Chap 111: Nội gián
Thoại Mỹ không gọi taxi mà đi bộ dưới trời nắng gắt. Cô muốn ánh mặt trời đốt cháy những suy nghĩ không thực tế liên tục xuất hiện trong đầu óc cô. Thoại Mỹ bước đi mà không có đích đến, toàn thân đổ mồ hôi, nhưng cô thấy, dù sao cũng tốt hơn rơi lệ.
Không biết bao lâu sau, điện thoại di động của Thoại Mỹ đổ chuông. Vừa bắt máy, cô nghe thấy tiếng Lộ Minh Thành hỏi: "Em đang ở trên đường à?"
Lúc này, Thoại Mỹ mới chợt nhớ ra, chiều nay cô có cuộc hẹn gặp Chung Cao Thắng - tổng giám đốc của Cao Thắng mart - hệ thống cửa hàng miễn thuế lớn nhất toàn quốc hiện nay. Lộ Minh Thành đã giúp cô móc nối với một khách hàng cực lớn.
Thoại Mỹ lập tức xem đồng hồ. May mà một lúc nữa mới đến giờ hẹn, Thoại Mỹ ngó xung quanh: "Em đang ở trên khu phố tài chính, bây giờ em bắt taxi qua bên đó."
"Xe của anh đang đi tới khu phố tài chính, em hãy đợi anh dưới tòa cao ốc tài chính, anh đến đón em."
Thoại Mỹ ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc tài chính cách đó không xa. Cô cúp điện thoại, lập tức đi về nơi đó. Chưa tới mười phút, xe của Lộ Minh Thành đã xuất hiện trước mặt cô.
Thoại Mỹ ngồi vào ghế sau, cạnh Lộ Minh Thành. Lộ Minh Thành không nhịn được, hỏi cô: "Em một mình đến nơi này làm gì vậy?"
Thoại Mỹ vờ như không nghe thấy. Trong xe bật điều hòa mát lạnh, nhưng Thoại Mỹ vẫn nóng đến mức dùng tay để quạt: "Anh có nước uống không?"
Lộ Minh Thành nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nhanh chóng đưa cho cô chai nước khoáng. Thoại Mỹ ngửa đầu uống nước, cô tự hỏi bản thân: Đúng vậy, cô một mình chạy đến nơi này làm gì? Cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy sỉ nhục mà thôi.
Cách đó không xa có một chiếc xe từ từ chuyển bánh. Hơn chục phút trước, chiếc xe chầm chầm đi theo người phụ nữ. Khi người phụ nữ đứng ở bên ngoài tòa cao ốc tài chính, chiếc xe đó cũng dừng lại. Cho đến khi cô chui vào hàng ghế sau ô tô đến đón cô, chiếc xe mới tăng tốc rời đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe này dừng lại ở văn phòng luật sư. Lý Mặc đã sớm có mặt, luật sư Hướng cũng chờ đợi Kim Tử Long từ lâu. Hàn huyên một hai câu, Kim Tử Long đi thẳng vào vấn đề chính: "Lý Mặc đã cho anh xem giấy tờ rồi chứ?"
"Vâng."
"Như tôi đã nói trước với anh, sau khi tôi qua đời, toàn bộ tài sản của tôi sẽ chuyển vào quỹ từ thiện mang tên tôi. Còn văn bản này..."
Kim Tử Long đưa mắt về tập giấy tờ trên bàn luật sư Hướng. Phát hiện thiếu một văn bản, anh ngẩng đầu ra hiệu Lý Mặc đứng bên cạnh. Mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng Lý Mặc cũng đưa ra văn bản đó.
Kim Tử Long giao cho luật sư Hướng: "Tôi đã ký tên rồi." Luật sư Hướng mở ra xem, là một tờ đơn xin ly hôn.
Sắc mặt Kim Tử Long từ đầu đến cuối không một chút biểu cảm, anh không hề tỏ ra luyến tiếc. Có lẽ con người đạt đến đỉnh điểm tuyệt vọng ngược lại trở nên bình tĩnh, vì vậy đáy mắt anh mới không một chút xao động.
Kim Tử Long nói tiếp: "Tôi vẫn chưa điền ngày tháng. Nếu tôi qua đời, hãy giúp tôi điền ngày tháng hôm đó rồi gửi tới văn phòng luật sư Vạn Khang Niên."
Luật sư Hướng đóng văn bản, cất giọng nghiêm túc: "Anh đừng quá bi quan về bệnh tình của anh như vậy, anh hãy lạc quan một chút. Nếu..."
Cuối cùng, vẻ mặt Kim Tử Long cũng để lộ cảm xúc. "Nếu anh biết ngày nào tôi cũng phải tiêm thuốc công hiệu mạnh mới có thể ngồi ở đây, có thể nói chuyện như người khỏe mạnh, anh sẽ biết tại sao tôi không lạc quan." Đáy mắt anh cuộn sóng, nhưng gương mặt vẫn chỉ ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt: "Tôi không phải là người trông chờ vào may mắn. Bài học tôi nhận được từ lần duy nhất tôi mong gặp may đã đủ để tôi tiêu hóa cả đời."
Luật sư Hướng không biết an ủi thế nào. Kim Tử Long khôi phục vẻ bình tĩnh, anh đứng dậy: "Chắc anh cũng sắp đến giờ tan sở, cùng ăn cơm đi."
Luật sư Hướng cố gắng mỉm cười: "Gần đây có nhà hàng không tồi, tôi mời các anh."
Luật sư Hướng dặn dò thư ký thu tài liệu, ba người rời khỏi văn phòng. Xe của luật sư Hướng đi trước dẫn đường, Kim Tử Long ngồi trong xe sau, Lý Mặc phụ trách lái xe.
Có vấn đề thắc mắc từ nãy đến giờ, Lý Mặc cuối cùng không nhịn nổi, mở miệng hỏi: "Lần duy nhất mong gặp may mà anh nhắc tới, có phải chỉ hai năm trước, dù anh hại Từ gia khuynh gia bại sản, nhưng anh vẫn giữ cô ấy ở bên mình, với ước mong hai người vẫn còn khả năng?"
Kim Tử Long ngồi ở hàng ghế sau chỉ cười cười, không lên tiếng.
[...]
Thoại Mỹ không chú tâm đợi điện thoại của Kim Tử Long. Thương trường như chiến trường, dễ dàng để người khác nhìn thấu tâm tư không phải là điều tốt lành. Thoại Mỹ cảm thấy may mắn khi Kim Tử Long không nói với Giang Thế Quân, chuyện cô đã biết nội gián của ông ta.
Hiện tại, Giang Thế Quân ở ngoài ánh sáng, còn cô ở trong bóng tối. Cô không đặt cược hoàn toàn vào lương tri ít đến mức đáng thương của Kim Tử Long. Anh không giúp cô, văn phòng thám tử tư vẫn có thể thay cô điều tra như thường.
Hôm nay, Thoại Mỹ bàn chuyện hợp tác với chuỗi cửa hàng miễn thuế lớn nhất cả nước. Trên đường về công ty, cô nhận được điện thoại của thư ký: "Người phụ trách văn phòng thám tử tư đang chờ chị ở công ty."
Lát nữa Thoại Mỹ còn một cuộc họp. Cô lái xe như bay về công ty, tranh thủ mười lăm phút rảnh rỗi gặp gỡ người phụ trách văn phòng thám tử tư.
Người phụ trách đặt máy ghi âm lên bàn làm việc của Thoại Mỹ. Cô bỏ ra một số tiền lớn, cuối cùng cũng mua được đáp án mà cô muốn biết. Khi Thoại Mỹ bấm vào nút play của máy ghi âm, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Giang tổng, tôi thật sự không thể tiếp tục..."
Thoại Mỹ lập tức ấn nút tạm dừng. Giọng nói này...
Người phụ trách văn phòng thám tử tư liền đưa tài liệu đến trước mặt Thoại Mỹ: "Diêu Lập Vĩ, 51 tuổi, làm việc ở Từ thị từ lúc công ty mới thành lập. Xuất phát từ người học việc, sau này ông ta trở thành thợ điều chế hàng đầu của công ty. Vợ ông ta hình như có quan hệ họ hàng với dì Lương, người nuôi cô lớn khôn."
Thoại Mỹ nhìn tấm ảnh quen thuộc trên tài liệu. Đây là chú Diêu, người làm việc cho Từ gia mấy chục năm, là nhân vật không thể bị nghi ngờ nhất. Dì Lương cả đời không lấy chồng, em gái ruột của dì trở thành người vợ và người mẹ từ lâu, chồng bà chính là chú Diêu. Dù sự thật khó "tiêu hóa" đến mức nào, Thoại Mỹ cũng buộc phải nhanh chóng chấp nhận. Cô khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục lắng nghe.
Tâm trạng của Diêu Lập Vĩ có vẻ kích động: "Ngộ nhỡ... nhỡ tôi bị phát hiện, tôi sẽ xong đời. Tôi còn mấy năm nữa là về hưu, tôi thật sự không muốn tuổi già bị ảnh hưởng..."
Tiếp theo là âm thanh xảo trá của Giang Thế Quân: "Mấy năm trước, con trai ông ôm món nợ khổng lồ, ông cũng quỳ trước mặt tôi như bây giờ, cầu xin tôi giúp con trai ông trả nợ. Lúc đó ông làm rất tốt, khiến Từ thị đến cuối cùng cũng không thể tiến vào thị trường Bắc Mỹ, tôi rất hài lòng. Vì thế lần này tôi mới tiếp tục dùng ông." Giang Thế Quân nói rất từ tốn, nhưng cũng đủ khiến người nghe hận đến mức nghiến răng kèn kẹt.
"Giang tổng, Giang tổng, xin hãy cho tôi một con đường sống. Tôi có thể trả lại tiền cho ông, lập tức từ chức về quê, tuyệt đối không..."
Giang Thế Quân cười nhạt một tiếng, ông ta nói với người thứ ba: "Tử Long, cháu thấy sao?"
Kim Tử Long? Anh cũng có mặt ở hiện trường? Thoại Mỹ bất giác nắm chặt tai nghe.
"Là cháu đề nghị chú dùng cách cũ, chính cháu cũng đề nghị chú tiếp tục dùng ông ta, cháu có quyền phát biểu nhất."
Là cháu đề nghị chú dùng cách cũ...
Lời nói của Giang Thế Quân như sợi dây thép nhỏ, từ từ quấn quanh trái tim Thoại Mỹ và siết chặt cho đến khi máu thịt lẫn lộn. Có đau không? Thoại Mỹ phát hiện bản thân bình tĩnh một cách kỳ lạ. Đột nhiên nhớ đến chuyện cách đây không lâu cô còn lo cho sức khỏe của anh đến mất ăn mất ngủ, Thoại Mỹ nở nụ cười tự giễu.
"Tôi cần khoản tiền 1 tỷ đồng ông trả cho tôi, hay là càng không chịu nổi sự phản bội của người khác, nhất thời kích động nói hết những chuyện ông từng làm với vợ ông?" Tuy hỏi ý Kim Tử Long nhưng trên thực tế, Giang Thế Quân trực tiếp uy hiếp Diêu Lập Vĩ.
"Chú Diêu..." Kim Tử Long lên tiếng, sợi dây thần kinh của Thoại Mỹ căng lên như dây đàn: "Chú là người thông minh, chắc chú cũng biết, có những chuyện một khi đã nhúng tay vào, chúng tôi không cho phép chú rút lui giữa chừng. Bằng không..."
Đoạn băng ghi âm kết thúc ở đây.
Thoại Mỹ tự hỏi bản thân rồi rút ra kết luận, sai lầm lớn nhất của cô không phải chưa từng nghi ngờ chú Diêu, mà là thái độ của cô đối với vị Kim tiên sinh. Dù cô muốn xóa bỏ ân oán trước kia, hay muốn từ nay về sau trở thành người xa lạ, không ai nợ ai, cô đều vô cùng sai lầm. Đấu với loại người như Kim Tử Long, cần phải xem ai càng tàn nhẫn hơn, ai càng có thủ đoạn hơn.
Thoại Mỹ tháo tai nghe, nói với người phụ trách văn phòng thám tử tư: "Nội gián chắc chắn không chỉ có một mình Diêu Lập Vĩ, anh hãy tiếp tục điều tra. Có thông tin mới nhớ báo cho tôi ngay."
Nửa tháng tiếp theo, lần lượt từng nội gián bị phát hiện. Cuối cùng, Thoại Mỹ cũng nhìn rõ âm mưu của Giang Thế Quân. Không chỉ là công thức sản phẩm, mà từ định vị đến đóng gói, từ hoạt động tuyên truyền giai đoạn đầu đến tung hàng ở giai đoạn sau... Giang Thế Quân định chặn mọi đường đi của Unique.
Hiện tại, muốn chiến thắng Q-Cosmetic, Chu Thành Chí là niềm hy vọng duy nhất của Thoại Mỹ và Unique. Đáng tiếc kể từ lần gặp mặt ở nhà hàng Cloudy, đối phương không hề liên lạc với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro