
Chương 18
Sáng sớm hôm sau, Thừa Lỗi liền mang theo Gia Thụy về nhà.
Đứng ở đó trước cánh cửa vừa cao lớn vừa lộng lẫy, Gia Thụy hít một hơi thật sâu, vì người yêu cùng con, mặc kệ có gặp phải khó khăn gì đều phải cùng bọn họ cùng nhau vượt qua. Thừa Lỗi nắm tay Gia Thụy, hơi hơi dùng sức, tiếp thêm tự tin cho Gia Thụy, cho cậu dũng khí lớn hơn nữa.
Người làm trong nhà nhìn thấy Thừa Lỗi đều cúi đầu chào hỏi, thấy Điền Gia Thụy bên cạnh Thừa Lỗi cũng cảm thấy rất kỳ quái, Học Nghĩa thiếu gia cùng Điền Gia Thụy đã ly hôn rồi, tại sao Thừa Lỗi thiếu gia còn mang theo Điền Gia Thụy trở về? Tuy rằng bọn họ đều rất nghi hoặc, thế nhưng Thừa Lỗi thiếu gia mang người về, ai cũng không dám thờ ơ.
Đi vào phòng khách thấy hai ông bà, ba ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, xem báo sáng, mẹ đang cắt sửa hoa tươi sáng sớm mới hái vào.
"Ba mẹ, con đã về."
Mẹ nghe thấy thanh âm của Thừa Lỗi, kinh hỉ ngẩng đầu lên, “À, là Lỗi Lỗi đã về rồi, sao hôm nay…” Nói còn chưa nói hết, liền thấy Gia Thụy cùng theo Thừa Lỗi đi vào, “Gia Thụy!!!”
Ba đang chăm chú xem báo nghe được vợ mình nói, cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, rõ ràng hai ông bà đều bị Gia Thụy đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình.
Vì sao Thừa Lỗi lại cùng Gia Thụy cùng nhau về? Hơn nữa, hơn nữa Gia Thụy rõ ràng là.. Mang thai! Chẳng lẽ lúc Học Nghĩa và Gia Thụy ly hôn, Gia Thụy đã mang thai con của Học Nghĩa?
Nói như vậy con là của Học Nghĩa?
Nếu như con thật là của Học Nghĩa, Thừa Lỗi lại cùng Gia Thụy cùng một chỗ, rốt cuộc con là của Học Nghĩa hay là của Thừa Lỗi? Ở cùng Học Nghĩa rõ ràng không thể, Học Nghĩa cùng Chi Quang đã có con rồi, cho dù Chi Quang biết rõ đạo lý cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ chồng mình cùng vợ trước có con! Ở cùng Thừa Lỗi thì Thừa Lỗi sẽ thích đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống với mình sao?… Trong đầu mẹ Lưu hiện ra một đám vấn đề làm người ta đau đầu.
Nhìn Thừa Lỗi chợt quỳ xuống, hai ông bà lại càng kinh ngạc. Trời ạ! Đây hát tuồng gì vậy?
"Này, này tới cùng là xảy ra chuyện gì hả?!" Mẹ kích động mà đứng lên, trong tay còn cầm một cành hoa và cây kéo.
"Ba mẹ, con muốn ở bên Gia Thụy, chúng con là hai bên tình nguyện, hy vọng hai người tác thành cho chúng con!” Thừa Lỗi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn hai ông bà, “Hơn nữa Gia Thụy đã mang thai, là con của con!”
"Cái gì!!"
"Cái gì!!"
Hai ông bà bị Thừa Lỗi khiến cho giật mình cả kinh, từ lúc Thừa Lỗi và Gia Thụy trở về, tin tức làm người ta kinh hoàng thật sự là không ngừng oanh tạc bọn họ mà.
"Con trai, con nói là sự thật sao?!" Mẹ Lưu buông kéo và hoa xuống, thiếu chút nữa vì sợ hãi mà rơi xuống, chậm rãi hướng bọn họ đi tới, “Gia Thụy mang thai con của con?”
Thừa Lỗi kiên định gật đầu.
Thấy Thừa Lỗi gật đầu, trong lòng của mẹ Lưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi đầu loạn thành một đoàn cuối cùng tỉnh táo lại rồi, cũng may không phải mình nghĩ như vậy, bằng không quan hệ này cũng thật là loạn thành một đống bùn đất.
Gia Thụy thấy mẹ Lưu đi tới thì có chút sợ hãi, không để ý cơ thể mình mang thai nặng nhọc, cũng vội vàng quỳ xuống.
"Ba mẹ, con, con cùng Thừa Lỗi là thật tình yêu nhau." Bởi vì hồi hộp, ngay cả xưng hô cũng chưa sửa, lại giống như trước kêu hai ông bà Lưu là ba mẹ, "Mặc dù con ngày trước cùng Học Nghĩa từng kết… kết hôn… Thế nhưng chỉ cần hai người để con ở bên cạnh Thừa Lỗi, cho dù không tổ chức hôn lễ cũng không quan trọng, chỉ cần để con ở bên Thừa Lỗi thôi.”
"Gia Thụy!" Thừa Lỗi bị những lời này của Gia Thụy làm cho cảm động đến nói không ra lời, bảo bối của hắn mang thai con của hắn mãi đến giờ cũng không có danh phận, vì có thể cùng hắn cùng một chỗ, ngay cả lễ cưới cũng có thể bỏ qua. Thế nhưng hắn làm sao lại có thể không cho người yêu của mình một lễ cưới hoàn mỹ chứ! Cho dù cha mẹ không đáp ứng, mình cũng sẽ không để bảo bối bị một chút thương tổn nào!
Mẹ Lưu không biết làm sao nhìn chồng mình, ba Lưu hồi lâu không lên tiếng vẻ mặt nghiêm túc đi tới, giơ tay lên, mắt thấy sẽ rơi xuống trên người Thừa Lỗi, Gia Thụy sợ tới mức nhắm hai mắt lại.
Đối với trưởng bối, muốn đánh cũng sẽ không đánh trả, Thừa Lỗi cúi đầu chờ cái tát của ba rơi xuống. Thế nhưng, đau đớn trong dự đoán không có đến, tay ba lại dừng ở trên bờ vai của hắn, vỗ vỗ.
"Đứng lên đi, quỳ lâu như vậy rồi, con da dày thịt béo không biết đau đầu gối, cũng nên quan tâm chú ý Gia Thụy chứ." Đang nói, mẹ Lưu lập tức hiểu ý nâng Gia Thụy dậy, "Mang thai còn đi theo Thừa Lỗi càn rỡ gây sức ép!"
Thừa Lỗi và Gia Thụu hai người anh nhìn em, em nhìn anh, vẻ mặt không tin.
Chuyện cùng cha mẹ nói lâu như vậy vẫn không dám nói ra khỏi miệng, không chỉ không giống trong tưởng tượng chịu mắng chịu đòn, ngược lại còn được quan tâm, đây thật sự là chênh lệch quá lớn!
"Thất thần làm gì, còn không cho Gia Thụy ngồi xuống nghỉ ngơi!" Ba có chút tức giận nói với Thừa Lỗi.
Thừa Lỗi vội vàng đỡ Gia Thụy ngồi xuống, mẹ Lưu còn thân thiết để người làm đem cà phê mới vừa pha bưng lên cho Gia Thụy đổi thành sữa tươi ấm áp.
"Gia Thụy thật sự quyết định muốn cùng Thừa Lỗi ở cùng một chỗ sao?" Ba Lưu hỏi.
Gia Thụy nhìn hai ông bà một chút, lại nhìn nhìn Thừa Lỗi, gật gật đầu.
“Thừa Lỗi, nếu con đã quyết định ở cùng một chỗ với Gia Thụy thì phải chăm sóc nó cho tốt. Gia Thụy là một đứa trẻ tốt, chúng ta đều rất thích nó, sự tình trước kia là Lưu gia chúng ta không đúng, là chúng ta có lỗi với Gia Thụy mà! Hiện tại ông trời nếu an bài hai đứa bên nhau, ba với mẹ sẽ không phản đối, chỉ cần hai đứa hạnh phúc là tốt rồi!” Ba Lưu vẻ mặt hiền lành, lời nói thấm thía nói với hai người.
Mẹ Lưu bên cạnh nhìn ở trong mắt, ngọt ở trong lòng, “Gia Thụy đó, thế nào cũng là con dâu của chúng ta nha!” Vừa nói còn vừa đi đến bên cạnh Gia Thụy ngồi xuống, nắm tay Gia Thụy nói, “Gia Thụy à, đứa nhỏ mấy tháng rồi? Ngày sinh theo dự tính là lúc nào? Đến lúc đó mẹ sớm…”
"Mẹ, Gia Thụy lúc này mới hơn bảy tháng, còn rất sớm!" Thừa Lỗi rất yêu vợ trả lời ngay.
"Thực sự nha, mới bảy tháng liền lớn như vậy rồi, vậy chắc sẽ sinh cho mẹ một cháu trai ú nu trắng trẻo rồi!" Mẹ Lưu cười đến mức không khép miệng được.
"Mẹ, hai người trước đó giới thiệu bạn gái cho Thừa Lỗi, hiện tại…" Gia Thụy nhìn người phụ nữ trước mặt, thật cẩn thận hỏi.
"Trước đây vẫn cho rằng Thừa Lỗi độc thân nên mới nghĩ giới thiệu cho Thừa Lỗi, yên tâm đi, mẹ sẽ đem chuyện xử lý tốt." Nói xong còn chớp chớp mắt với Gia Thụy "Chẳng lẽ Gia Thụy ghen tị sao?"
Khuôn mặt Gia Thụy hồng hồng, ấp a ấp úng nói: "Con, con đâu có ~"
"Thụy Thụy à, anh thề với trời, anh thật không có cùng cô ta làm gì cả!" Thừa Lỗi sợ Gia Thụy nghĩ lung tung, lập tức giải thích.
"Được rồi được rồi, em tin anh!"
Nhìn thấy Gia Thụy nở nụ cười, Thừa Lỗi mới thở ra một hơi.
Thừa Lỗi và Gia Thụy đương nhiên ở lại ăn cơm trưa, sau đó Thừa Lỗi bị vô số cuộc điện thoại oanh tạc của thư ký mới lưu luyến đi đến công ty. Vốn Gia Thụy ở lại cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng hai ông bà Lưu đối với Gia Thụy rất thân thiết, cho nên băn khoăn của Gia Thụy cũng biến mất.
Buổi tối về đến nhà, thấy trên bàn trà phòng khách bày ra mấy gói to, Gia Thụy mở ra nhìn, đối với Thừa Lỗi đang uống nước hô: “Thừa Lỗi, anh tại sao lại đi mua nhiều quần áo con nít như vậy! Em đều nói rồi, chúng ta trước mua đã đủ rồi, chờ con sinh ra sau đó mua thêm nữa là được!”
Thừa Lỗi cầm ly nước đi đến, nhìn Gia Thụy đang chu môi oán giận, buồn cười nói: “Đây là lần trước ở cửa hàng trẻ sơ sinh đặt mua, lúc tan ca gọi điện thoại kêu anh qua lấy, anh phải đi lấy về, trước cũng hỏi qua em rồi, em không phải cũng đáp ứng rồi!”
“Em đáp ứng rồi, thế nhưng lúc ấy em cũng không thấy rõ hóa đơn nhiều đồ như vậy, hơn nữa hiện tại còn không biết là con trai hay con gái mà, cái gì cũng mua một bộ, quá lãng phí mà!”
“Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng không có khả năng chỉ cần một đứa con mà, sinh xong đứa này tiếp theo sinh đứa nữa, tốt nhất sinh một đội bóng đá đi!” Thừa Lỗi đối với vợ mình cười ngốc nói.
"Cái gì chứ? Thừa Lỗi! Anh xem em thạn cái gì, ai nói phải sinh nhiều con như vậy với anh, thấy ghét thấy ớn…" Gia Thụy hai tay đẩy Thừa Lỗi đang nhào tới, hai cái đấm nhẹ không đau không ngứa đánh vào trên ngực Thừa Lỗi.
“Nè ~ Cưng ơi ~ Thừa phu nhân ~ Đến cùng ông xã làm chút vận động hữu ích cho thể xác và tinh thần đi!” Thừa Lỗi nói xong liền một hơi ngậm vào vành tai nhạy cảm của Gia Thụy.
“Ưm hư ~ em, em không muốn làm ~ ưm ~” Gia Thụy tựa như con mèo nhỏ rên rỉ đáp.
"Bảo bối, phản kháng vô hiệu!" Thừa Lỗi nói xong, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn màu anh đào kia của Gia Thụy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro