Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Em trai

Y là đứa con đầu lòng được Mẹ Lớn yêu mến, cưng chiều. Hiển nhiên ngoài y còn có những đồng loại khác và đám người kia cũng được Mẹ nhận làm con nuôi, nhưng mọi người đều biết Mẹ yêu thích y trên hết.

Y rất thích hưởng thụ đãi ngộ này, và y cũng yêu thương Mẹ vô cùng nên mọi sự Mẹ muốn, y luôn thực hiện bằng tất cả khả năng của mình, chưa một lần làm Mẹ thất vọng. Ngay cả khi Mẹ biến y thành người, khó chịu cũng có vì không quen, nhưng y chấp nhận vì Mẹ muốn thế, dần đà làm quen với cơ thể mới.

Hình dạng người cũng không phải bí mật gì lớn lao, y chỉ không thích dùng nó khi có những kẻ khác xung quanh vì nó giảm bớt sự sợ hãi của kẻ khác đối với y. Y đã quen bọn chúng nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng, kinh sợ mà con người luôn dành cho quái vật.

Và rồi xuất hiện thằng nhóc đó.

Đám nữ nhân nói rằng thằng nhóc là loại hình yêu thích của Mẹ Lớn, hình dạng người của y là do Mẹ ban tặng nên tất nhiên được đắp nặn theo gu của pà, nhưng y luôn trưng gương mặt lạnh hơn băng, còn thằng nhóc kia, y phải nói, nó khá tăng động.

Lúc ấy, y cảm giác vị trí con cưng của mình có nguy cơ bị dao động, và quả thật như thế. Thằng nhóc kia được Mẹ nhận, vị trí giống hệt y, tuy chỉ đứng sau y nhưng điều đó không khiến y hài lòng chút nào.

Y không thích thằng nhóc, nó quá phiền phức và ồn ào, vô cùng tự nhiên mà xâm nhập không gian riêng tư của y, luôn mồm gọi y hai tiếng 'anh trai' ngọt xớt khiến y nổi da gà (nếu y có da gà để nổi). Y biểu thị sự chán ghét của mình đối với nó vô cùng rõ rệt, thậm chí dùng cả hình dạng quái vật để đe doạ nó, lúc nó nhào tới muốn ôm y liền đánh cho nó một trận, bấy nhiêu đó vẫn không đủ giảm bớt sự nhiệt tình quá mức của nó.

Y nhận thấy từ lúc thằng nhóc xuất hiện, sự bình tĩnh và lạnh tanh của y đang dần trôi tuột về phương xa, cứ hễ thấy cái mặt non nớt chưng ra nụ cười chói mắt của nó là y có xúc động muốn đánh cho nó bầm dập, sau đó phun độc liên tục còn hơn cả con mẹ rắn Cassiopeia. Dần đà, hình ảnh y trong mắt mọi người từ một kẻ lạnh nhạt đã trở thành một kẻ khó ở hở ra là phun độc với người khác, gương mặt luôn bày ra cảm xúc 'chớ lại gần trừ phi bây muốn ăn chửi'. Ngay cả Rengar, con mèo đối thủ một sống một còn của y luôn hăng hái đòi đánh nhau với y cũng tìm cách trốn tránh y mấy lần vì hắn là kẻ bị y phun độc nhiều nhất, bởi do hắn gặp y nhiều nhất.

Đây là giận cá chém thớt, Nidalee nhún vai nói, chẳng buồn đi an ủi thằng bạn nối khố vì chơi ngu tự làm tự chịu.

Ngoài mặt thì tỏ ra chán ghét, làm mọi cách cho nó tránh xa, y thật sự không dám ra tay nặng với nó, vì Mẹ sẽ khiển trách y. Lần đầu đánh cho nó bầm dập, Mẹ đã bênh vực nó, không vui bảo y không được làm như vậy. Cũng vì thế mà y càng ghét thằng nhóc hơn, Mẹ chưa bao giờ đối xử với y như vậy, chỉ vì nó!

Thái độ của y đối với thằng nhóc ngày một lãnh đạm, y còn chẳng buồn ra tay đánh nó hay chửi bới nó, hoàn toàn xem nó như không khí. Hiển nhiên y dễ dàng nhận thấy thằng nhóc buồn bã và có xu hướng muốn bỏ cuộc, đây là điều y muốn và nó khiến y hài lòng.

Phải không?
---

Thằng nhóc không xuất hiện trước mặt y lần nào nữa sau ngày hôm đó. Thực chất, nó không còn xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa sau ngày hôm đó. Tên ninja bóng tối bắt đầu lo lắng vì y nói thằng nhóc chưa từng về nhà kể từ ngày đó.

Mẹ bảo y hãy đi tìm nó. Y khó chịu phản đối, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Mẹ y cũng đành phải đi. Y bĩu môi, ai bảo nó là 'em trai' dưới y chứ. Nghĩ lại thì cái đám người ở nơi này đâu có dễ bị bắt nạt như vậy, nhất là thằng nhóc còn có một tên quỷ đồng hành cùng nó. Chuyện gì có thể xảy ra được?

Câu nói 'chuyện gì cũng có thể xảy ra' của Mẹ chưa bao giờ sai, đánh tỉnh y khỏi câu hỏi trước đó. Y tìm được tên quỷ trong lốt lưỡi hái kia đầu tiên, không kịp để hắn mở miệng nói cái gì, y không tự chủ mà tuôn một tràng độc khiến hắn câm nín. Y cũng không biết tại sao bản thân lại mất bình tĩnh như vậy, xách lấy cái lưỡi hái bảo hắn chỉ nơi tìm thằng nhóc. Y muốn kết thúc việc này nhanh chóng.

Lúc y tìm được thằng nhóc, chỉ có thể dùng hai chữ 'thê thảm' để diễn tả tình trạng của nó. Y không đem nó về được, thương thế của nó không tiện di chuyển, chỗ nó nằm lại dưới đáy vực, y không có vấn đề nhưng nó thì có. Y chửi vài tiếng phiền phức, đặt cái lưỡi hái bên cạnh thằng nhóc rồi xoay người rời khỏi.

Rhaast hết hồn khi thấy y bỏ đi, cứ nghĩ y sẽ bỏ mặc thằng nhóc sống chết dù đã tìm được nó, này có quá tàn nhẫn không? Nhưng hắn đã nghĩ nhiều khi thấy y quay lại, ôm một đống dược thảo trong tay, hắn trút ra một tiếng thở phào mà chính hắn cũng không nhận ra.

Nhân lúc thằng nhóc còn bất tỉnh, y nhanh chóng dùng dược thảo xử lý vết thương ngoài da và cầm máu, chỗ gãy xương cũng nắn lại, bớt đau đớn hơn khi nó không tỉnh táo. Tốc độ hồi phục của con người lại quá chậm, y đoán họ sẽ phải ở lại đây vài ngày, lại bực mình mà phun độc. Rhaast nằm bên cạnh rất ngoan ngoãn không gây sự chú ý, tránh cho y đem hắn làm mục tiêu xả giận. Hắn mà biết y còn khó ở hơn sư phụ của thằng nhóc từ đầu, hắn đã ngăn không cho thằng nhóc tiếp xúc rồi. Ngẫm lại thì mọi chuyện cũng do cái bà Nữ Đế kia thôi. Chí ít, đó là suy nghĩ của hắn vì hắn không thoải mái khi ở với bà ta.

Thằng nhóc rất ngạc nhiên khi tỉnh dậy, nhìn thấy y ngồi bên cạnh chữa thương cho nó với gương mặt khó ở băng lãnh quen thuộc. Nó xấu hổ một chút rồi cúi đầu ủ rũ khi nhớ thái độ của y với nó trước đó, vì không muốn làm phiền y, nó bảo y đưa thuốc để nó tự lo, còn nói y về trước, nó khoẻ lại sẽ về sau nhưng bị y quát một tiếng liền im luôn, bất động nằm đó để 'anh trai' chăm sóc. Rhaast vẫn thức thời làm cảnh, không hó hé một tiếng nào khiến thằng nhóc thấy lạ vì tên này ngày thường nói nhiều lắm cơ mà.

Khi thằng nhóc ngủ, y ngồi bên cạnh canh chừng. Liếc mắt nhìn nó thở đều đặn, cẩn thận tỉ mỉ quan sát, sau lại không tự chủ mà đưa tay chạm vào mái tóc dài đen mượt của nó, nhẹ vuốt.

Cảm xúc không tệ, y nghĩ, lại nhìn thằng nhóc nhẹ run run người, cơ thể dịch về phía y sát rạt. Y cau mày, theo thói quen muốn đạp nó ra thì nghe thằng nhóc nói mớ, khóc xin lỗi y. Y thở dài, dịch đầu nó nằm lên đùi y, nhẹ nhàng vuốt tóc nó an ủi. Thằng nhóc thả lỏng người, biểu cảm vui vẻ chìm sâu vào giấc ngủ. Y nhìn gương mặt bình yên của nó, lại nhìn cái tay đang vuốt ve nó như một con mèo, đột nhiên nghĩ có đứa em trai thế này cũng không tệ.
---

Từ hôm đó về sau, thằng nhóc hoạt bát trở lại, tiếp tục phiền nhiễu y, xâm phạm không gian riêng tư của y, tăng động xung quanh y, thiếu điều làm đỉa bám lên người y nữa thôi. Đến nỗi sư phụ của nó phải tới tận nơi xin lỗi y và lôi thằng nhóc về, nhưng ngày hôm sau nó vẫn chứng nào tật nấy.

Chết người ở chỗ, y cũng mặc kệ nó bám đuôi, ngược lại còn dung túng cho hành động của nó, không còn đánh nó nữa, mặc dù đôi khi vẫn cứ phun độc như một thói quen, toàn bộ đều không có ác ý.

Thằng nhóc vui vẻ vô cùng, biểu cảm chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Y tự hỏi, ở bên y khiến nó vui như vậy sao?
---

"Anh này. Tại sao lâu rồi anh không còn đánh em nữa vậy?"

"..."

"Cái thằng M này, mày cút ngay cho anh không anh lại đập cho sư phụ mày nhận không ra mày bây giờ."

"Đánh đi~ Em sẵn sàng đứng cho anh đánh nè~"

"Mày cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro