Mảnh kí ức u buồn
"Mùa đông lại sắp qua đi, những đợt gió lạnh cuối cùng luồn qua khung cửa sổ, khiến Vũ Kỳ khẽ rùng mình. Cậu đứng phía sau quầy pha chế, lặng lẽ nhìn qua ô cửa sổ phủ hơi sương, lòng chùng xuống với nỗi niềm chưa kịp thành lời.
- Vậy là sắp đến năm mới rồi sao...?
Vũ Kỳ thì thầm, giọng pha chút lo âu.
- Cả năm nay mình vẫn chưa làm gì để báo hiếu cho bố mẹ...
Mới 20 tuổi, Vũ Kỳ chỉ vừa đi làm ở một quán cà phê nhỏ, lương ít ỏi, công việc cũng chẳng mấy ổn định. Nhưng cậu vẫn luôn cố gắng, từng đồng tiền cậu tiết kiệm đều là vì muốn báo đáp cho bố mẹ. Nghĩ đến điều đó, nỗi lòng càng thêm trĩu nặng.
Cánh cửa chợt vang lên tiếng chuông báo hiệu có khách bước vào. Giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, Vũ Kỳ vội vàng tiến đến chỗ khách đang ngồi, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
- Mình cần dùng gì ạ?
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như quen thuộc mà xa lạ. Tim Vũ Kỳ chợt hẫng một nhịp. Là Trường Lâm. Cả hai sững sờ, bốn mắt chạm nhau, không ai lên tiếng. Cả một quãng thời gian xưa cũ ùa về trong tâm trí, những kí ức tưởng chừng đã chôn vùi, nhưng thực ra vẫn luôn âm ỉ trong lòng họ.
- Vũ Kỳ?!
Trường Lâm kinh ngạc thốt lên.
Trường Lâm bằng tuổi với Vũ Kỳ, nhưng cậu ta đã có tất cả - gia đình giàu có, sự nghiệp vững vàng, và cả quyền lực mà ai cũng mơ ước. Trường Lâm không ngờ lại gặp Vũ Kỳ tại nơi này, nơi cậu ta chưa từng tưởng tượng Vũ Kỳ sẽ xuất hiện. Cậu nhìn đối phương, đôi mắt toát lên sự ngỡ ngàng lẫn chút gì đó khó nói thành lời.
- Cậu là Vũ Kỳ sao?
Trường Lâm hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy bối rối.
Vũ Kỳ giật mình, ánh mắt trở nên bối rối, loay hoay cố tránh né ánh nhìn của Trường Lâm. Cậu lắp bắp:
- K-không… chắc anh nhầm người rồi…
Trường Lâm nheo mắt nhìn, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu từng lớp mặt nạ mà Vũ Kỳ cố gắng dựng lên.
- Đừng chối nữa, là cậu, phải không?! Vũ Kỳ!
Giọng Trường Lâm vang lên, pha lẫn chút khẩn thiết, như muốn xác nhận điều gì đó.
Không đợi thêm, Trường Lâm đứng phắt dậy, bước nhanh tới và nắm lấy tay Vũ Kỳ. Đôi tay cậu lạnh ngắt, run rẩy như tất cả mọi cảm xúc đang dồn nén. Vũ Kỳ hốt hoảng giật tay ra, bước lùi lại, rồi không nói một lời nào nữa, cậu xoay người và chạy vụt ra khỏi quán cà phê, như trốn tránh một quá khứ đau đớn mà cậu từng cố quên đi.
- Khoan đã!
Trường Lâm gọi lớn, gương mặt hiện rõ sự bất lực. Cậu định chạy theo nhưng chẳng kịp. Trong phút chốc, bóng dáng Vũ Kỳ đã khuất xa giữa màn sương mờ của buổi chiều tà. Trường Lâm đứng đó, thẫn thờ, cảm giác trống rỗng lạ lùng len lỏi trong lòng. Cậu đưa tay lên, vô thức vuốt nhẹ mái tóc như để kìm nén một nỗi hối tiếc khó tả.
- Vũ Kỳ… tôi xin lỗi…
Trường Lâm thì thầm, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa, như thể cầu mong cậu có thể quay lại giây phút đã đánh mất trong quá khứ, để sửa chữa những lỗi lầm mà giờ đây dường như đã quá muộn màng.
- xx/x/2022-
-Tại trường cấp ba XXXX-
Vũ Kỳ ngã nhào xuống đất, cơn đau thắt từ bụng khiến cậu co người lại, từng cơn nấc nghẹn đứt quãng vang lên.
- Ư-ức... tôi... tôi xin lỗi...
Vũ Kỳ cố gắng nói, giọng cậu run rẩy, gần như van xin.
Trường Lâm đứng đó, ánh mắt sắc lạnh, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy mỉa mai.
- Xin lỗi? Cậu vừa nói gì đó hả? Nói lại đi, tôi đây nghe không rõ!
Trường Lâm cười nhạt, rồi đá thẳng vào bụng Vũ Kỳ, mỗi cú đá như thêm một lần chà đạp lên sự tự trọng của cậu.
- X-xin lỗi... tôi xin lỗi mà...
Giọng Vũ Kỳ yếu ớt, từng từ thốt ra đều mang theo nỗi sợ hãi và nỗi đau.
Nhìn thấy Vũ Kỳ trong bộ dạng bất lực ấy, Trường Lâm nở một nụ cười quái đản, ánh mắt lạnh lùng không chút khoan nhượng.
- Lần sau nhớ... mua nước cho đúng. Cậu không nhớ tôi không uống cam sao?
Giọng cậu ta lạnh tanh, đầy mỉa mai.Vũ Kỳ ngước lên, ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối.
- K-không phải... cậu thích uống cam sao...?
Trường Lâm ngả người ra sau, bật cười khoái chí, nụ cười đầy sự thỏa mãn.
- Đó là lúc nãy... giờ tôi không thích nữa. Hiểu không? Cái loại như cậu, chỉ đáng để làm những gì tôi muốn, và khi nào tôi muốn thôi!
Lời nói của Trường Lâm như từng nhát dao cứa vào lòng Vũ Kỳ. Cậu sững người, chưa kịp hiểu hết ý nghĩa cay nghiệt trong từng chữ thì...
"Chát!"
Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt cậu, âm thanh vang vọng trong không gian vắng lặng. Đầu Vũ Kỳ chệch sang một bên, gương mặt nóng rát, in rõ năm ngón tay của Trường Lâm. Cậu không dám nhìn lên, không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt.
Trường Lâm nhìn Vũ Kỳ, khẽ nhếch môi cười khẩy, như thể việc hành hạ cậu là một thú vui không gì có thể thay thế. Cậu ta quay người, bước đi, để lại Vũ Kỳ ngồi đó, thân hình nhỏ bé run rẩy và cô độc. Khi bóng dáng Trường Lâm khuất xa, Vũ Kỳ mới dám đưa tay ôm lấy gương mặt đang đau rát, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Tại sao... tại sao mình phải chịu đựng như thế này...?
Cậu thì thầm trong tuyệt vọng, giọng lạc đi trong từng tiếng nấc nghẹn.
Tiếng khóc của Vũ Kỳ tan vào khoảng không trống trải, mang theo cả nỗi đau đớn và sự nhẫn nhục của một người không còn lựa chọn nào khác. Từng giọt nước mắt rơi xuống đất, lặng lẽ như chính lòng tự trọng mà cậu đã đánh mất.
Và rồi, như mọi khi, mỗi ngày sau đó lại là một chuỗi dài những lần Vũ Kỳ bị Trường Lâm bắt nạt. Trường Lâm luôn kiếm cớ để châm chọc và hành hạ Vũ Kỳ, như thể chẳng bao giờ cảm thấy đủ. Cho đến một ngày, điểm kiểm tra của Vũ Kỳ bất ngờ cao hơn Trường Lâm. Cơn giận dữ và ghen tị trào lên, đến lúc tan học, Trường Lâm lôi Vũ Kỳ ra sau sân trường, không chút ngập ngừng, trút xuống những cú đánh vô tình.
- Hức... tôi xin lỗi mà... đừng đánh nữa...
Giọng Vũ Kỳ run rẩy, từng tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn sợ hãi. Nhưng tiếng cầu xin của cậu tan biến vào không gian tĩnh lặng. Trong cơn mù quáng, Trường Lâm chẳng màng gì ngoài nỗi hả hê, vẫn tiếp tục đánh, từng cú mạnh mẽ hơn, như muốn xóa sạch mọi dấu vết của sự thua kém ấy.
Vũ Kỳ ôm chặt lấy thân mình, cố gắng chịu đựng những cú đánh không chút nương tay. Cả người cậu như nhấn chìm trong nỗi đau đớn lẫn sợ hãi. Nước mắt cậu rơi xuống nền đất, tạo thành từng vệt ướt mờ nhạt. Trong giây phút ấy, cậu nhận ra rằng dù có cầu xin thế nào, Trường Lâm cũng sẽ chẳng dừng lại.
- Mày tưởng điểm cao hơn tao là hay lắm sao?
Trường Lâm gằn giọng, ánh mắt rực lên vì ghen tị.
- Đừng có ảo tưởng!
Vũ Kỳ cố kìm nén cơn đau đang nhức nhối, nhưng sự sợ hãi khiến cậu không dám phản kháng. Trường Lâm tiếp tục giáng những cú đấm lạnh lùng, tiếng thở hổn hển của cậu xen lẫn trong tiếng cười cay độc của kẻ bắt nạt. Không gian xung quanh như đồng lõa, chìm trong tĩnh lặng, chứng kiến sự bất lực của Vũ Kỳ mà chẳng ai tới cứu.
Một tia nắng chiều hắt nhẹ qua kẽ lá, chiếu xuống khuôn mặt đầy nước mắt của Vũ Kỳ. Cậu ngước lên, ánh mắt dần tắt lịm, như thể hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã vụt tan đi. Trong khoảnh khắc đó, Vũ Kỳ không còn chỉ là nạn nhân nữa, mà là một người bị mắc kẹt giữa nỗi đau và sự tuyệt vọng, bị đẩy vào góc tối không lối thoát."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro