Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 7

Cô mê man tỉnh lại thì thấy Yukimura  đang nhìn cô chăm chú.

-"Tỉnh?" Cô cười nhạt.

-"Biến thái lại là anh Sao?" Hắn cười.

-"Hai lần cô mở mắt đều là tôi ở bên. Hai lần bị ngất đều là tôi cứu. Cô tính trả ơn tôi sao đây?"

-"Anh là bác sĩ cứu người không phải là trách nhiệm của anh sao?" Hắn và cô cùng mỉm cười.

"Cạch." Cánh cửa mở ra anh tiều tụy bước vào.

-"Sao rồi?" Giọng anh khàn khàn hai mắt đã sưng lên tóc tai rối xù nhìn không ra hình tượng soái ca ngày nào.

-"Không sao." Cô nhìn anh có chút xót xa.

-"Không đi học sao?" Anh lắc đầu ôm cô vào lòng đặt lên trán cô một nụ hôn coi kẻ đứng cạnh cô là vô hình.

-"Xin Lỗi. Yuki xin lỗi Em." Cô cảm nhận được chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt cô. Anh khóc sao? Vươn lên muốn chạm vào mặt anh anh lại quay đi. Anh không muốn cô nhìn anh khóc. Không muốn cô thấy bộ dáng thê thảm của mình.

-"Không sao. Tôi không giận ông. Ông Chắc thức cả đêm mệt rồi nghỉ đi." "Khụ Khụ." Nhìn hai người ôm nhau Yukimura muốn bốc hỏa.

-"Yuki cần nghỉ ngơi dưỡng sức cậu về đi. Còn cô ấy tôi lo được rồi." Hắn giọng trầm lạnh vang lên. Anh không thèm quan tâm mà càng vùi sâu vào tóc cô.

-"Yuki tôi cũng muốn ngủ." Cô xoa tóc anh.

-"Vậy qua giường bên kia ngủ đi." Anh cầm tay cô nhõng nhẽo.

-"Bên kia lạnh. Muốn nằm đây như lúc nhỏ." Cô mềm lòng nằm dịch qua cho anh nằm. Yukimura giữ cô lại.

-"Không thể. Hai người giờ lớn rồi hơn nữa Cô ấy là người ốm cậu không nên làm phiền với lại cậu đã có người yêu. Tôi không mong Miwako lại hiểu lầm cô ấy." Lời nói của hắn như một cái tát thức tỉnh cô. "Đúng vậy Anh đã có người yêu cô còn mong gì? Anh chỉ là bạn mà thôi." Cô nằm im đẩy tay anh ra cố gượng cười.

-"Cậu qua bên kia đi. Không Miwako sẽ hiểu lầm." Anh liếc hắn một cái rồi cúi xuống hôn trán cô rồi rời sang bên kia ẩn giường bệnh sát ngay giường cô rồi nằm xuống mỉm cười.

-"Như này tốt hơn." Hắn tức giận rời đi mua cháo cho cô.

-"Yuki đói không?" Cô cười nhạt. Nếu khi trước anh đối xử như vậy với cô hẳn cô đã vui vô cùng.

-"Tôi không muốn ăn. Ông nên đi học đi. Tôi tự chăm sóc mình được."

-"Không cần lo. Tôi đã xin giáo viên nghỉ rồi." Anh cầm tay cô nhưng cô lại rút tay ra.

-"Ukm. Vậy ông nghỉ đi." Nói rồi cô nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không sao ngủ được. Liếc qua anh thấy anh đã ngủ cô mới rời đi.

-"Cậu muốn đi đâu?" Hắn mở mắt nhìn cô.

-"Không liên quan tới ông." Cô vẫn muốn quay đi thì anh nhanh chóng giữ cô lại.

-"Bà không nói tôi không cho bà đi." Cô hất tay anh ra.

-'Ông náo đủ chưa? Tôi muốn đi đâu làm gì thì liên quan tới ông sao? Ông là gì? Là mẹ tôi Chắc?" Cô gắt lên.

"Cạch." Cánh cửa mở ra Yukimura bước vào vô tội nhìn cô.

-"Có chuyện gì sao?" Cô lắc đầu.

-"Không có gì?"
-"Đói không?"
-"Không đói." "Ọc ọc ọc.' Cô vừa nói xong bụng cô đã đánh trống biểu tình. Cô đỏ mặt nhìn hai người kia.

-"Cháo đây ăn đi." Yukimura mỉm cười xoa đầu đưa cháo cho cô. Anh giật túi cháo trên tay hắn muốn ném đi nhưng bị hắn giữ lại.

-"Cậu muốn làm gì?" Anh cười khẩy.

-"Mắt anh mù sao đương nhiên là muốn ném rồi. Một kẻ hoàn hảo như anh lại đi quan tâm một kẻ ngốc như cô ta.....cho hỏi anh có ý gì? Hơn nữa ai biết trong cháo này có thứ khác hay không?" Hắn cười nhạt.

-"Do cậu qúa đa nghi rồi. Hiện giờ Yuki đang là bạn gái tôi. Chăm sóc người yêu khi cô ấy ốm là truyện bình thường đúng không? Còn cậu đã có Miwako mong cậu mới là kẻ đừng qúa phận ở đây."

"Cạch." Cánh cửa mở ra Miwako bước vào ôm chầm lấy anh.

-"Kaito anh không sao chứ? Sao anh lại ở viện vậy? Hôm nay nghe cô báo em mới biết huhu. Anh làm cho em lo chết đi được." Anh vỗ vai cô ta trấn an..

-"Miwako anh không sao em đừng lo." Cô nhìn hai người kia bất giác tay siết chặt lại Yukimura nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi. Anh nhìn hắn kéo cô đi nhưng lại bị Miwako ôm chặt đành phải ở lại dỗ dành cô ta.

Trên sân thượng bệnh viện.

-"Em ngồi xuống ăn đi." Yukimura đẩy ghế cho cô ngồi.

-"Cảm ơn." Hắn cười nhạt.

-"Không có gì. Em với Kaito có quan hệ gì?" Hắn thực sự tò mò. Hai người Chắc chắn không phải bạn bình thường. Nhìn vào ánh mắt anh hắn biết ánh mắt đó không bình thường. Giống như.....yêu.

-"Không có gì chỉ là thanh mai trúc mãi thôi." Cô vừa ăn vừa đáp lại hắn.

-"Chỉ vậy thôi sao?" Hắn nhíu mày không tin. Cô cười nhạt.

-"Vậy anh nghĩ tôi với hắn có gì?" Hắn im lặng ánh mắt nhìn xa xăm. Không biết từ bao giờ hắn lại thích lo chuyện bao đồng tới vậy. Không biết từ bao giờ hắn lại quan tâm một cô gái tới thế và.......không biết từ bao giờ hắn lại biết buồn vì một người chưa bao giờ nghĩ tới mình như thế. Gặp cô lần đầu khi thấy cô như một thiên sức. Giọt nước mắt đó của cô từng ánh mắt. Cử động của cô như in sâu vào trong tâm trí hắn. Và có lẽ hắn yêu cô mất rồi.

-"Yuki. Em còn nhớ Bữa tiệc sinh nhật 10 năm trước không?" Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn rồi nhíu mày.

-"Có. Nhưng ý anh là sao? Chúng ta từng gặp nhau sao?" Anh gật đầu.

-"Anh chính là người tìm ra em." Cô đang uống nước liền phun ra mắt trợn tròn.

-"Anh.....Anh là cô bé đó?" Anh gật đầu lau đi nước vướng trên mặt.

10 năm trước hắn được ba mẹ hóa trang thành con gái đi sinh nhật một cô bé. Hắn ban đầu phản đối nhưng đều bị bác bỏ. Tới đó Hắn gặp một cô bé rất dễ thương hắn và cô liền thân nhau. Hắn và cô đã cùng nhau trốn ra ngoài Bữa tiệc và đã Hứa Rất nhiều.

-"Sau này yuki lớn lên làm vợ mình nhé?" Cậu bé cầm tay cô dắt cô đi trên đường tràn ngập hoa hồng sau vườn.

-"Nhưng yuki đã Hứa làm vợ của Kaito rồi." Cô bé nhíu nhíu mày rồi bày bộ mặt tiếc nuối.

-"Yuki không thích chị xinh đẹp sao?" Cậu bé mang đôi mắt tím đã vương chút u buồn nhìn thấy long lanh như sắp khóc. Cô liền vội vàng ôm cậu bé.

-"Yuki rất thích chị xinh đẹp nha. Nhưng yuki Hứa làm vợ của Kaito rồi. Phải làm sao đây?" Cậu bé nổi ý cười gian tà.

-"Vậy yuki làm người yêu của chị là được?" Cô bé hai mắt sáng lên mỉm cười tươi.

-"Đúng a. Vậy chị xinh đẹp tên gì?"

-"Yukimura. Khi nào gặp lại nhớ giữ lời Hứa nhé." Cô gật đầu. Hai người cùng ngoắc tay. Nhưng không lâu sau hắn liền bị ba mẹ ẩn sang mĩ sau khi hắn trở lại liền phải điều hành công ty. Cho tới khi gặp lại cô ngày hôm đó. Hắn liền không tự chủ được mà ở bên cô. 
Cô vừa ăn thêm một chút liền nghẹn lại nhìn Hắn.

-"Anh vẫn còn nhớ ư?" Hắn gật đầu cười tới gian tà.

-"Không phải đã tới lúc em phải giữ lời Hứa hay sao?" Cô lắc đầu liên tục.

-"Không không. Đó chỉ là khi còn bé. Hơn nữa tôi không biết anh là trai a." hắn cười.

-"Không biết không phải bây giờ biết rồi hay sao? Em giờ phải thuộc về tôi a." Anh dừng tay trước cửa sân thượng. Ý hắn ta là sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro