cũng được coi là tiếng hát. Lộ Minh Thành bất giác phì cười. Anh đang định vỗ vai để cô hát to hơn, nụ cười dần cứng đờ trên môi anh.
Một điều chính xác anh là người em ước muốn
Giờ nếu phải buông, lòng em rất buồn
Trái tim em đầy tổn thương
Phủ đầy mù sương
Cơ duyên gặp nhau cũng chẳng đủ nợ để ở lại
...
Tiếng hát nhỏ dần, Thoại Mỹ từ từ khép mi mắt.
Lộ Minh Thành tiếp tục uống chỗ rượu còn lại, nhưng anh uống thế nào cũng không say, ngược lại ngày càng tỉnh táo. Lộ Minh Thành cúi đầu nhìn Thoại Mỹ, cô đã ngủ say. Lộ Minh Thành xem đồng hồ đeo tay, anh nhẹ nhàng đứng dậy, bế cô vào phòng ngủ. Sau khi đặt cô xuống giường, do dự một lát, anh không bỏ đi mà ngắm cô một lúc lâu. Cuối cùng, Lộ Minh Thành cúi thấp người, tựa hồ định hôn lên mi tâm của Thoại Mỹ, nhưng anh dừng lại, rồi đặt một nụ hôn lên khóe miệng cô.
Có lẽ đây không coi là nụ hôn, mà chỉ là con dấu thành kính. Tuy nụ hôn rất nhẹ nhưng Lộ Minh Thành phát hiện lông mi của cô đột nhiên động đậy. Biết cô đã tỉnh, Lộ Minh Thành ngồi bên cạnh giường, đợi cô không thể tiếp tục giả vờ, tự động mở mắt.
"Hãy cho anh một cơ hội, cũng là cho bản thân em một cơ hội." Lộ Minh Thành cất giọng vô cùng dịu dàng.
"Em..."
"Đừng vội trả lời anh." Lộ Minh Thành đứng dậy trước khi cô kháng cự đẩy người anh: "Mỗi năm cả gia đình anh đều đi nghỉ lễ giáng sinh. Năm nay nhà anh quyết định đi Zurich. Anh đã hỏi qua trợ lý của em, giáng sinh em không bận. Nếu... đến lúc đó em đồng ý đi cùng anh, anh sẽ coi đó là câu trả lời của em."
"..."
"Chúc em ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro