Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Hôm nay là buổi họp báo ra mắt phim <Em là cô dâu của anh>.

 

Tôi với tư cách là nam chính tham dự với trang phục lộng lẫy.

 

Bởi vì chương trình tài nghệ quá nổi mà tôi trở mình nổi tiếng, đạo diễn trực tiếp bổ nhiệm tôi làm nam chính.

 

Tôi còn hỏi qua đạo diễn: "Thật sự không cần thử vai sao?"

 

Đạo diễn xua tay: "Trong chương trình giải trí, trạng thái tinh thần của cậu cùng nam chính của tôi giống nhau như đúc."

 

Tôi:"……"

 

Trong phiên trả lời câu hỏi của phóng viên, ngay từ đầu rất suôn sẻ.

 

Đột nhiên có một phóng viên xa lạ hỏi đích danh tôi:

 

"Cậu Điền, xin hỏi cậu thấy thế nào về việc tự tay tống em trai vào tù?"

 

Tôi cau mày, tôi cảm thấy sự việc không đơn giản.

 

Tôi nói vào micro: "Nếu cảnh sát bắt cậu ta, thì chắc chắn cậu ta đã phạm pháp mà không do ai cả."

 

Có người nhỏ giọng nghị luận:

 

"Điền Gia Thụy có em trai sao? Tự tay tống em trai mình vào tù, tàn nhẫn như vậy?"

 

"Điền Gia Thụy nói đúng, cảnh sát cũng không tùy tiện bắt người."

 

Nhân viên công tác đã cố gắng lấy micro nhưng hắn nhanh chóng né được và những lời tiếp theo của hắn trở nên bùng nổ hơn.

 

“Theo như tôi biết, nhà họ Tả đã nuôi nấng cậu 20 năm, nhưng cậu lại không tiếc mưu hại em trai Tả Diệp, thậm chí mẹ nuôi của cậu gọi điện van xin cũng bị cậu và người yêu uy hiếp, cậu cũng thật độc ác! Hôm nay tôi đứng ở đây, chính là để công khai những việc làm xấu xa của cậu, để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cậu!"

 

"Cái gì, Tả Diệp thật sự là em trai của Điền Gia Thụy? Nhưng bọn họ luôn không hợp nhau."

 

Cuộc thảo luận ngày càng rôm rả, tôi dứt khoát đứng dậy và đối diện với ánh mắt khiêu khích của hắn.

 

"Nếu bạn nói tôi mưu hại cậu ta, tôi có thể phát bằng chứng!"

 

Tôi lấy điện thoại di động ra, nhưng hắn trước tôi một bước đem một đoạn ghi âm ra.

 

“Tôi dám nói như thế, sao có thể không có chứng cứ, mọi người thưởng thức một chút cậu Điền Gia Thụy của chúng ta máu lạnh vô tình như thế nào đi."

 

Mẹ nuôi: "Gia Thụy, con có thể buông tha em trai con có được không?"

 

Mẹ nuôi: "Diệp nhi thấy con đã hết thời, đặc biệt kêu đạo diễn làm một tiết mục để nâng con. Nhưng con đang làm gì vậy! Con muốn tống em trai con vào tù!"

 

Tôi: "Tôi chính là muốn cảnh sát giáo dục các người thật tốt."

 

Người đàn ông: "Nếu dám động đến Thụy Thụy, tôi sẽ để cả nhà các người được chôn cùng."

 

Mẹ nuôi: "Anh là ai!"

 

Người đàn ông: "Tôi là chồng của cậu ấy."

 

Waoooooo!

 

Ghi âm đã kết thúc, hiện trường bùng nổ.

 

Bản ghi đã chỉnh sửa này cực kỳ nhiều thông tin.

 

Bên trong đúng là trước lời van xin của người mẹ nuôi, tôi tỏ ra thờ ơ, còn người đàn ông lạ mặt đã tự xưng là chồng của tôi dùng những lời lẽ cay độc đe dọa.

 

Vậy không phải ngang nhiên đội cho Thừa Lỗi cái mũ bị cắm sừng sao.

 

Người phóng viên không chút che dấu lộ ra nụ cười chiến thắng.

 

Nắm tay hai bên bị tôi siết chặt.

 

Hóa ra cậu ta nói sẽ không để tôi sống dễ dàng, đó là thật à.

 

Trái tim như chìm xuống đáy vực, là đau khổ và đắng chát, thất vọng đến tận cùng.

 

“Điền Gia Thụy, cậu không nói lời nào là ngầm thừa nhận chuyện này sao?” Bắt đầu có phóng viên giơ micro lên tra hỏi tôi.

 

"Cha mẹ nuôi của cậu đã vất vả nuôi cậu lớn lên, đây là báo đáp của cậu với họ sao? Cậu thật sự giống như mẹ nuôi cậu đã nói, là con sói mắt trắng vậy."

 

"Khó trách cậu ấy chỉ có thể cưới một người thực vật, ài, người trong sạch ai lại gả cho một người thực vật? Còn không phải tham tiền lại không bị kiểm soát, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi nhà giàu kia!"

 

Chỉ trỏ từ bốn phương tám hướng kéo tới tôi, trong lúc nhất thời tôi không thể nói được lời nào.

 

Lòng bàn tay tôi đột nhiên được bao bọc bởi một hơi ấm, tôi ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh.

 

Thừa Lỗi như chi lan ngọc thụ đứng bên cạnh tôi.

 

Khuôn mặt của anh ấy rắn chắc và đường quai hàm rõ ràng lộ vẻ “người lạ chớ gần”.

 

Anh nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Nói xấu vợ tôi, đã hỏi ý kiến Thừa Lỗi tôi chưa?”

 

Mọi người dưới khán đài đều im lặng trước áp lực của khí chất mạnh mẽ của Cố Diệu.

 

Lại nháy mắt như nước sôi ùng ục!

 

"Trời ơi, người thực vật tê liệt trên giường, Thừa Thiếu, vậy mà tỉnh lại rồi!"

 

"Thừa, Thừa thiếu! Tôi không bị hoa mắt chứ? Điền Gia Thụy có thể chất cá koi* à!"

(*Thể chất cá koi: chỉ may mắn)

 

"Thừa thiếu nói đây là vu khống. Chẳng lẽ đằng sau còn ẩn giấu bí mật gì à?"

 

Tôi nhìn Thừa Lỗi với ánh mắt phức tạp, ánh mắt tôi gặp phải ánh mắt quan tâm của anh ấy.

 

"Em yêu, đừng lo lắng, chồng em đã tỉnh rồi."

 

"Thừa Lỗi, anh..."

 

Bàn tay đang nắm lấy tôi trở nên mạnh mẽ hơn và tôi biết anh ấy đang trấn an tôi.

 

Anh ấy ổn!

 

Thật tốt!

 

Vào lúc này, bản ghi âm bị chỉnh sửa lộn xộn, đều không quan trọng bằng việc Thừa Lỗi tỉnh lại.

 

"Em yêu, em gần như dán mắt vào mặt anh. Chồng em đẹp trai quá phải không?" Anh cúi đầu thì thầm vào tai tôi.

 

Mặt tôi chợt như tôm luộc.

 

Phóng viên vừa rồi chưa từ bỏ ý định mà vẫn tiếp tục nhảy nhót:

 

"Anh Thừa, trước hết chúc mừng anh đã hồi phục. Nhưng tôi sợ anh không biết vợ mình còn có những người đàn ông khác làm chỗ dựa?"

 

Khi nói điều này, hắn muốn phát lại đoạn ghi âm.

 

Mọi người làm bộ “Tôi sắp bị một gia đình giàu có bỏ rơi” vui sướng.

 

Thừa Lỗi lại không chút để ý nhếch lên khóe môi:

 

“Tôi đã nói các người làm phóng viên không làm bài kiểm tra nghe phải không? Giọng của người đàn ông này không giống tôi sao?”

 

"Lúc đó tôi tỉnh lại, nhưng Thụy Thụy sợ có người hãm hại tôi, cho nên mới không cho tôi tiết lộ thân phận thật của mình, không ngờ lại có người làm ầm ĩ."

 

Nói xong, anh ấy yêu cầu trợ lý của mình phát bản ghi âm đầy đủ.

 

Và ghi âm phạm tội của Tả Diệp.

 

Ngay khi đoạn ghi âm được phát, biểu cảm của mọi người đều thay đổi.

 

Xin lỗi tôi và vì tôi tỏ ra bất bình.

 

"Điền Gia Thụy thật đáng thương, đem tài nguyên của mình nhường lại, còn bị gọi là sói mắt trắng, suýt chút nữa sự trong trắng của mình đã không giữ được!"

 

Thừa Lỗi hơi cúi xuống và cầm micro trên bàn.

 

Với đôi mắt sắc như chim ưng, anh chỉ vào camera và nói từng chữ:

 

"Tôi không bao giờ thất hứa, Tả gia, chờ được chôn cùng đi."

 

Trong xe, tôi vẫn khó thể tin nhìn Thừa Lỗi.

 

Ai có thể ngờ rằng người hôm qua vẫn đang trong mộng, hiện lại thực sự đang ở trước mặt mình.

 

Chân thực như vậy nhưng lại khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên.

 

Tôi lo lắng đến mức đã vân vê ngón tay.

 

Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi kết hôn với Thừa Lỗi, không phải trong mơ mà là thực tế cùng anh ở chung một chỗ.

 

Tất nhiên, tôi không phải là người duy nhất kích động.

 

"Vợ ơi! Em ổn chứ?" Thừa Lỗi nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ mặt lo lắng.

 

“Họ là thứ gì mà cũng dám tung tin vịt về vợ anh!”

 

Tôi lắc đầu: “Thật ra anh không đến em cũng có thể tạm giải quyết được.”

 

Công lý sẽ không thiên vị kẻ giả dối.

 

Nhưng Thừa Lỗi bất mãn hét lên: "Không được, anh muốn chứng minh trước mặt vợ rằng mình có năng lực!"

 

Tôi mỉm cười dỗ dành anh: “Được, được, Thừa Lỗi của chúng ta rất có năng lực chiều chuộng vợ mình.”

 

Dừng một chút, tôi thản nhiên nói: “Nhưng thật trùng hợp. Vừa lúc có người gây rắc rối trong buổi họp báo này, anh đã tỉnh lại để cứu em và chuẩn bị sẵn bản ghi âm gốc.”

 

Này, không đúng, đoạn ghi âm không phải trên điện thoại của tôi sao?

 

Tôi nheo mắt nghi ngờ.

 

“E hèm—” Thừa Lỗi sờ mũi, ánh mắt đảo quanh: “Thật ra, có lẽ anh có thể tỉnh sớm hơn một chút.”

 

Được lắm, anh sớm đã tỉnh lại! Còn trong giấc mơ cùng em mỗi đêm…

 

"Thừa Lỗi! Tối nay anh ngủ ở phòng khách cho em!"

 

"Vợ à..." Thừa Lỗi tủi thân đứng lên, "Là em nói muốn có con với anh..."

 

Thừa Lỗi nói được làm được.

 

Nhà họ Tả phá sản chỉ trong một đêm, cha Tả phải gánh khoản nợ hàng trăm triệu, không chịu nổi nhảy lầu.

 

Mẹ Tả muốn giết mẹ con nhà họ Vương và tiêu diệt nhân chứng để cứu con trai.

 

Tuy nhiên, họ đã bị giết, hai mẹ con nhà họ Vương đã tự vệ và cùng nhau tiến vào.

 

Cảnh sát dùng tốc độ nhanh nhất để Tả Diệp phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

 

Khi tôi nhìn thấy Tả Diệp trong tù, cậu ta đã sớm không còn bộ dáng cao cao tại thượng* như trước.

(*Cao cao tại thượng: ý chỉ địa vị tôn quý, hoặc thái độ kiêu ngạo coi rẻ người khác)

 

Trên cơ thể đầy vết răng và hai lỗ nhọn như vết rắn cắn.

 

Tôi nhướng mày nhìn Thừa Lỗi.

 

Thừa Lỗi ho nhẹ: "Các anh chị em của anh không đành lòng nhìn thấy có người bắt nạt chị dâu nên đặc biệt đến chăm sóc chị dâu."

 

"Yên tâm đi, không có độc, nhưng sẽ ngứa không chịu nổi, cực kỳ khó chịu."

 

Quả nhiên, Tả Diệp muốn cào nát da.

 

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi dữ tợn: “Dựa vào đâu cậu lại thắng? Cậu chỉ là con chó được nhà tôi nhặt về mà thôi.”

"Một con chó vẫy đuôi mừng chủ.”

 

"Trước kia cậu chỉ biết đi theo phía sau nghe theo chúng tôi răm rắp, cậu từ khi nào dám phản kháng chúng tôi!”

 

"Có phải từ khi cậu muốn cứu con rắn bị đánh đó?"

 

 

Khi tôi 12 tuổi, tôi đã cứu một con rắn.

 

Nó bị thương và trốn trong bãi cỏ, hấp hối.

 

Mặc dù tôi hơi sợ rắn nhưng nó nhìn tôi một cách đáng thương và im lặng để tôi cứu nó.

 

Không hiểu sao tôi lại lấy hết can đảm mang nó về nhà và bí mật giấu nó trong phòng chứa đồ nơi tôi ở.

 

Khi con rắn nhỏ dưới sự chăm sóc của tôi dần hồi phục thì bị mẹ nuôi đến tìm đồ phát hiện.

 

Bà nghe nói canh rắn có thể làm da trắng mịn liền muốn lột da rắn để nấu canh.

 

Đó là lần đầu tiên tôi chống lại họ.

 

“Mẹ ơi, rắn là linh vật, giết rắn sẽ gặp quả báo!”

 

Tôi không dám nói đó là bạn tốt của tôi, tôi chỉ có thể dọa bà ấy bằng những tin đồn.

 

Nhưng mẹ nuôi không hề lay chuyển.

 

Dưới tình thế cấp bách, tôi giật lấy con dao làm bếp từ tay bà ta vung loạn xạ, suýt trúng vào bà ta.

 

Tôi lợi dụng lúc hỗn loạn để con rắn nhỏ bỏ chạy.

 

Lần đó tôi bị đánh rất nặng.

 

"Thằng khốn này, mày dám vung dao trước mặt bà đây, chán sống!

 

Nếu mày không còn hữu ích, tao sẽ đem mày bán."

 

Từ đó tôi bắt đầu lên kế hoạch cho bản thân.

 

Bề ngoài tôi vẫn làm hài lòng họ nhưng trong thâm tâm tôi đang lên kế hoạch cho tương lai.

 

Tôi đặt mục tiêu trở thành ngôi sao hạng A từ rất sớm.

 

Thứ nhất, có thể hoàn toàn thoát khỏi đàn quỷ hút máu* bọn họ.

(*Hút máu: bóc lột sức lao động)

 

Thứ hai, sâu thẳm trong trái tim, tôi vẫn muốn bố mẹ ruột của mình thấy rằng con trai họ không hề xui xẻo và tôi sẽ là ngôi sao tỏa sáng.

 

Rắn....

 

Tôi quay lại nhìn Thừa Lỗi.

 

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh hơi nheo lại, anh xoay chiếc nhẫn ở ngón trỏ ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tả Diệp:

 

“Thật đáng tiếc, tôi chính là con rắn mà Thụy Thụy đã thả ra.

 

Nếu hỏi vì sao Điền Gia Thụy thắng, vậy hỏi vì sao các ngươi là người mà lòng dạ rắn rết sẽ nhận báo ứng!

 

Yên tâm, tiếp đến mỗi ngày cậu sẽ có một con rắn làm bạn đồng hành và cậu sẽ không cô đơn đâu."

 

Toàn thân Tả Diệp trượt xuống đất, sau đó cậu ta hét lên như điên: "Ma! Ma! Cứu với!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro