04
Sanghyeok nghỉ thêm một ngày ở nhà để nghỉ ngơi. Khi đã cảm thấy ổn định hơn và miễn cưỡng làm quen với ngày "đèn đỏ", em quyết định trở lại trường vào hôm sau.
Mới nghỉ một ngày mà Sanghyeok dường như trở thành người tối cổ. Vừa bước vào lớp, em đã nhận ra không khí xung quanh khác lạ. Các bạn trong lớp đang bàn tán sôi nổi về điều gì đó, ai nấy đều tỏ vẻ phấn khích.
Ngay khi thấy Sanghyeok bước vào, một nhóm bạn đã lập tức chạy tới vây quanh bàn em hỏi chuyện.
"Sanghyeok có biết vụ Hyukkyu có bạn gái hông?" Một người háo hức mở lời.
"Ông với Hyukkyu là bạn thân chắc biết bạn gái Hyukkyu là ai ha?"
"Sanghyeok kể bọn tui nghe về bạn gái Hyukkyu đi."
Mọi người dồn dập bày tỏ thắc mắc.
Sanghyeok nghe bạn bè nói mà ngạc nhiên đến tròn xoe mắt, không ngờ vừa vắng mặt một ngày mà mình đã thành tâm điểm của bao nhiêu câu chuyện thế này. "Bạn gái... hả?" Em nghiêng đầu mờ mịt hỏi lại: "Bạn gái gì cơ? Hyukkyu á?" Sanghyeok thật sự bất ngờ trước thông tin này.
Ngày nào cũng gặp Kim Hyukkyu, hôm qua hắn còn ăn cơm ở nhà em. Sao Hyukkyu có bạn gái mà em chẳng biết?
Bạn cùng lớp thấy vẻ mặt ngơ ngác của em cùng dáng vẻ hoang mang không phải giả vờ. Họ nhìn nhau, cho rằng em thật sự không biết thế là một bạn nữ đại diện nhóm lửa rã đông Lee Sanghyeok.
"Ông không biết thiệt hả. Hôm ông nghỉ học đó, Hyukkyu có hỏi mấy bạn nữ trong lớp ngoài chườm ấm thì còn có cách nào giảm đau khi tới kỳ kinh nguyệt nữa không. Có người còn thấy Hyukkyu đi mua băng vệ sinh nữa. Không phải mua cho bạn gái thì là gì? Chứ tự dưng sao lại đi hỏi mấy chuyện đó rồi còn đi mua món ấy?"
"Có bạn gái chắc rồi chứ gì nữa. Má ơi tò mò điên. Cỡ Kim Hyukkyu chắc gu cũng đỉnh chóp ha." Một bạn khác xuýt xoa.
"Chứ gì nữa. Mây trên trời sao quen với cỏ dưới đất được."
Mọi người rộn ràng, tán đồng ý kiến của nhau, tiếp tục rôm rả tám chuyện và cười nói không ngớt.
Kim Hyukkyu đẹp trai, học giỏi, luôn được xem là hình mẫu lý tưởng của biết bao nữ sinh trong trường. Bình thường có bao nhiêu cô tỏ tình nhưng hắn đều từ chối, lúc nào cũng giữ phong thái lạnh lùng, cao lãnh. Giờ lộ ra hint hẹn hò lập tức làm toàn trường dậy sóng, tò mò không biết là ai có "diễm phúc" yêu đương với "ánh trăng sáng" của trường.
Nhìn đám bạn hăng hái đoán già đoán non, từ hoa khôi này đến hot girl kia đều được điểm tên. Sanghyeok chỉ cười trừ, không hé một lời. Em đâu thể nói rằng Hyukkyu mua mấy thứ đó cho em, chứ không phải cho bạn gái nào cả.
Thôi thì đành để hắn tiếp tục chịu oan vụ bạn gái vậy. Ai bảo Kim Hyukkyu quá nổi tiếng làm chi!
Đang lúc Sanghyeok hào hứng hóng hớt xem trí tưởng tượng của mọi người có thể bay xa tới nhường nào, thì bỗng một cái bóng quen thuộc rơi xuống trên đỉnh đầu. Ngẩng đầu lên, Sanghyeok thấy Kim Hyukkyu đứng sau lưng em, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám bạn đang xôn xao quanh bàn mình.
"Ồn ào quá. Mọi người về chỗ đi, tránh Sanghyeok ra một chút. Cậu ấy mới khoẻ lại thôi."
Chúng bạn đơ ra trước giọng điệu gắt gỏng của Hyukkyu. Chợt nhớ ra Sanghyeok mới khỏi ốm trở lại, chưa hỏi thăm được câu nào mà đã tụm năm tụm bảy làm phiền người ta. Thế là lúng túng hỏi thăm vài câu rồi tản ra chỗ khác.
Chỉ khi đó, sắc mặt của Hyukkyu mới dịu lại một chút. Hắn nhìn Sanghyeok, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo của em, sau đó rơi xuống bụng
"Hyeokie còn đau không?" Hyukkyu hỏi, giọng dịu dàng hơn hẳn.
Sanghyeok không trả lời câu hỏi của hắn, mà cười khúc khích nói đến tin đồn vừa nghe được: "Mọi người đều nghĩ cậu có bạn gái đấy. Đồn rần rần cả trường rồi."
Hyukkyu nhìn Sanghyeok không chớp mắt, giọng điệu bình thản phảng phất không mấy để tâm đến những lời đồn đại: "Mấy cái tin đồn nhảm không xác thực sớm muộn cũng mất hút thôi. Cậu cứ kệ đi." Dừng lại một chút, hắn ngừng lại nghĩ ngợi một chút rồi tiếp tục.
"Bụng đau gọi tớ xoa cho cậu như hôm qua nhé."
Sanghyeok ngẩn ra, không kịp đáp lời.
"Tớ xoa bụng cậu đỡ đau hơn mà đúng không?"
"..."
"Bé ơi?"
"Chuyện này nói sau. Cậu về chỗ đi."
Sanghyeok cảm thấy hai tai mình nóng lên, em không tự chủ được chuyển tầm mắt nhìn tay của Hyukkyu. Bàn tay với những ngón tay thon dài ấm áp. Trái tim em bất giác rộn ràng. Em ngượng ngùng quay đầu nhìn mấy cuốn sách trên bàn.
Hyukkyu vẫn nhìn chằm chằm Sanghyeok, ánh mắt sâu thẳm, phảng phất như đại dương mênh mông ẩn chứa trăm nguy vạn hiểm muốn nuốt trọn hình ảnh Lee Sanghyeok vào đáy mắt.
"Với cả về sau cậu đừng thân thiết với mấy đứa cùng lớp quá. Lỡ tụi nó đùa giỡn quá trớn..."
Sanghyeok nghe vậy thì gật gật đầu. Thật ra không cần Hyukkyu nói thì Sanghyeok cũng sẽ giữ một khoảng cách an toàn với tất cả mọi người. Em biết, ngoài gia đình chẳng phải ai cũng dễ dàng chấp nhận em khác biệt như Hyukkyu.
Kim Hyukkyu thấy em ngoan ngoãn, liền dịu dàng xoa đầu em, khiến mái tóc mượt rối tung hết lên. Thế là gã trai bị em mèo gắt gỏng nhăn mặt đuổi về chỗ.
Hắn ngồi ở bàn mình nhưng mắt vẫn lưu luyến dõi theo bóng dáng Lee Sanghyeok đang vuốt lại mái tóc vì cái xoa đầu ban nãy. Hyukkyu phì cười trước dáng vẻ điệu đà đáng yêu của em. Nhưng sau nụ cười là một cảm giác hỗn độn, mâu thuẫn trong lòng. Bên ngoài, hắn tỏ ra thoải mái, nhưng tận sâu trong tim lại là một dòng chảy không ngừng của những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Hyukkyu muốn luôn luôn dính lấy Sanghyeok, bảo vệ em, giữ em trong vòng tay mình. Từ lúc biết được bí mật của Sanghyeok, khát khao ấy càng trở nên mãnh liệt, như một mầm cây nhỏ đã lớn lên thành một cây cổ thụ vững chắc. Hắn nhìn chăm chú vào chiếc cổ trắng ngần của bạn trúc mã, tinh tế và mong manh giống như một tấm vải lụa không tì vết. Hyukkyu chẳng nhớ nổi từ khi nào đã bắt đầu muốn hôn, muốn cắn, muốn để lại dấu ấn trên tấc da thịt thần thánh ấy - dấu ấn để em mãi thuộc về hắn.
Sanghyeok rất nhạy cảm, nếu như bị đánh dấu lên cổ thì nhất định cơ thể em xinh yêu của hắn sẽ đỏ bừng. Hai mắt long lanh ngay.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh môi chạm lên làn da mịn, cảm nhận sự ấm áp truyền qua từng lớp da. Cổ họng Hyukkyu khô lại, yết hầu di chuyển khó nhọc. Dục niệm trong lòng như nấm mọc sau mưa, bám chặt vào từng tế bào trong hắn.
Sợ ánh mắt của mình quá nóng bỏng, hắn bèn cúi đầu điều chỉnh lại hơi thở. Trong tâm trí, hắn thầm nghĩ đến điều mình muốn nhất.
Hắn không muốn chỉ là bạn thân của Sanghyeok.
Kim Hyukkyu muốn được làm bạn trai em. Kim Hyukkyu muốn cưới Lee Sanghyeok làm vợ.
Sanghyeok chẳng hề hay biết có người đi học mà tâm trí lại chẳng đặt vào sách vở, chỉ mãi nhìn em không rời mắt.
Đã vào tiết, khi mà giáo viên đang hăng say giảng bài, Lee Sanghyeok ngồi lặng lẽ ở bàn mình, cố gắng hết sức để tập trung ghi chép. Thế nhưng, cơn đau ở bụng mỗi lúc một trầm trọng khiến từng nét bút của em trở nên ngập ngừng. Ban đầu Sanghyeok nghĩ rằng cơn đau này vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng. Nhưng từng phút trôi qua, nó trở nên dữ dội hơn, nhói lên từng đợt. Em thở dài, lòng không khỏi tiếc nuối vì sáng nay đã để túi chườm ấm ở nhà.
Khi chuẩn bị đi học, em đã do dự không biết có nên mang theo túi chườm ấm không. Dù biết rằng nó sẽ giúp mình dễ chịu hơn, nhưng Sanghyeok lo sợ người khác sẽ chú ý đến mình nếu thấy con trai mang theo một món đồ như thế. Thế nên em đã quyết định không mang nó theo.
Bạn cùng bàn ngó sang thấy mặt em trắng bệch, lo lắng hỏi nhỏ: "Sanghyeok vẫn chưa khoẻ hẳn hả? Trông cậu yếu lắm."
Sanghyeok gượng cười nhẹ, lắc đầu bảo mình ổn, nhưng thực ra em đang dùng hết sức chịu đựng của cả đời mình chống chịu cơn đau đến tan học. Cuối cùng, sau bao cố gắng gồng mình chịu đựng, tiếng chuông báo tan học vang lên như một sự cứu rỗi. Em ngồi lại, đợi lớp thưa dần, từng người lần lượt rời khỏi chỗ.
Sau vài phút đợi lớp gần như vắng người, nhưng em vẫn chần chừ đợi tiếp đến lúc hành lang gần như không còn ai mới rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy đi đến nhà về sinh.
Bình thường Sanghyeok bởi vì nguyên nhân cơ thể nên không muốn với Hyukkyu cùng nhau đi wc. Em sẽ cố chờ đến khi tan học để về nhà giải quyết, tránh sử dụng nhà vệ sinh ở trường. Thế nhưng hôm nay, cơn đau quá mức chịu đựng buộc em phải phá lệ.
Vừa bước ra khỏi lớp, Sanghyeok không hay biết rằng có một bóng dáng khác đã âm thầm đứng dậy, lặng lẽ theo sát em từ phía sau.
=
Sanghyeok thật sự cảm thấy khâm phục các bạn nữ. Nếu không phải có ngày "được" cảm nhận loại cảm giác "đau" này, em sẽ chẳng bao giờ biết được các bạn đã vất vả như thế nào.
Vùng bụng vẫn truyền đến cảm giác khó chịu. Em ngồi trong wc nghỉ ngơi chốc lát, đang lúc Sanghyeok đẩy cửa ra ngoài thì một bóng hình cao cao thoăn thoắt nương khe hở tiến vào.
"Sanghyeokie..."
Gã trai thấp giọng gọi tên em.
Sanghyeok giật mình lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn đối phương. Kim Hyukkyu sau khi tiến vào trong thì lập tức đóng cửa lại.Từ lúc ở lớp, Hyukkyu đã chú ý đến tình trạng của Sanghyeok, lo lắng không yên. Khi thấy em rời khỏi chỗ, hắn không chút do dự mà bước theo đến đây.
Chẳng đợi em nói gì, hắn lại tiếp tục lên tiếng: "Bụng cậu lại đau hả?"
Sanghyeok vừa định mở miệng phủ nhận nhưng Kim Hyukkyu quá hiểu rõ em. Hắn trực tiếp kéo em lại gần sát mình, bàn tay ấm áp dán lên da thịt em qua lớp áo.
"Đã dặn bụng đau thì cứ gọi tớ xoa bụng cho mà."
Sanghyeok nhìn đối phương, không khỏi thẹn thùng chống tay lên ngực hắn muốn đẩy người nọ ra.
"Đang ở trường đấy. Tớ không cần cậu xoa."
Kim Hyukkyu không có ý định nhích ra. Hắn ôm chặt eo Sanghyeok, một tay nhẹ nhàng xoa bụng em. Hắn cúi đầu ghé vào tai Sanghyeok thì thầm: "Hôm qua xoa bụng rõ là cậu đỡ đau rất nhiều sao lại không cần. Hyeokie chỉ cần xem tớ giống cái túi chườm là được rồi. Nhé?"
Sanghyeok không nói nên lời, bà nội luôn nghiêm túc bảo ban em chú ý cơ thể. Vì thế từ lúc nhận thức được bản thân đặc biệt, em đã duy trì khoảng cách với tất cả mọi người, kể cả Kim Hyukkyu. Mặc dù giờ đây Hyukkyu đã phát hiện bí mật của em, Sanghyeok vẫn nghĩ cả hai nên giữ khoảng cách như trước. Nhưng lý thuyết thì dễ, còn thực tế, em chẳng thể từ chối được gã trai, nhất là khi hắn luôn rất ngang bướng áp sát không cho phép em chối từ.
Trong lúc em cuồng quay trong suy nghĩ, bàn tay ấm áp của Hyukkyu nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau. Lông mi Sanghyeok khẽ run lên. Hyukkyu không phải là "người khác". Hắn là người bạn đầu tiên của em, họ cùng nhau lớn lên, thân mật khăng khít. Trừ việc Sanghyeok vẫn luôn cố gắng bảo vệ bí mật của mình thì cả hai hầu hết thời gian luôn dính lấy nhau.
Đối với em, Hyukkyu là một phần đặc biệt trong cuộc sống của em, giống như một thành viên trong gia đình.
Kim Hyukkyu nhìn cảm xúc dao động trên gương mặt xinh xắn của em. Hắn cố kiềm lại khoé môi muốn cong lên.
"Tớ xoa bụng Hyeokie đỡ đau đúng không?"
Lee Sanghyeok vô thức gật đầu, sau đó hơi giật mình, em phát hiện chính mình bất tri bất giác đã xuôi theo hành động của Kim Hyukkyu.
Chẳng đợi thêm phản hồi từ Sanghyeok, Hyukkyu lại tiếp tục tấn công dồn dập: "Xoa trực tiếp lên bụng có lẽ sẽ ok hơn nhiều. Hyeokie cho tới với tay vào trong áo nhé?"
Sanghyeok sửng sốt, em vừa nghe xong câu nói của đối phương chưa biết phản ứng thế nào thì gã trai đã duỗi tay vào trong lớp áo đồng phục của em. Bàn tay hắn dán trên làn da mềm mại khiến em hơi run lên. Hai tai em đỏ bừng lên, nóng rực. Sanghyeok hít sâu: "Kim Hyukkyu..."
Hyukkyu chẳng đáp, bàn tay vẫn gắt gao dán trên bụng em. Nơi đó mềm mại tinh tế khiến hắn phải niệm chú trong lòng kìm hãm mong muốn làm điều quá đáng hơn.
Không khí trở nên vô cùng kỳ lạ. Đúng lúc này có một nhóm nam sinh tiến vào nhà wc.
Cả bọn ồn ào nhốn nháo thảo luận về buổi học hôm nay. Bên trong buồng vệ sinh cá nhân, Sanghyeok cứng ngườh, hoảng hốt mím môi. Sợ đám người bên ngoài nghe được gì.
"Đụ má tao bị ảo giác ha gì á. Hồi nãy bước vô tao thấy trong buồng vệ sinh kia có bốn cái chân." Một ban nam trong nhóm nhịn không được quay đầu nhìn, có chút hoài nghi nói.
Một bạn nam khác cười khùng khục trước nét mặt kinh sợ của bạn mình. "Chẳng lẽ có 'ma bốn chân' trong này."
"Má thiệt là tao báo công an."
Cả bọn cười vang.
Sanghyeok nghe hội thoại của bọn họ thì hoảng hồn. Không biết nên làm thế nào thì đã bị Kim Hyukkyu bế lên, hai chân vòng qua eo hắn.
"Ôm tớ."
Nghe tiếng nói thầm bên tai, Sanghyeok trong vô thức thuận theo ôm lấy cổ người nọ, cằm đặt lên vai.
Cùng lúc đó, bên ngoài buồng tiếp tục vang lên tiếng của đám người đó.
"Bậy rồi có hai chân thôi mấy cha."
"Thằng này coi phim heo nhiều quá nên ám ảnh hả mày."
Bọn họ lại tiếp tục ồn ào nhốn nháo đùa giỡn.
"Bị điên hay gì đây?" Hyukkyu lên tiếng cắt đứt những âm thanh ầm ĩ của bọn họ.
Cả nhóm im phăng phắc trong phút chốc, cảm thấy giọng nói này nghe quen quen. Không hiểu sao thấy sợ sợ nên vội vàng bảo nhau đi lẹ lẹ rồi sủi mất hút trả lại yên tĩnh cho nhà vệ sinh giờ tan trường.
Sanghyeok thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bối rối từ khi nhóm nam sinh bên ngoài rời đi bắt đầu tan biến. Em ngồi trên đùi Hyukkyu, và bàn tay của gã trai vẫn đặt trên bụng em.
Hyukkyu thường xuyên ôm em, nhưng chưa bao giờ họ lại ở trong một tư thế thân mật đến vậy. Sanghyeok hơi hé môi, ấp úng định bảo Hyukkyu thả tay để em có thể rời khỏi lòng ngực hắn. Nhưng gã trai đối diện em, lại phát huy bản tính ương bướng thường thấy, ngăn cản em thoát khỏi vòng tay của hắn.
"Bé đợi một chút nữa đi. Lỡ có người vô tình đi vào thì làm sao bây giờ."
Sanghyeok hết cách, đành phải tiếp tục ngồi trên đùi hắn mặc kệ Hyukkyu ôm em chặt trong vòng tay không có cách nào nhúc nhích.
Thơm quá.
Máu trong người Kim Hyukkyu thời khắc này sôi sùng sục hết cả lên. Trong vô số cơn mộng mị giữa đêm, hắn không rõ mình đã mơ thấy bao lần ôm Sanghyeok như vậy. Nhưng trong thực tế, em luôn giữ khoảng cách, không muốn cho hắn chạm vào.
Trước đây hắn cho là em lớn rồi nên không thích thân thiết với hắn như lúc còn bé nữa. Điều đó khiến cho lòng Kim Hyukkyu chua xót biết bao, luôn khao khát được gần gũi em hơn.
Bình thường vòi vĩnh một cái ôm thôi cũng phải nghĩ biết bao nhiêu cách mới được. Dạo này vì vô tình biết được bí mật của em, biết được lý do tại sao em cố gắng xa cách. Nên Sanghyeok mới dần bắt đầu gần gũi lại với hắn thêm một chút.
Cơ thể Sanghyeok thơm tho mềm mại. Ôm vào lòng là chẳng muốn buông ra. Bàn tay hắn vẫn dán chặt trên làn da non mềm ở bụng em không chịu rời đi. Hyukkyu rũ mắt nhìn, trong đầu lại lại bắt đầu nghĩ những điều hoang đường.
Sanghyeok của hắn tới kỳ giống con gái. Liệu bụng em có phải chăng sẽ có thể hoài thai?
Đứa bé của Lee Sanghyeok và Kim Hyukkyu.
Mang họ Kim...
Hyukkyu càng tưởng tượng càng hưng phấn. Thậm chí cả người đều nóng lên. Hắn muốn ngay lập tức về nhà nói cho bố mẹ, Kim Hyukkyu muốn cưới Lee Sanghyeok.
Hắn muốn trở thành bạn đời của em.
Nhưng trong đống suy nghĩ hoang đường, Kim Hyukkyu cũng tỉnh táo mà biết rằng hắn phải thận trọng từng bước. Hắn vẫn chưa ngỏ lời với em, và Sanghyeok vẫn đang chỉ xem hắn như một người bạn thân từ bé. Em cũng mới chỉ bắt đầu cho phép Hyukkyu được thân cận với em lại thôi.
Kim Hyukkyu không muốn khiến em mèo của hắn sợ hãi trốn tránh lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro