4. Nhân duyên (1)
6 tuổi là lúc cuộc đời cậu hoàn toàn thay đổi. Cha mất, mẹ bán cậu cho nhà chứa. Đó là quãng thời gian kinh khủng và đen tối nhất cuộc đời cậu, thứ ám ảnh tâm trí cậu mãi mãi. Đến một ngày, cậu rốt cuộc chịu không nổi, vung dao cắt đứt dương vật của một gã làng chơi và bỏ chạy khỏi nơi bẩn thỉu đó, lạc sâu vào rừng.
Mệt và đói, rừng không phải là nơi an toàn, thần kinh cậu căng thẳng đến run rẩy người, lê lết đi trong vô định. Chợt một mùi tanh nồng đập vào mũi, bụng thì đói cồn cào, cậu xém chút nữa nôn mửa, nhưng vẫn cố lê chân đến phương hướng tanh nồng đó.
Trước mặt cậu xuất hiện một con quái vật hình bọ ngựa, màu tím trên vỏ của nó óng lên dưới ánh trăng như một bông hoa tử đinh hương, đôi cánh mỏng dính rung lên theo từng cử động của nó, đôi vuốt lưỡi hái sắc nhọn đang vạch xác của một động vật vừa mới chết và nó vùi đầu ăn lấy ăn để.
Lần này cậu thực sự nôn, hình ảnh trước mặt quá sức chịu đựng cho cơn đói lả của cậu, nhưng dạ dày trống rỗng chẳng có gì để nôn ngoài dịch tiêu hoá chua loét, cậu chóng mặt ngã bệt ra sau, gây động. Con quái vật kia đình chỉ động tác, chậm rãi quay lại, cậu thấy một đôi mắt trong veo màu lục ngọc bảo không có đồng tử nhìn chằm chằm cậu. Cả người cậu run lên vì sợ hãi, cảm giác như có một lưỡi dao đang kề sát cổ, hơi thở cậu gấp gáp đến muốn nghẹn. Cậu nghĩ rằng mình sắp chết. Vậy cũng chẳng sao, cuộc đời cậu vốn vây quanh bởi bất hạnh, chết cũng là cách giải thoát. Thật quá sớm cho một đứa trẻ 6 tuổi để có suy nghĩ như thế này.
Ngược với suy nghĩ của cậu, con quái vật chỉ liếc mắt một cái rồi quay lại với con mồi, mặc kệ cậu ngồi đớ ra như pho tượng vì ngạc nhiên và sợ hãi. Một lúc sau, như thể đã ăn đủ, quái vật tung cánh nhảy đi mất. Cậu nhìn chằm chằm vị trí sinh vật kia biến mất, rồi chậm rãi lê chân đến cái xác động vật còn dở dang thịt thừa kia. Chỗ thịt mặc dù còn lởm chởm mấy vết răng, nhưng hầu hết đều là thịt mềm được chừa lại, đủ cho một đứa nhóc như cậu cắn dễ dàng.
Cậu đã nghĩ quái vật kia cố tình để lại sao? Cho cậu ư? Nó sẽ không tốt bụng đến thế chứ? Mà cũng có thể, nó đã chẳng đoái hoài đến cậu có thể vì cậu quá gầy yếu, còn không đủ cho nó nhét kẽ răng, nên là nó muốn vỗ béo cho cậu rồi ăn sau ư? Không giống lắm, nếu vậy thì nó phải bắt cậu chứ không phải ngoảnh đít bỏ đi như thế. Nhưng dù vì lý do gì đi nữa, thì đống thịt thừa (chưa chín) này là thứ cậu phải ăn, cậu đã quá đói rồi, cậu không muốn chết như vậy. Bất chấp tất cả, cậu cầm phần thịt đó lên nhai ngấu nghiến, mùi vị máu tươi và thịt sống phủ đầy giác quan khiến cậu muốn nôn nhưng cậu đè nén, bắt bản thân phải nuốt xuống toàn bộ, tự nhủ cậu chỉ đang nạp năng lượng cho cơ thể. Cứ thế, cuối cùng cậu đã chén sạch đống thịt thừa.
Ngồi bệt xuống, tựa vào một gốc cây, cậu xoa cái bụng hơi căng sau nhiều ngày nhịn đói, dù cảm giác hơi kinh tởm nhưng ít ra cậu đã lấp đầy bụng. Ngày mai sẽ thế nào, cậu nghĩ. Hôm nay có thể may mắn tìm được thứ bỏ bụng, còn ngày mai có thể không còn được như vậy, cậu bắt buộc phải tự tìm thức ăn cho chính mình.
Đột nhiên cậu không muốn chết nữa. Cậu muốn sống. Nếu ông trời muốn cậu chết, thì cậu có lẽ đã không gặp quái vật kia. Nghĩ lại, nó đã góp phần cứu mạng cậu, chừa lại cho cậu phần thịt dù vô tình hay cố ý. Cậu muốn sống cho đến khi cậu trả thù những kẻ đã hành hạ cậu, và ít nhất, là trả ơn quái vật kia.
Nghĩ thông, cậu nép thân hình bé nhỏ vào bụi rậm để tránh gió lạnh buổi đêm mà ngủ, hoàn toàn không biết có một đôi mắt ngọc lục bảo nằm trên cành cây cao của gốc cây gần bụi rậm cậu tựa vào đang lặng lẽ quan sát cậu.
---
Ngày hôm sau, cậu lại gặp quái vật nọ. Lo lắng nuốt ực một cái, cậu quyết định táo bạo: lén đi theo nó. Nguyên do rất đơn giản, đi theo nó không sợ đói, còn không sợ bị dã thú tấn công bởi vì cậu phát hiện sau nhiều ngày bám theo nó, trong phạm vi 5m lấy nó làm trung tâm không có sinh vật nào dám bén mảng đến gần. Cậu càng tin tưởng suy nghĩ của mình rằng quái vật này không tấn công cậu, nhất là sau một lần cậu phát hiện mình luôn nằm ngủ dưới sự bảo hộ(?) của nó, nên lá gan lớn thêm, cậu càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với nó.
Một lần nọ, quái vật cuộn mình nghỉ ngơi, cậu liều mạng đi tới, muốn thử vuốt ve nó nhưng không thành. Quái vật gầm gừ nhe hàm răng sắc nhọn táp một cái doạ cậu tái cả mặt rồi nhảy lên cây, cuộn lại tiếp tục ngủ. Cậu không bỏ cuộc, mỗi lần nó cuộn mình nghỉ ngơi đều chạy lại muốn chạm vào nó, quái vật chỉ gầm gừ chứ không tấn công nên cậu mới dám liều như vậy. Sau nhiều ngày nỗ lực, quái vật cuối cùng cũng mặc kệ cậu tiếp xúc, cậu vui vẻ vuốt ve lớp vỏ trơn nhẵn mà cứng cáp của nó, trưa nóng thì dựa vào người nó ngủ, thân nhiệt nó khá thấp có thể xua tan cái nóng, nhưng buổi tối lại khá lạnh, cậu không dám dựa, kẻo cảm mạo thì nguy, nhưng cậu vẫn dựa vì đây là nơi duy nhất khiến cậu thấy an toàn.
Quái vật sau nhiều lần đuổi cái đuôi bám theo không thành, đành chấp nhận số phận, nó chợt nhận ra có một thứ nhỏ bé rúc vào trong lòng cũng thú vị, nên thi thoảng, nó sẽ dùng đôi cánh mỏng bao lấy cậu, còn cọ mặt với cậu. Cậu rất vui vẻ mà cười rộ lên, nét trẻ con ngày nào đã trở lại vì với những gì cậu nhớ, đây là lần đầu tiên cậu nhận được sự tiếp xúc quan tâm của một sinh vật khác, thật buồn cười vì đó là một quái vật chứ không phải con người. Cậu nghĩ, quái vật có thể còn tốt hơn cả con người.
Cậu không còn lén lẽo đẽo phía sau quái vật, mà đường đường chính chính đi bên cạnh đồng hành cùng nó. Nó dạy cậu sống sót trong rừng, săn mồi, cậu học rất nhanh chóng, thoắt cái đã một tháng, hiện tại cậu đã có thể đuổi kịp quái vật khi nó tăng tốc di chuyển, thi thoảng một người và một quái vật còn lén tập kích đám cướp xui xẻo đi vào rừng. Cậu chẳng ngại ngùng khi bẻ gãy cổ hoặc cắt đứt đầu của một con người, vì thời gian dài được quái vật nuôi bằng thịt sống, cậu có chút thích mùi máu tươi.
Quái vật chỉ dẫn cậu, để cậu làm mọi chuyện cậu muốn, nhất định không làm khó cậu, chỉ duy nhất một điều: nó bảo vệ cậu quá kỹ. Nhưng điều đó cần thiết, bởi vì họ không thể tránh khỏi việc đụng độ những quái vật khác mà cậu thì chưa có khả năng chống lại một con quái vật thực sự, nên toàn bộ quá trình, cậu được quái vật bảo vệ như gà mẹ che chắn gà con, có chút buồn cười nhưng cậu thấy tim mình ấm áp và hạnh phúc.
Cậu muốn được ở bên cạnh quái vật suốt cuộc đời này. Cậu chẳng quan tâm cậu là con người, nó là quái vật mà phải cách xa, bởi thế giới chối bỏ cậu, chỉ có quái vật đã cứu vớt cậu, cậu không có lý do để vì thế giới mà bỏ nó. Cậu có thể vì quái vật mà không tiếc hi sinh mạng sống của mình, cậu nợ nó cái mạng này, cậu sẽ làm tất cả để được ở cạnh nó.
Quyết tâm đó trở nên mạnh mẽ hơn khi từng đêm xuống, cậu được chứng kiến quái vật biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong lúc ngủ, trái ngược hoàn toàn với vẻ đáng sợ thường ngày. Cậu đã ngẩn ngơ, đã bị mỹ nhân hớp hồn, đoạt đi trái tim nhỏ bé.
Cậu muốn ở bên quái vật, muốn quái vật là của mình. Cả quái vật và mỹ nhân, cậu đều thích.
Chỉ cần là y, cậu đều thích.
---
"Anh thật đẹp đó, anh biết không."
"Không."
"..."
"Còn mi thì ốm yếu, chẳng có sức hấp dẫn nào."
"Anh cứ chờ đi! Đến lúc em trưởng thành anh nhất định nghĩ lại!"
"Không có chuyện đó."
"Chắc chắn có!"
"..."
"Em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh không?"
"Không thể."
"Ách! Vì sao?"
"Mi không phải quái vật."
"Thế thì sao chứ?"
"Mi là con người, tuổi thọ rất ngắn. Mi không thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta."
"Vậy em sẽ trở thành quái vật!"
"Không thể."
"Vì sao?"
"Con người không thể biến thành quái vật."
"Sao lại không thể! Nhất định có cách!"
"Ngủ đi."
"Nhưng..."
"Ta nói ngủ."
"......Vâng."
.
.
"Em chỉ muốn ở cùng anh...đến hết đời... Nhất định em sẽ tìm ra cách."
"...Ừ."
"A? Anh vừa nói gì?"
"Ngủ."
"..."
---
Trải qua thêm một tháng ở cùng quái vật mỹ nhân, trừ những đêm cậu lén hôn y và bị y bịt mồm bắt đi ngủ thì không có chuyện gì lạ. Có điều, mệnh của cậu dường như phải luôn nếm trải đau thương, bởi vì một ngày mưa đổ xám xịt bầu trời, cậu bất lực bị một đoàn người mặc giáp mặt mày dữ tợn bắt đi, nhốt cậu vào một chiếc lồng gỗ cùng một đám trẻ con khác. Cậu bất lực nhìn y bị đám người đó vây lấy, đánh y trọng thương. Y không còn đường lui, đành bỏ mình khỏi mỏm vực. Trong giây phút đó, mắt cậu và y chạm nhau, cậu nhìn thấy nỗi tiếc nuối và buồn bã ánh lên trong đôi mắt ngọc lục bảo trước khi nó biến mất.
Cậu gào thét tên y trong vô vọng, muốn bứt khỏi chiếc lồng ngăn cách cậu để lao đến chỗ y. Nhưng cái gì cũng không làm được, cậu chỉ có thể nhìn thân ảnh y biến mất sau mỏm vực. Chiếc lồng đem cậu ngày càng xa, xa khỏi y, xa khỏi cơ hội được ở bên y, mọi thứ thu nhỏ dần trong tầm mắt.
Cậu nhận ra mình đã mất y.
---
Đám người là một trong những đội quân của đất nước phía đông lục địa, cậu bị bắt về cùng những đứa trẻ khác trở thành vật hi sinh trên chiến trường, cậu nhờ một chút mưu mẹo đã sống sót bằng cách giả chết và lẫn vào những xác chết. Đội quân kia thắng trận đều rút về, không hề để ý đến cậu, nhờ đó cậu thoát được một kiếp. Sau đó, một người bịt mặt từ đội quân đối địch phát hiện ra cậu, cậu cứ nghĩ hắn sẽ giết cậu, không ngờ hắn lại thu nhận cậu làm đệ tử thân truyền. Suốt thời gian sống với quái vật mỹ nhân cùng quá khứ không mấy tốt đẹp, cậu không có chút hảo cảm nào với con người nên đột nhiên nhận được ta tốt của kẻ khác khiến cậu không khỏi nghi ngờ. Nhưng tình trạng hiện tại không cho phép cậu có lựa chọn khác, cậu chấp nhận đi theo hắn, bắt đầu tiếp nhận võ thuật và tự cường hãn bản thân.
Cậu phải trở nên mạnh hơn, bởi vì cậu còn mục tiêu muốn thực hiện và kẻ để trả thù.
---
Thấm thoát đã mười một năm trôi qua, đứa trẻ yếu ớt ngày nào đã trở thành một thiếu niên mạnh mẽ. Cậu đã có thể tự mình làm nhiều chuyện không chút khó khăn. Cậu thật sự biết ơn sư phụ đã dạy dỗ và nuôi dưỡng cậu đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Duy mỗi vấn đề thực phẩm, sư phụ đã tốn rất nhiều nỗ lực để đem cậu về với sinh hoạt của người bình thường. Sư phụ và mấy người xung quanh lúc thấy cậu gặm xé thuần phục một miếng thịt sống đã hoảng sợ vô cùng, hình ảnh đó làm cậu có chút khoái trá. Sau này tuy đã ăn thịt chín như người khác nhưng thi thoảng cậu vẫn lén gặm thịt sống, chỉ để nhắc bản thân không được quên y.
Cái tên quỷ trong chiếc lưỡi hái cậu đoạt được cũng bất ngờ vì gặp phải một con người có ham muốn cố định với thịt sống. Nhưng bởi hắn là quỷ, tư tưởng khác con người, hắn thích điểm này ở cậu nên đôi lúc thường tỏ ra rất hợp tác. Và vì có mối liên thông tâm trí, hắn hơn ai hết biết rõ tâm ma trong lòng cậu là gì. Hắn tò mò muốn biết kẻ mà cậu luôn tìm kiếm là ai, lại có vị trí quan trọng như vậy, nhất là việc ăn thịt sống của cậu không khỏi liên quan đến kẻ đó.
Bởi vì vị trí ưu tiên nhất trong tâm lẫn trí của cậu vĩnh viễn chỉ có y. Suốt thời gian qua cậu luôn ra sức tìm kiếm tung tích y, cậu không tin y có thể chết dễ dàng như vậy.
Y là một quái vật hùng mạnh, y đã bảo vệ cậu rất tốt, y chắc chắn vẫn còn sống, cậu chỉ chưa tìm thấy y thôi. Trên quỷ về mặt này rất nhiệt tình giúp cậu tìm y, cậu không lộ chút hào hứng nào, ngược lại còn cảnh cáo hắn không được tơ tưởng đến y, bởi y là của cậu. Hắn nghe vậy chỉ cười sảng khoái, kẻ kia đối với hắn nhiều nhất cũng dừng ở mức đối thủ thôi, thằng nhóc này nghĩ nhiều như vậy để làm gì.
Một đêm nọ, cậu lơ đãng đi giữa hội chợ đêm, mùi con người choáng ngộp đã quen bất lâu nay chợt trở nên lạ lẫm.
Cậu nhớ y. Nhớ quãng thời gian sống cùng y trong khu rừng hoang vắng. Nhớ những ngày truy đuổi săn mồi phấn khởi mà hoang dại. Nhớ những đêm lạnh lẽo nằm trong lòng được y bao bọc. Nhớ đôi mắt ngọc lục bảo và dung mạo tuyệt mỹ của y. Nhớ cả cơ thể lạnh như băng mà cứng cáp khi y ở dạng quái vật.
Cậu nhớ tất cả về y. Cậu không dám quên, bởi nếu quên rồi một ngày nào đó gặp lại, cậu sợ không nhận ra y mà bỏ lỡ cơ hội trùng phùng. Từng ngày càng nhớ càng sâu đậm, bất tri bất giác nhận ra, từ khoảnh khắc nằm trong lòng y đêm đó, cậu đã yêu y mất rồi.
Mãi suy nghĩ, cậu vô tình lướt qua một người, mái tóc tím dài của người phất qua mang theo mùi hương rừng rậm hoang dại và một mùi khác rất quen thuộc mà cậu nghĩ đã biến mất từ mười một năm trước. Cậu vội giật tỉnh, quay phắt người lại muốn bắt lấy thân ảnh vừa vượt qua, nhưng xung quanh cậu trống không, nơi vừa rồi tựa hồ chẳng có người nào đi qua, vẫn là con đường ngập tràn sức sống của chốn lễ hội phồn hoa, mùi hương đặc biệt kia cũng không hề tồn tại.
Ngày nọ, cậu được sư phụ gọi đi hộ tống đến một đối tượng làm ăn. Người này là chủ một nhà kịch ở trung tâm vương quốc, nổi tiếng với các cầm ca vũ công kiều mỹ. Nhưng người từng làm ăn với chủ nhân nhà kịch mới biết tất cả chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, nhà hát thực chất là phần nhỏ của một tổ chức sát thủ ngầm và người chủ chính là một trong các thủ lĩnh dưới trướng chủ tế tổ chức. Sư phụ cậu rất coi trọng mối quan hệ này, bởi không phải ai cũng có khả năng mời mọc sự hợp tác từ tổ chức. Cậu vốn chẳng để ý, chỉ cúi đầu làm theo, cho đến khi cậu gặp người chủ đó.
Dung mạo tuyệt mỹ đó. Mỹ nhân đó. Ký ức từ quá khứ lần lượt ùa về choáng ngợp tâm trí cậu. Cậu ngây người, nhìn chằm chằm mỹ nhân tóc tím kia.
Đây là y. Là thật. Y còn sống và đang đứng ngay đây. Cậu vươn tay muốn chạm vào y, sợ rằng đây là ảo giác, rồi trong giây lát y sẽ lại biến mất.
Sư phụ kéo mạnh vai cậu khiến cậu bừng tỉnh, nhận ra tình huống không hợp lý cậu mới lui về chỗ ngồi. Việc giao dịch đều là sư phụ đảm nhiệm, cậu ngồi phía sau, ánh mắt chưa từng rời y. Trái tim cậu nhảy nhót vui sướng trong lồng ngực vì cuối cùng đã có thể hội ngộ với người thương, nhưng tâm trí cậu gào thét rằng có chuyện không ổn.
Cuộc giao dịch hoàn thành, sư phụ rất hài lòng, cười tươi nói lời tạm biệt với y, cậu chưa bao giờ thấy sư phụ nhiệt tình như vậy và điều đó khiến cậu thấp thỏm. Khi sư phụ đã rời khỏi phòng, cậu cố tình nán lại, xoay người đối mặt với y. Nhìn một lúc vẫn không thấy y phản ứng, đáp lại cậu chỉ là cái nhìn hờ hững từ đôi ngọc lục bảo xinh đẹp kia. Tim cậu chợt thắt lại, cậu buông cây lưỡi hái trong tay, lập tức nhào về phía người đối diện.
Y không tránh né, mặc cậu ôm chặt lấy thắt lưng mình, vẫn dùng ánh mắt hờ hững của người xa lạ nhìn cậu.
---
"Anh! Anh còn sống!"
"..."
"Sao anh không nói gì? Em rất vui vì cuối cùng cũng gặp lại anh! Có nhiều chuyện em muốn nói với anh lắm, nhưng mà hơn hết, chúng ta đã đoàn tụ rồi! Em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm..."
"..."
"Năm đó anh rơi xuống vực, em đã rất khổ sở, tim em nhói lên đau đớn vì nghĩ đến việc mất anh, phải xa anh... Em luôn tự nhắc bản thân không thể quên anh, để có thể tìm kiếm anh khi em mạnh lên. Và giờ em đã thực hiện được, trả thù những kẻ hại chúng ta năm xưa và quan trọng nhất, tìm được anh. Em lại có anh bên cạnh." (Cậu siết vòng tay quanh thắt lưng gầy nhưng săn chắc của y, dụi gò má vào lồng ngực mát lạnh quen thuộc)
"..."
"Lần này chúng ta sẽ không rời xa nữa nhé. Anh..." (Cậu trừng lớn mắt vì đột nhiên y đẩy cậu ra) "Anh... Làm sao vậy?"
"Ngươi không về cùng sư phụ mình sao?"
"Em...em muốn dành thời gian cùng anh trước! Sư phụ có thể chờ...."
"Ngươi nên biết vị trí của mình. Đừng quá phận."
"Anh...nói thế là sao?"
"Ta không biết ngươi là ai. Đừng tỏ ra quá thân mật."
"Anh....." (Cậu lại nhào tới nhưng lần này y né tránh) "Anh không nhận ra em sao?"
"Ta từng giết và cũng từng thấy nhiều người, ta không có thói quen nhớ mặt chúng. Trở về đi nếu ngươi không muốn bị quở trách."
"Em không..."
"Đi!"
"...." (Mặt cậu nhăn lại, nước mắt chực rơi, vội túm lấy cây lưỡi hái rồi chạy đi, sau đó không cam lòng mà quay lại nhìn, thế nhưng y chỉ để lại cho cậu một bóng lưng, cậu nuốt tiếng nấc chực trào ra, rời đi mà cõi lòng tan nát)
Dù người ở ngay đây, ta lại chẳng thể với tới
Tình yêu đã trao cho người, trái tim này sao lại đau?
---
Sao có thể? Sao lại như thế được!! Y không nhớ cậu!! Tại sao?? Chuyện gì đã xảy ra với y trong quãng thời gian kia? Là y tự đánh mất hay ai đã hãm hại?!
Cậu tự trách mình, nếu tìm được y sớm hơn, có lẽ y sẽ không đánh mất ký ức, y sẽ nhớ cậu, sẽ lại đem cậu bảo bọc như ngày xưa. Nếu như vậy, y...y sẽ không đối cậu lạnh lùng như người xa lạ. Nhưng cuộc đời không có chữ nếu, chuyện đã xảy ra rồi, nói cũng không thay đổi được.
Tên quỷ hiếm có được một lần cho lời khuyên mà không kèm theo câu châm chọc, hắn bảo cậu nếu y đã quên, vậy gợi cho y nhớ, còn không ký ức cũ nếu đã mất thì tạo ký ức mới. Cậu đắn đo hồi lâu, cảm thấy lời hắn nói không sai, nhưng nghĩ đến người thương quên mất mình, làm sao tránh khỏi đau lòng.
Cậu tự nhủ, thôi thì giống như ngày xưa, cậu lại bắt đầu mặt dày đeo đuổi y vậy. Hình dạng người chắc dễ bám hơn quái vật nhỉ?! Chuyện đã quyết, cậu thường nhân lúc được giao nhiệm vụ mà dành chút thời gian hoặc lén trốn đi vào buổi đêm, chỉ để đu vào phòng y từ cửa sổ, gây bất ngờ.
Y tựa hồ không thay đổi, ngày ấy cậu đeo bám dai đẳng vẫn chẳng đoái hoài, mặc kệ cậu thì bây giờ cũng như vậy, khác với hồi đó, phản ứng này của y khiến cậu không vui. Cậu làm liều, lao thẳng vào người y, muốn cùng y tiếp xúc thân mật nhưng đều thất bại, cậu luôn bị y thẳng tay ném ngược ra cửa sổ (cậu nhận ra y hiện giờ đối cậu bạo lực hơn hồi đó).
Cậu đổi chiến thuật, không chủ động xáp vào lòng y nữa, trái lại luôn ngồi ở khoảng cách nhất định, ngắm nhìn y làm việc (y lại không đuổi cậu đi vì xâm phạm phòng riêng, đám hạ nhân nhà kịch thấy cảnh đó liền âm thầm đổ mồ hôi lạnh). Thay vì động tay chân, cậu bắt đầu hỏi y, nói chuyện với y hòng gợi cho y nhớ lại quãng thời gian của hai người. Hầu hết đều cậu một mình tự độc tự thoại, y không hề đáp lấy một lời, nhưng cậu đã từng sống cùng y dù ở quá khứ, cậu vẫn nhìn ra y luôn lắng nghe cậu.
Liệu có phải y không hề quên cậu, nhưng vì nguyên nhân nào đấy y buộc phải làm vậy?
---
"Sư phụ em dường như để ý anh. Em chưa bao giờ thấy sư phụ tỏ ra nhiệt tình như vậy, người chỉ quan tâm về mỗi dã tâm của mình."
"..."
"Cũng tại cái mặt hại dân hại nước của anh đó! Tại sao anh không giấu đi như anh vẫn thường làm chứ!"
"..."
"Làm sao bây giờ? Nếu người ngoài cũng nhìn thấy, em cảm thấy không thoải mái.... Nếu chuyện đó xảy ra, em sẽ móc mắt họ. Bởi vì chỉ có em mới được thấy!"
"..."
"..." (Đây là tên quỷ vô tình thấy mặt y rất thức thời giữ im lặng để không phải kéo rắc rối về mình)
.
.
"Em vẫn luôn đi tìm anh. Còn anh? Trước khi anh mất ký ức anh có tìm em chứ?"
"..."
"Anh chưa bao giờ quên, đúng không?"
"..."
"Tại sao anh phải làm vậy? Em...tim em đau lắm... Anh... Em thích anh.... Không. Em yêu anh!"
.
.
"Giới thiệu với anh, đây là vũ khí em tìm được từ năm ngoái. Hắn nói nhiều và phiền phức lắm nhưng được việc vô cùng. Nhắc mới nhớ, gần đây hắn đột nhiên ít nói hơn hẳn..."
"..."
"..."
.
.
"Năm đó, anh bỏ lại chỗ thịt thừa, em không biết anh cố ý hay vô tình nhưng anh đã cứu mạng em, anh đã cho em thứ gì đó, không như lũ cặn bã kia. Em nợ anh mạng này, em muốn được bên anh để trả hết ân, nhưng dù có trả xong em vẫn muốn bên anh."
"..."
"Anh không nhớ... Vậy cũng không sao. Em đều nhớ, em sẽ nhắc lại cho anh. Lần này em sẽ không buông anh nữa đâu!" Vậy nên xin anh giải thích với em một lần, đừng im lặng mãi như vậy, được không? Anh...ánh mắt kia của anh....
Dù buộc chặt hơi ấm này từ bàn tay người
Cớ sao đôi mắt kia lại ngập tràn bi thương?
---
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro