Nhịp Đập Của Sự Thay Đổi
Sáng hôm sau, Vũ Kỳ đứng trước cổng căn biệt thự, nhìn lên mà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ. Tòa nhà lộng lẫy với thiết kế tinh tế, từng chi tiết đều toát lên sự sang trọng, xa hoa. Những bậc thềm lát đá dẫn vào sân, hai bên là những khóm hoa rực rỡ nở bung khoe sắc dưới ánh mặt trời, tạo nên khung cảnh như bước ra từ giấc mơ. Cậu bất giác nghĩ, nếu có thể làm việc chăm chỉ và tiết kiệm từ công việc này, biết đâu một ngày nào đó, cậu cũng có thể lo cho bố mẹ, cho gia đình mình một cuộc sống đủ đầy như vậy.
Đang ngắm nhìn và suy nghĩ, cậu thấy một cô gái trong trang phục hầu gái bước ra từ cửa chính. Cô mỉm cười chào đón cậu, nụ cười tươi tắn làm cậu thấy nhẹ nhõm phần nào.
Cậu là người mới sao? - Cô vui vẻ hỏi, giọng nói thoải mái khiến Vũ Kỳ bớt đi phần lo lắng. - Hình như cậu chủ đã nhắc về cậu từ hôm qua.
Vũ Kỳ gật đầu, mỉm cười đáp lại, vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò:
Vâng, đúng rồi ạ... Nhưng… cho em hỏi, chủ ở đây là ai vậy chị?
Nghe câu hỏi của cậu, cô hầu gái hơi sững người, đôi mắt chớp nhẹ như đang đắn đo. Cô mỉm cười gượng gạo, đôi chút ấp úng:
À… chuyện đó… rồi cậu cũng sẽ biết thôi! - Cô nói, cố gắng chuyển ánh mắt sang hướng khác, nhưng vẻ lúng túng không qua nổi mắt Vũ Kỳ.
Câu trả lời mập mờ ấy khiến sự tò mò của Vũ Kỳ càng tăng lên. Cậu không khỏi tự hỏi: tại sao chủ của căn biệt thự lại cần người giúp việc với mức lương cao như thế này? Và vì lý do gì mà cô hầu gái lại có vẻ né tránh khi nhắc đến người chủ?
Cô gái nhanh chóng dẫn cậu vào trong, vừa đi vừa giới thiệu qua về không gian biệt thự. Mỗi căn phòng đều rộng lớn, sáng sủa với nội thất tinh tế và sắp xếp tỉ mỉ, tạo cảm giác ấm cúng nhưng không kém phần uy nghiêm. Khi đi qua phòng khách rộng lớn với bộ sofa sang trọng, Vũ Kỳ không nén được một tiếng trầm trồ. Cảm giác lạ lẫm khiến cậu không thể ngừng đặt ra những câu hỏi trong đầu.
Ở đây mọi thứ đều đã được sắp xếp đầy đủ. Anh sẽ có phòng riêng, chỉ cần làm tốt công việc là sẽ ổn thôi. - Cô hầu gái tiếp lời, giọng nói thân thiện, nhưng cậu nhận ra có chút thận trọng trong từng câu chữ.
Dừng lại trước một căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, cô mỉm cười:
Đây là phòng của cậu. Hôm nay cậu cứ ổn định trước đã. Cậu chủ sẽ gặp cậu sau, có lẽ lúc đó sẽ giải đáp được hết thắc mắc của cậu thôi.
Cậu đứng giữa căn phòng, nhìn quanh một lượt. Từng chi tiết đều chu đáo đến lạ, giống như mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước, chỉ chờ cậu đến. Tim cậu có chút hồi hộp, vừa mong chờ vừa cảm thấy điều gì đó khó diễn tả. Liệu người chủ của căn biệt thự bí ẩn này là ai, và tại sao anh ta lại sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo cho cậu đến vậy?
Sau khi đã sắp xếp xong đồ đạc trong căn phòng của mình, Vũ Kỳ vừa cảm thấy thoải mái hơn, vừa còn chút mơ hồ về công việc sắp tới. Đang lúc cậu tự nhủ nên đi dạo một vòng quanh biệt thự để làm quen với không gian, thì cô hầu gái từ trước đó xuất hiện ở cửa phòng, gõ nhẹ để báo hiệu rồi bước vào với nụ cười nhẹ:
Cậu ổn định xong rồi chứ? - Cô hỏi, rồi tiếp lời trước khi Vũ Kỳ kịp trả lời. - À, về công việc… cậu sẽ chỉ cần dọn dẹp trong phòng riêng của cậu chủ thôi. Những khu vực khác thì không cần đụng đến đâu.
Vũ Kỳ thoáng ngạc nhiên. Trong đầu cậu cứ nghĩ rằng mình sẽ phải chăm lo cả căn biệt thự rộng lớn này, nhưng bây giờ nghe cô nói chỉ dọn dẹp phòng của cậu chủ, cậu lại cảm thấy… kỳ lạ. Cậu hỏi lại để chắc chắn:
Chỉ mỗi phòng của cậu chủ thôi ạ? Không cần dọn dẹp những nơi khác sao?
Cô hầu gái gật đầu, mỉm cười, nhưng Vũ Kỳ nhận ra trong mắt cô có chút gì đó khó diễn tả, như thể lời nhắc nhở của cô còn ẩn chứa điều gì đặc biệt:
Đúng vậy, cậu chỉ cần dọn dẹp phòng riêng của cậu chủ thôi, cậu ấy thích mọi thứ được giữ yên tĩnh, riêng tư. Mọi thứ còn lại đều đã có người khác lo liệu rồi, cậu cứ yên tâm.
Cô nói rồi dẫn Vũ Kỳ đi qua những hành lang rộng lớn, nơi treo những bức tranh trang nhã, ánh sáng tự nhiên hắt vào qua khung cửa sổ lớn, tạo nên một không gian vừa trang trọng, vừa cô đọng. Khi đến gần phòng của cậu chủ, cô dừng lại, khẽ chỉ vào cánh cửa gỗ đóng kín:
Đây là phòng của cậu ấy. Cậu nhớ dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, và cố gắng đừng đụng vào những thứ đã được sắp xếp sẵn. Cậu chủ khá cẩn thận và không muốn ai thay đổi vị trí đồ đạc.
Vũ Kỳ gật đầu, trong lòng nửa phần căng thẳng, nửa phần tò mò. Bên trong căn phòng ấy có gì mà cô hầu gái phải dặn kỹ như vậy? Và tại sao cậu chủ này lại cần một người riêng biệt chỉ để dọn dẹp cho mình? Mỗi câu trả lời lại mở ra thêm nhiều câu hỏi, khiến Vũ Kỳ không khỏi tự hỏi liệu mình sẽ đối diện với điều gì khi mở cánh cửa này.
Vũ Kỳ mở cánh cửa phòng rộng lớn, bầu không khí tĩnh lặng có chút đáng sợ nhưng đồng thời cũng mang đến sự an yên kỳ lạ. Phòng của cậu chủ Trường Lâm không giống những gì cậu hình dung. Nó được giữ gọn gàng, ngăn nắp từng chi tiết, không hề có một dấu vết nào của những xáo trộn hay tính cách bạo lực mà cậu vẫn nhớ đến.
Ánh mắt Vũ Kỳ đảo quanh phòng, cậu tự hỏi về người chủ của căn biệt thự người đã cho mình một công việc ổn định với mức lương đáng mơ ước. Nhưng chẳng ai có thể biết trong tâm trí Trường Lâm, những ký ức cũ vẫn luôn tồn tại. Anh không muốn để lộ bất kỳ điều gì có thể khơi gợi quá khứ đau buồn. Lần này, anh muốn gặp Vũ Kỳ với mong muốn khác. Không phải để trêu đùa hay làm hại, mà là một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, một lời xin lỗi chân thành.
Trong lúc Vũ Kỳ dọn dẹp và chỉnh sửa lại vài thứ trong phòng, cậu không hề biết rằng từ xa, Trường Lâm đang quan sát, lòng dâng lên một cảm giác hối hận nhưng cũng chứa đựng sự hy vọng hy vọng rằng quá khứ có thể được gạt bỏ, và có lẽ, lần này, cả hai có thể bắt đầu lại từ đầu.
Thì là thi choa nên em ra up trễ ạ :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro