
Chương 8
Gia Thụy nằm ở trên giường bệnh suốt một ngày, không ăn không uống cũng không nói chuyện, ngơ ngác nhìn trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đối với chuyện mình tối hôm qua thế nhưng vẫn nhớ không được, chỉ biết mình đau đến sắp hôn mê thì trông thấy Thừa Lỗi vẻ mặt lo lắng hô tên của mình, Thừa Lỗi đem mình ôm lên thì mình cái gì cũng không biết nữa.
Khi tỉnh lại thì thấy Thừa Lỗi đang canh giữ ở bên giường, nhìn thấy mình mở mắt ra, liền hướng về phía mình cười rộ lên. Nhìn thấy vẻ mặt hắn mỏi mệt, không phải là cả đêm không ngủ chứ? Gia Thụy vốn đang đối với hắn cảm kích vậy nhưng sau khi biết được mình mang thai con của hắn thì liền mặc kệ quan tâm của Thừa Lỗi.
Thừa Lỗi ở bên giường cậu bận trước bận sau hầu hạ cậu, một hồi hỏi cậu khát không, một lát hỏi cậu có đói bụng không, một xíu lại hỏi cậu có muốn thêm quần áo hay không… Thế nhưng cũng không được đáp lại.
Mãi đến khi Thừa Lỗi nói câu “Gia Thụy à, cho dù em không ăn, con trong bụng cũng cần dinh dưỡng mà!” vừa mới dứt lời, liền nhận được một cái ánh mắt trắng dã của Gia Thụy. Ánh mắt tròn tròn mở thật to trừng Thừa Lỗi, hận không thể đem hắn lột da rút gân.
Thật sự là cái gì cũng chẳng màn, từ lúc biết mình mang thai con của Thừa Lỗi, trong lòng Gia Thụy khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu rối rắm. Cùng Học Nghĩa còn không có ly hôn, hiện tại lại xảy ra loại chuyện này, ông trời thật đúng là cùng cậu chơi một trò chơi lớn. Hiện tại trong đầu cậu đặc biệt loạn, sinh mạng mới trong bụng ấy lại làm cho cậu càng phiền não hơn!
Mắt thấy trời sắp tối, Thừa Lỗi lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, đứng dậy cùng Gia Thụy nói hắn trở về lấy bữa tối. Lúc đi ngang qua y tá, còn đặc biệt dặn dò y tá trực ban giúp chăm sóc Gia Thụy, làm cho một đám y tá càng sùng bái nhiều hơn, không chỉ có đẹp trai hơn nữa đối với vợ mang thai quan tâm tỉ mỉ chu đáo, làm cho các cô y tá hâm mộ cực kỳ.
Mới vừa đi tới cửa, liền thấy Học Nghĩa vui rạo rực đi vào cửa chính bệnh viện.
"Lưu Học Nghĩa, đến bệnh viện cậu cười thành như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm người ta hiểu lầm đầu óc cậu có bệnh."
Anh cả tối hôm qua còn đối với mình vẻ mặt áy náy, hôm nay lại trở thành một bộ dáng khó chịu với mình, tuyệt đối là trả thù, trả thù!
“Anh, có anh trai nào lại nói như vậy với em mình chứ!” Cuối cùng ở khí áp cao của Thừa Lỗi, y bại trận, Học Nghĩa thu hồi khuôn mặt tươi cười.
Thấy Học Nghĩa vẻ mặt kinh ngạc, Thừa Lỗi nhất thời tâm tình đã khá nhiều, cả ngày bị Gia Thụy coi nhẹ, hiện tại Học Nghĩa lại đánh vào nòng súng.
“Cậu tới làm gì?”
“Anh, tối hôm qua em không phải nói với anh rồi sao, để Gia Thụy ký thoả thuận ly hôn, sau này anh cùng cậu ấy cùng một chỗ không phải không ai dám nói xấu ư!”
"Cũng đúng, chỉ có điều hôm nay Gia Thụy tâm tình không tốt, cậu nói kế hoạch quá mạnh mẽ cứng rắn, tôi sợ ký không được thoả thuận ly hôn ngược lại còn kích thích em ấy. Nếu lần này em ấy không ký, chờ sau này có cơ hội rồi hãy nói, biết không?"
Mặc dù Học Nghĩa nghĩ nhanh lên một chút đem chuyện này giải quyết đi, nhưng anh trai lại dặn dò như vậy, tự nhiên là phải dựa theo anh trai nói mà làm, bằng không… Ngẫm lại hậu quả đáng sợ, Học Nghĩa không khỏi run lên.
"Biết rồi anh, yên tâm đi, em sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh."
"Chuyện này không nói cho trong nhà chứ?"
"Tuyệt đối không có, yên tâm!"
Nhận được cam đoan của Học Nghĩa, sau đó Thừa Lỗi mới an tâm lái xe về nhà lấy cơm dinh dưỡng cho vợ mình.
Học Nghĩa không nghĩ tới thoả thuận ly hôn lần này lại ký dễ dàng như vậy.
Vừa đi vào cửa Học Nghĩa thấy Gia Thụy ngồi tựa vào trên giường bệnh nghỉ ngơi, người so với lần gặp trước gầy đi một chút, làn da vẫn trắng trắng mềm mềm, chỉ là không có huyết sắc gì. Nếu cha mẹ mình không có ép mình lấy cậu, hiện tại cậu hẳn là sẽ sống rất vui vẻ rất hạnh phúc đi, sẽ không giống như bây giờ cô đơn bất lực.
Cha mẹ Gia Thụy đều định cư ở nước ngoài, có thể biết, lúc trước Gia Thụy gả cho mình là hạ quyết tâm biết bao.
Nghĩ như vậy, thoả thuận ly hôn trong tay có vẻ rất nặng nề. Bởi vì tâm tình của mình dao động, càng khó mở lời để Gia Thụy ký tên.
Gia Thụy trông thấy Học Nghĩa thì bị giật mình, nhìn thấy túi văn kiện trong tay y, có lẽ cũng biết mục đích Học Nghĩa lần này tới là gì. Chỉ là Học Nghĩa không nói lời nào, Gia Thụy cũng chỉ là nhìn chằm chằm y không mở miệng.
Ngoài cửa sổ bóng đêm bao phủ phòng bệnh, gió nhẹ thổi vào vén bức màn lên, làm cho phòng bệnh càng yên tĩnh.
Chịu đựng không nổi bầu không khí này Học Nghĩa mở miệng trước: “Gia Thụy, em, em hiện tại khỏe hơn chưa?”
Không nói lời nào cũng tạm, Học Nghĩa mở miệng, Gia Thụy liền nhịn không được rớt nước mắt xuống. Không phải muốn tới để tôi ký thoả thuận ly hôn thôi sao, vì sao còn muốn làm trái lòng mình đến quan tâm tôi, một người bị vứt bỏ!
"Đưa sang đây đi!" Gia Thụy yếu ớt vươn tay với Học Nghĩa.
Có hơi bị loại thái độ này của Gia Thụy làm cho ngơ ngẫn, nhất thời Học Nghĩa còn không có kịp phản ứng Gia Thụy bảo mình lấy cái gì cho cậu. Gia Thụy bất thình lình xốc chăn lên, một phen đoạt lấy túi văn kiện trong tay Học Nghĩa, nhanh chóng ở trên thoả thuận ly hôn ký tên của mình, lại một phen ném tới trên người Học Nghĩa, động tác liên tục khiến Học Nghĩa không kịp phản ứng, đã bị thoả thuận ly hôn đập vào mặt.
"Thoả thuận ly hôn tôi đã ký rồi, hiện tại anh có thể cầm nó cút đi!" Gia Thụy cắn môi dưới, hung tợn nói, nhưng trên mặt lại tái nhợt đến khiến Học Nghĩa có chút đau lòng.
Chưa từng thấy qua một Gia Thụy như vầy, ở trong ấn tượng của Học Nghĩa, Gia Thụy luôn luôn một bộ dáng lạc quan vui vẻ, mỗi khi cùng mình nói chuyện lúc nào cũng nhỏ giọng mỉm cười, hiện tại thân thể này không thoải mái lại còn giống như một sư tử con bị chọc giận, thật là lần đầu tiên gặp thấy.
Vốn đang nghĩ lần này đến để cậu ký tên sẽ rất khó khăn, vốn nghĩ tốt lời uy hiếp cậu, căn bản không có công dụng. Người trước mắt này gầy yếu lại tái nhợt, nếu như lúc trước không có gặp được mình thì tốt biết bao!
Học Nghĩa cúi đầu khom người nhặt giấy tờ trên mặt đất lên, “Gia Thụy, xin lỗi, đây đều là lỗi của tôi, tôi có lỗi với em! Sau này chúng ta tách ra, em có thể tìm một người yêu em, nuông chiều em cả đời!”
Khi Học Nghĩa đứng dậy, phát hiện Gia Thụy lại nằm trở về trên giường, quay lưng lại với mình. Chăn run lên từng hồi, hẳn là trốn ở trong chăn khóc rất đau lòng đi! Học Nghĩa thở dài một hơi, “Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước!”
Thanh âm đóng cửa vang lên, Gia Thụy mới từ trong chăn thò đầu ra, ánh mắt bởi vì khóc mà sưng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro