Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 103: Tỏ tình

Tầng một của ngôi biệt thự và vườn hoa, bể bơi ở bên ngoài được bố trí thành phòng tiệc, khách khứa rất đông đúc. Nửa tiếng sau, Lương Thụy Cường mới đưa phu nhân tới chúc rượu. Thoại Mỹ và Lương phu nhân cùng độ tuổi, trò chuyện khá thoải mái. Lộ Minh Thành vốn hơi lo lắng, nhưng thấy sắc mắt Thoại Mỹ hoàn toàn bình thường, anh mới yên tâm đi gặp bạn bè của anh.

Lương phu nhân quả nhiên có hứng thú với ngành mỹ phẩm như tin đồn. Cô ta nói không bao lâu nữa cũng có ý định tham gia cổ phần của Unique. Lương Thụy Cường rất sủng ái người vợ này. Hai người phụ nữ trò chuyện, nhân vật hô phong hoán vũ như Lương Thụy Cường đứng bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười với vợ ông ta. Đến khi người giúp việc của Lương gia đi tới, nói với Lương Thụy Cường: "Tiểu thư mời tiên sinh lên phòng", ông ta mới ôm vợ: "Anh đi một lát."

Cuối cùng chỉ còn lại Thoại Mỹ và Lương phu nhân. Khi nhân viên phục vụ bưng khay đi qua bọn họ, Lương phu nhân lấy hai ly rượu, đưa cho Thoại Mỹ một ly: "Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?"

Thoại Mỹ mỉm cười nhận ly rượu, cô đột nhiên chuyển đề tài: "Lương phu nhân có quen biết Kim Tử Long không?"

Lương phu nhân ngẩn người. Im lặng vài giây, cô ta uống một ngụm rượu, ho khan một tiếng mới trả lời: "Tôi có nghe nói đến người này nhưng chưa từng gặp mặt. Tại sao cô đột nhiên hỏi tôi điều đó?"

"À, không có gì." Thoại Mỹ cũng uống một hớp rượu, cất giọng thản nhiên: "Vừa rồi phu nhân nói trước khi quen biết tiên sinh, phu nhân làm việc ở một công ty mỹ phẩm. Phu nhân còn nhắc đến mô hình tiêu thụ có tính toàn thắng. Theo tôi được biết, mô hình này là do công ty William đưa ra, tôi không nhớ nhầm đấy chứ?"

"Không sai." Lương phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng thần sắc không mấy tự nhiên.

Thoại Mỹ gật đầu: "Tại tôi đột nhiên nhớ ra, năm đó Kim Tử Long đang làm giám đốc điều hành của William, được công ty cung cấp người quản lí SYN kéo về Từ thị. Sở dĩ Kim Tử Long thăng chức nhanh như vậy, thậm chí cuối cùng trở thành giám đốc điều hành người Việt duy nhất của William kể từ khi thành lập, chính là vì anh ta đề xuất ra mô hình tiêu thụ có tính toàn thắng, giúp công ty hái ra tiền."

"Vậy sao? Đúng là người có năng lực. Đáng tiếc, tôi chỉ làm việc ở William có mấy tháng. Khoảng thời gian đó, hình như không phải là nhiệm kỳ của vị Kim tiên sinh mà cô nhắc tới."

Lúc người phụ nữ trước mặt sắp bị Thoại Mỹ tóm được sơ hở, cô ta đột nhiên chủ động chạm cốc với Thoại Mỹ: "Bên kia có người bạn gọi tôi, tôi đi một lát, chúng ta nói chuyện sau."

Thoại Mỹ quay đầu, đằng sau quả nhiên có một người da trắng đang vẫy tay về bên này. Thoại Mỹ chỉ còn cách lặng lẽ uống cạn ly rượu.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Thoại Mỹ bỏ về khách sạn trước.

Cô không kịp cởi váy dạ hội, chỉ tháo giày cao gót rồi đi đi lại lại trong phòng. Cô nghĩ mãi không thông, cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, đầu óc cô hỗn loạn vô cùng. Do dự gần nửa tiếng đồng hồ, Thoại Mỹ cuối cùng hạ quyết tâm bấm một dãy số điện thoại di động. Tại sao luật sư của tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời của anh? Ngẫm nghĩ nửa tiếng đồng hồ mới ra câu này. Nhưng dù sao cũng có cớ để mở miệng, cô không cần sốt ruột như con kiến trong chảo nóng.

Điện thoại hình như kết nối, Thoại Mỹ lập tức lên tiếng: "Kim..."

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã ngừng hoạt động."

Đáp lại Thoại Mỹ là một câu lạnh lùng và máy móc. Thoại Mỹ chết sững ngay tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Đến khi điện thoại báo lần thứ ba, cô mới định thần. Vừa chuẩn bị tắt điện thoại, Thoại Mỹ đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa phòng "ding dong".

Âm thanh giòn giã khiến tim Thoại Mỹ đập chậm nửa nhịp. Tiếng chuông thứ hai lại vang lên trong nháy mắt, Thoại Mỹ hết nhìn điện thoại di động lại đưa mắt về phía cửa phòng.

Không thể nào...

Lúc Thoại Mỹ lao đi mở cửa, cô không hề hay biết đầu óc cô đang nghĩ gì. Cho tới khi cô mở cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài là Lộ Minh Thành chứ không phải ai đó, bộ não cô cuối cùng cũng vang lên âm thanh: cô đã mất tin tức của anh một cách triệt để.

Lộ Minh Thành quan sát người phụ nữ đang ngây ra ở cửa: "Sao em bỏ về trước? Quần áo cũng chưa thay."

Thoại Mỹ đứng như trời trồng ở giữa cửa, tựa hồ không muốn cho Lộ Minh Thành vào phòng. Lộ Minh Thành chỉ có thể nở nụ cười ngượng ngùng: "Em không khỏe sao?"

Thoại Mỹ không trả lời. Im lặng một lúc, cô đột nhiên gọi tên anh: "Minh Thành."

Mặc dù chỉ là cách gọi bình thường nhưng Lộ Minh Thành phảng phất ngửi thấy một tín hiệu nguy hiểm. Quả nhiên câu tiếp theo của Thoại Mỹ là: "Em đặt vé máy bay về nước vào ngày mai."

"Sao em không ở lại chơi thêm một hai ngày?"

Thoại Mỹ không trả lời. Lộ Minh Thành vô ý thức thu lại nụ cười. Nhưng anh là Lộ Minh Thành, là người đàn ông lịch thiệp, vì vậy anh nhanh chóng mỉm cười: "Được thôi, em đặt vé chuyến bay nào? Ngày mai anh về cùng em."

"Không cần, thật sự không cần đâu." Đây là lần đầu tiên kể từ bao lâu nay, Thoại Mỹ từ chối người đàn ông này một cách dứt khoát.

"Chỗ này từng chứa một người." Thoại Mỹ chỉ vào ngực cô, đúng vị trí trái tim.

"Em đừng nói nữa..."

Đáng tiếc sự phảng kháng của Lộ Minh Thành vô hiệu, Thoại Mỹ tiếp tục lẩm bẩm: "Em đã đích thân cắt bỏ người đó khỏi trái tim em. Cả quá trình này đau đớn đến mức nào, ngay bản thân em cũng không dám hồi tưởng. Anh nghĩ trái tim em còn có thể chứa đựng người khác?"

Cuối cùng, Lộ Minh Thành hoàn toàn tắt nụ cười.

"Anh đi đi." Thoại Mỹ nói xong liền đóng cửa.

Vào thời khắc này, hoàn cảnh này, tất cả đang tuyên án tử hình cho anh. Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, vẻ mặt của người phụ nữ ở đằng sau cánh cửa vốn lạnh lùng dần chuyển sang áy náy, Lộ Minh Thành đột nhiên giơ tay chặn cửa. Anh chưa bao giờ nổi nóng với cô. Lần này, Lộ Minh Thành đột ngột bộc phát, anh đẩy mạnh cửa, mạnh đến nỗi cánh cửa đập mạnh vào bờ tường.

Thoại Mỹ đã sớm đoán ra phản ứng của Lộ Minh Thành, cô thậm chí chờ đón hành động tiếp theo của anh, bất kể quát mắng hay đánh cô, anh muốn làm thế nào cũng được. Tuy nhiên... Thoại Mỹ không hy vọng nhất là chứng kiến anh như vậy.

Lộ Minh Thành mỉm cười nhìn cô, nỗi tức giận phảng phất tan biến trong giây lát. Đáy mắt anh chỉ còn lại sự mất mát và bất lực: "Em có biết không? Nếu anh vẫn còn là anh trước khi quen biết em, có lẽ anh sẽ cười nhạt một tiếng rồi bình thản bỏ đi. Không có một cái cây, anh vẫn còn cả khu rừng. Thế nhưng..."

Ngừng vài giây, Lộ Minh Thành tiếp tục mở miệng: "Anh có nghe nói đến câu chuyện của Châu Trình và chị gái em. Châu Trình vì chị gái em làm vô số việc, chắc em coi thường anh ta lắm đúng không?"

Thoại Mỹ lắc đầu, nhưng vẻ mặt của cô đã khẳng định nhận xét của Lộ Minh Thành.

"Anh... chính là Châu Trình của em. Anh yêu em, yêu đến mức không lý do, yêu đến mức không có nguyên tắc, thậm chí từ bỏ cả tôn nghiêm của mình."

Thoại Mỹ im lặng. Cô thà không nghe thấy gì cả. Như vậy, cô sẽ không cảm thấy đau lòng như bây giờ. Lộ Minh Thành tiến lên một bước đến trước mặt cô. Mặc dù hai người chỉ cách nhau nửa bước chân nhưng khoảng cách vô hình giữa bọn họ, anh làm thế nào mới có thể vượt qua?

Lộ Minh Thành nâng mặt Thoại Mỹ. Anh quan sát hình ảnh hèn mọn của bản thân phản chiếu trong đôi mắt của người phụ nữ.

Cuối cùng, anh cúi xuống hôn lên trán cô. Một nụ hôn dè dặt và khiêm nhường: "Chúc em ngủ ngon."

***

Anh Long của Chị gái, anh Thành của em ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longmy