Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 11

Cô quay quay đi thì lại gặp Yukimura bước tới. Nhìn Doraemon trên tay Miwako hắn cũng hiểu được phần nào liền mỉm cười.

-"Yuki em tìm anh sao?"

-"Vâng. Anh đi đâu vậy?"

-"Anh đi có chút việc." Nói rồi hắn kéo tay cô vào trong hàng trò chơi đó.

-"Chủ quán còn Doraemon không?" Ông chủ quán nhìn hai người bước vào liền niềm nở.

-"Có đây thưa qúy khách. Mời cậu mua phi tiêu." Ông nói rồi treo Doraemon lên làm phần thưởng. Miwako và Kaito cũng theo sau cô và hắn. Hắn kéo tay cô đứng trước bàn.

-"Em biết võ đúng không?" Cô ngạc nhiên rồi gật đầu.

-"Sao anh biết?" Hắn cười gõ đầu cô.

-"Ngốc qúa em quên anh là bác sĩ sao?" Cô cười rồi nhíu mày.

-"Không lẽ anh....."

-"Đúng vậy. Anh sẽ cầm tay em ném." Cô định từ chối nhưng hắn lại khẽ nói thầm với cô.

-"Không lẽ em muốn cho hắn biết. Thị lực của em đang dần suy giảm." Cô nuốt lại lời muốn nói mỉm cười nhìn hắn.

-"Chúng ta sẽ giành giải nhất. Đúng không? Anh yêu." Hắn gật đầu.

-"Nhất định." Anh thấy hai người kia ân ái không hiểu sao một luồng khí nóng cùng đau nhói lại vang lên trong lồng ngực.

-"Vậy hai người cứ chơi. Miwako chúng ta đi ăn." Nói rồi anh quay bước đi. Miwako thấy vậy liền dậm chân liếc qua cô và hắn rồi rời đi. Cô nhìn theo bóng anh khuất dần khiến hắn có chút khó chịu.

-"Người cũng đã đi rồi. Không phải nhìn theo nữa đâu. Em nói em muốn quên đi anh ta mà? Cứ như vậy sao em có thể quên đây? Nhìn rõ đi. Ngay lúc này. Bây giờ người thực sự người bên em là ai? Là tôi Yukimura chứ không phải là Kaito. Hơn nữa em còn giữ cái hôn ước tới khi nào? Hắn ta đâu còn nhớ? Em luôn cố chấp nhớ tới lời hứa kia. Hắn còn nhớ sao? Em hãy nhớ hiện giờ em là ai. Người mà hắn yêu là ai. Và người yêu em giờ là ai."

Từng lời của hắn như từng con dao găm găm vào tim cô rồi cào xé rạch nó khiến nó chảy máu. Nỗi đau khiến cô muốn gục ngã. Bám chặt tay hắn cô mỉm cười trong nước mắt.

-"Nếu nói quên là quên được. Nếu nói buông tay mà không đau thì đó còn là tình yêu sao? Nếu nói ra mà làm được. Thì tôi đã không phải đau như vậy. Đâu phải ngày một ngày hai? Tôi đã yêu cậu ta suốt 10 năm đó anh hiểu không? Cảm ơn anh đã luôn bên tôi nhưng. Có lẽ tình cảm của anh tôi không thể đáp lại. Dù hôn ước kia chỉ mình tôi nhớ cũng không sao. Dù sao. Tôi cũng không mong bản thân được đáp trả."

Nói rồi cô quay lưng bước đi để lại hắn gục ngã. Hắn.....không biết từ bao giờ đã yêu cô. Chỉ muốn ở bên cô quan tâm chăm sóc cô. Muốn cô nhìn về phía hắn. Muốn cô quên đi kẻ đã làm cô đau. Vậy mà. Hắn khẽ cười. Nụ cười tự giễu. Yêu một người không yêu. Hắn thật thất bại làm sao một kẻ tự xưng là đa tình lại thất bại dưới tay một cô nhóc.

-"Anh không tình làm gì sao?" Miwako đứng bên hắn nhìn theo bóng cô rời đi.

-"Như cô đã thấy. Cô ấy đã buông tay rồi. Cô cũng nên buông tha cho cô ấy chút đi."

Ả khẽ nhếch môi.

-"Tôi không tin lại dễ dàng như vậy. Cô ta có thể buông tay nhưng Kaito thì khác. Tôi phải giành lại trái tim anh ta trước khi anh ta nhận ra tình cảm. "

-"Sao cô lại cố chấp vậy chứ? Chuyện hồi nhỏ cô không thể buông tha sao? Dù sao cậu ta cũng không nhớ cô với lại cô làm vậy cũng đâu phải vì yêu. Cô càng cố càng mệt thôi."

Hắn khẽ nhìn qua Miwako nhưng ả ta cũng chỉ trầm mặc rồi mỉm cười.

-"Có những chuyện làm tổn thương anh bề ngoài thì có thể thay đổi. Nhưng vết thương trong lòng tôi sẽ không bao giờ quên. Hắn đã làm tổn thương tôi giờ tôi sẽ bắt hắn trả giá. Kaito. Một cái tên có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không quên." Hắn mỉm cười nhìn ả.

-"Cô thật cố chấp." Ả nhìn hắn mỉm cười theo.

-"Quá khen. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác."

Hắn bỗng tắt nụ cười và thay vào đó là ánh mắt lạnh băng nhìn ả.

-"Tôi sẽ không làm người tôi yêu đau đâu. Tôi khác cô." Ả khẽ chậc lưỡi rồi nói nhỏ

-"Anh hãy chuẩn bị tinh thần mà lo lắng cho thỏ tuyết của anh đi. Chắc anh sẽ bận rộn lắm đó. Đừng rời mắt nhé!" Cô ta nói rồi cười hiền bước đi.

"Cô ta muốn làm gì?" Hắn khẽ nhủ rồi đứng lên quay bước đi.

-"Dù thế nào tôi cũng sẽ không cho cô hại cô ấy đâu."

Hai người mải nói chuyện mà không để ý trong góc đã có người đứng sẵn ở đó và nghe mọi cuộc trò chuyện. Người áo trắng khẽ nhếch môi mắt tràn ngập hứng thú.

-"Chà cuộc chiến của hai ác qủy sao? Thật đáng mong đợi."

Cô vừa vào cửa thì một bóng đen chạy tới ôm trầm lấy cô.

-"Con yêu. Thật may con không sao. Con làm mẹ thật lo. Huhu con ốm mà mẹ lại không ở bên chăm sóc con được. Mẹ vô dụng qúa mà. Mẹ cô vừa ôm cô vừa khóc nức nở. Ba cô thấy vậy liền nhanh chóng mỉm cười kéo mẹ ra khỏi cô.

-"Thôi nào bà nó. Không sợ con ốm chết cũng chỉ sợ bà làm nó nghẹn thở thôi." Mẹ cô bỏ cô ra liếc ba.

-"Ông im đi. Tôi lo cho con thì có gì sai? Đâu giống ông con ốm mà mặt không hiện tia lo lắng là sao?" Cô mỉm cười nhìn hai người nói chuyện. Ba cô lúc nào cũng giống như vô cảm nhưng cô nhận ra trong mắt ông giờ tràn ngập tia lo lắng.

-"Thôi nào hai người con khỏe rồi mà." Ba cô khẽ đưa một chiếc túi ra trước mặt cô.

-"Không phải con rất thích ăn mực nướng sao? Mực nướng hảo hạng đó." Cô vui vẻ cầm túi

-"Cảm ơn ba." Mẹ cô hừ nhẹ quay đi nhưng cô thấy mẹ đang mỉm cười. Ba cô khẽ ho nhẹ cũng quay đi. Cô kéo hai người họ vào trong.

-"Thôi nào ba mẹ. Chúng ta sẽ cùng ăn mực nhé." Mẹ và ba cô cùng mỉm cười. Cả nhà cùng dùng bữa cơm thân mật.

"Đúng vậy dù trời có sụp cô cũng không lo vì nơi này luôn có ba và mẹ là chỗ dựa cho cô." Bữa cơm kết thúc trong tiếng cười vang hạnh phúc. Giúp mẹ rửa bát xong cô trở về phòng thì nghe tiếng gõ cửa

-"Yuki là mẹ đây con ngủ chưa?" Cô hơi bất ngờ không hiểu sao mẹ lại tìm mình.

-"Vâng con chưa ngủ mẹ vào đi." Mẹ cô mỉm cười bước vào ôm cô vào lòng.

-"Mẹ đã nghe chuyện của Kaito và tiểu thư Miwako." Cô cười khẽ.

-"Hai người họ thật đẹp đôi đúng không mẹ?" Mẹ khẽ siết cô vào lồng ngực ấm áp của bà. Cô thở dài rồi thả lỏng để cho bà ôm.

-"Con gái ngốc con đừng gượng nữa. Nếu con muốn chúng ta có thể dùng hôn ước mà." Cô bám tay mẹ lắc đầu.

-"Con không muốn ép buộc cậu ta. Làm cho mọi người cùng khổ thì rất mệt. Mình con chịu là đủ rồi." Cô cười nhạt. Bà im lặng và chỉ ôm cô trong khi đó ở dưới nhà.

-"Cậu tới đây làm gì?" Ba cô nhìn người trước cửa khó chịu.

-"Cháu tới tìm yuki."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro