#chap2
- Triệu tiểu thư, hân hạnh được gặp mặt.
- Vương tổng thật khách sáo. Phải chăng ngài muốn tìm cha tôi? Xin lỗi, nhưng hôm nay cha tôi đã ra ngoài với bạn. Ngài có thể đợi chút để tôi kêu người gọi cha tôi về.
- Cảm ơn Triệu tiểu thư.
Triệu Ngọc Lan như phát điên lên vì người đang ông đang ngồi đối diện. Đôi mắt xanh lục bén như sắt mang một vẻ lãnh đạm, cao quý. Gương mặt tuấn tú, điển trai toát lên một vẻ mê hồn. Thân hình to lớn, lịch sự trong chiếc áo vest đen thanh lịch. Quả là một người đàn ông tuyệt vời!!! Từ khi 20 tuổi đã dang tay tiếp quản một công ti lớn, gặt gái thành công đầy mình. Cô ta si mê đắm đuối nhìn người con trai đối diện một cách mê hoặc, không chú ý rằng người đối diện nhếch môi nhìn cô với một ánh mắt tỏ vẻ khinh thường. Hầu hết những người phụ nữ nhìn khiến anh như vậy toàn tìm cách trèo lên giường để moi móc tiền hoặc lên vị trí Vương phu nhân.
Nhưng mỗi lần nghĩ như vậy, anh lại nhớ đến cô gái mang đôi mắt nâu tròn xoe, ngây thơ nay đã biệt tăm. Sau khi hoàn thành khoá học bên Pháp, anh vội vã trở về đi tìm cô bé năm xưa. Rốt cuộc là tìm điên đảo thì nhận tin cô bé đã mất tích, cha mẹ cô chết trong vụ tai nạn xảy ra cùng ngày anh rời đi - cũng chính vào sinh nhật của cô. Người chú độc ác đẩy cô bé lúc ấy mới có 6 tuổi vào cảnh vô gia cư, lên ghế chủ tịch nay đã bị anh điều tra và cho vào tù vì tội làm ăn tham lam, cướp công ti của anh trai mình. Và giờ công ti đã sang thành Vương Thị do anh quản lí. Nhưng trong lòng vẫn luôn tìm cô bé của anh thời ấu thơ.
- Hoa đâu rồi, lên rót nước cho khách.
Chất giọng đanh đá của tiểu thư nhà họ Triệu sao hôm nay dịu dàng thế nhỉ, phải chăng khách quý? Mặc Hạ Hoa vội vàng bưng một tách trà mới, khẽ khàng mở cửa đi vào. Vội vàng quỳ xuống sàn dưới ánh mắt "trìu mến" của tiểu thư. Dường như không để tâm đến vị khách đang sững sờ nhìn mình.
- Tiểu Hoa?
Cô hầu nhỏ mới bừng tỉnh ngước lên nhìn vị khách kia đang gọi mình, lịch sự lễ phép mỉm cười "Chào ngài" rồi vội vàng đứng dậy. Lúc này trong đầu cô như đang chìm về tuổi thơ, giọng nói, mùi hương thật quen thuộc đến kì lạ nhưng cô không nào nhớ nổi. Từ bé xung quanh cô chưa có thứ gì thân thuộc đến vậy. Kì lạ, tự nhiên nước mắt một chực muốn trào ra...
Anh như giật mình khi nhìn cô, chính xác là đôi mắt nâu kia. Giờ nó đã đượm buồn, không còn vẻ ngây thơ, vui tươi như trước. Gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, cánh môi lắp bắp mỉm cười với anh, đôi mắt nâu hình như còn đọng chút nước mắt của người vừ mới khóc. Bất giác gọi cô mà quên mất mình đang ngồi trong nhà người khác. Trương Ngọc Lan cũng cảm thấy tự nhiên bực bội. Vương tổng hình như rất thích con nhỏ này. Rõ là người đẹp đang ngồi trước mắt mà lại nhìn sang đâu, con Hoa vừa bước vào liền chằm chằm vào nó. Thật là tức chết mà!
Vừa lúc ấy, cánh cửa bật mở, chủ tịch Triệu là một người đàn ông thành đạt, cao quý nhưng vô cùng đôn hậu như vợ ông, một quý bà trang nhã, xinh đẹp giàu lòng thương người. 2 con người ấy lại sinh ra một quý cô xinh đẹp mà cay nghiệt, kiêu căng cũng thật là kì lạ mà!
- Vương tổng, thật vinh dự khi được đón tiếp ngài. Vô cùng xin lỗi đã bắt ngài phải đợi lâu rồi.
- Chủ tịch Triệu, rất vinh hạnh được gặp ngài.
- Phải chăng hôm nay ngài đến để bàn bạc về vấn đề bên Châu Âu?
- Quả là chủ tịch Triệu tinh anh, tôi vô cùng vinh dự được hợp tác với ngài về dự án lần này.
- Ha ha, Vương tổng quả là tuổi trẻ tài cao. Nào, chúng ta cùng vào trong bàn bạc.
2 người đàn ông cười nói vui vẻ như đôi bạn thân lâu năm, cánh cửa phòng làm việc dần khép lại.
Mặc Hạ Hoa cúi người lễ phép mời 2 vị chủ tịch vào văn phòng, rồi ra bàn khách dọn ấm chén. Triệu Ngọc Lan hình như vẫn ấm ức về ánh mắt mà Vương tổng dành cho cô, tức giận xô cô ngã, phần eo đập mạnh vào mép bàn, quát lớn:
-Mẹ mày, mày vừa quyến rũ Vương tổng đúng không? Ranh con, hôm nay tao phải cho mày một trận nhớ đời.
Cánh tay vừa giương cao toan đánh cô hầu nhỏ, đột nhiên có một bàn tay to lớn chặn lại, ánh mắt mang vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ:
-Triệu tiểu thư, cô hãy dừng tay lại.
Triệu Ngọc Lan nãy còn hung hăng giờ đã cứng đờ người nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của anh. Run run rụt tay về, chạy nhanh ra khỏi phòng. Mặc Hạ Hoa cũng sợ không kém, không cả dám nhìn mặt anh, gắng đứng lên cầm khay ấm chén, rồi cúi người lễ phép:
- Cảm ơn Vương chủ tịch đã giúp đỡ. Tôi xin phép.
Rồi chạy ra khỏi phòng khách. Lúc này, nước mắt cô tự nhiên trào lệ, tựa như vừa đánh rơi mất điều gì..
-----------------------------------------
:> cảm ơn các thím đã đọc đến đoạn này, tuy mình viết hơi tệ cơ mà mong các thím góp ý để sửa ạ.
~~hóng cmt ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro