Chương 3: "Đi theo tôi làm gì?"
Sau màn chào hỏi của Hoàng Cảnh, Hàn Tịch chẳng buồn đáp thêm gì. Anh chống tay lên bàn, mắt khẽ nhắm như muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ dang dở. Hoàng Cảnh nhún vai, quay lại chỗ ngồi với vẻ tiếc nuối:
“Cậu ta đúng là lạnh thật. Chẳng chịu hợp tác gì cả.”
Mộ Trường An không trả lời, chỉ liếc mắt về phía Hàn Tịch. Vẻ bất cần của người kia khiến cậu khó hiểu. Ngay cả lúc người ta nhìn anh, anh vẫn cứ như tồn tại ở một thế giới khác.
Hoàng Cảnh nhìn biểu cảm của Mộ Trường An, nhướn mày trêu chọc:
“Sao đấy? Cậu tò mò rồi đúng không?”
Mộ Trường An lật một trang sách, thản nhiên đáp:
“Tớ không rảnh.”
Hoàng Cảnh cười khì, định nói gì đó thì tiếng chuông vào lớp vang lên. Cả lớp trở lại trật tự, nhưng không khí trong góc của Hàn Tịch vẫn yên ắng như ban đầu.
Trong suốt tiết học, Hàn Tịch không ghi chép, cũng không giơ tay phát biểu. Anh chỉ ngồi đó, tựa lưng vào ghế, thỉnh thoảng ánh mắt sắc lạnh thoáng lướt qua mọi người. Điều này không qua khỏi đôi mắt tinh ý của Mộ Trường An.
Cậu nghĩ thầm: Người này không giống một học sinh bình thường. Lạnh lùng thì có lý do, nhưng ánh mắt ấy… như thể cậu ta đang quan sát chúng mình.
Đến giờ nghỉ trưa, khi cả lớp túa ra căn-tin, Mộ Trường An vô tình bắt gặp Hàn Tịch đi dọc hành lang, bước chân chậm rãi, bàn tay thọc sâu trong túi quần. Cậu đứng nhìn một lát, rồi không hiểu sao lại quyết định bước theo.
Khi cả hai bước ra sân trường, Hàn Tịch bất ngờ dừng lại. Không quay đầu, anh hỏi:
“Đi theo tôi làm gì?”
Mộ Trường An thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng giữ vẻ bình tĩnh.
“Tôi không đi theo cậu.”
Hàn Tịch quay đầu, đôi mắt hơi nheo lại như đang đánh giá cậu.
“Thật không?”
Mộ Trường An cảm thấy hơi bối rối trước ánh mắt đầy sự sắc bén ấy. Nhưng thay vì trả lời, cậu lại chọn cách im lặng, bước thẳng về phía căn-tin.
Hàn Tịch đứng yên nhìn theo, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Anh thầm nghĩ:
Người này... thú vị hơn mình tưởng.
Căn-tin trường giờ trưa lúc nào cũng nhộn nhịp. Tiếng nói cười, tiếng kéo ghế và tiếng gọi món hòa vào nhau tạo nên một không khí sôi động. Mộ Trường An cầm khay thức ăn, tìm một chỗ trống trong góc, nơi ít người chú ý nhất để ngồi.
Vừa đặt khay xuống, Hoàng Cảnh đã nhanh chân ngồi phịch xuống đối diện, tay khua khoắng khay thức ăn của mình như đang trưng bày một bữa tiệc.
“Lại ngồi một mình à? Sao cậu không hòa nhập với mọi người một chút đi?”
Mộ Trường An không đáp, chỉ im lặng dùng đũa gắp miếng trứng trong khay cơm.
Hoàng Cảnh lắc đầu, vừa ăn vừa luyên thuyên:
“Biết gì chưa? Cả buổi sáng lớp mình toàn nói về Hàn Tịch đấy. Bảo cậu ta là học sinh chuyển trường từ thành phố khác, hình như có quá khứ hơi bí ẩn.”
Mộ Trường An nhíu mày, không nhìn lên nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh:
“Quá khứ thì liên quan gì đến hiện tại?”
“Liên quan chứ! Cậu không thấy lạ sao? Cả buổi không ghi chép, cũng chẳng quan tâm giáo viên nói gì. Người như vậy mà lại học ở lớp chúng ta thì chắc chắn không tầm thường!”
Lời của Hoàng Cảnh vừa dứt, một giọng nói trầm khàn đột ngột vang lên từ phía sau:
“Cậu nói chuyện về người khác như vậy, không thấy ngại à?”
Cả hai quay đầu lại. Đứng phía sau họ chính là Hàn Tịch, khay thức ăn trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Cảnh.
Hoàng Cảnh hơi cứng đờ, nhưng chỉ vài giây sau đã bật cười, cố xua tan không khí ngượng ngùng:
“Ơ, cậu ngồi đây luôn đi, đừng để ý. Tớ chỉ nói vu vơ thôi mà.”
Hàn Tịch không nói thêm, kéo ghế ngồi xuống cạnh Mộ Trường An. Sự xuất hiện bất ngờ này khiến Trường An hơi khựng lại, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.
Không khí giữa ba người trở nên im lặng, chỉ có tiếng đũa chạm vào khay thức ăn. Nhưng sau một lúc, Hàn Tịch bất ngờ quay sang Trường An, nhẹ giọng nói:
“Cậu tên gì?”
Mộ Trường An ngước mắt lên, ánh mắt dưới lớp kính có chút ngạc nhiên. Một lát sau, cậu đáp ngắn gọn:
“Mộ Trường An.”
Hàn Tịch khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt:
“Cái tên nghe rất ổn.”
Câu nói đơn giản ấy lại khiến Hoàng Cảnh tròn mắt, nhìn hai người luân phiên như đang cố hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Hai người quen nhau à?”
“Không,” Mộ Trường An đáp ngay, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút xao động khó hiểu.
Hàn Tịch không nói gì thêm, chỉ tiếp tục dùng bữa, nhưng ánh mắt của anh lâu lâu lại dừng trên gương mặt nghiêm túc của Trường An. Có gì đó trong cậu khiến anh không thể rời mắt, một cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Bữa trưa trôi qua trong sự im lặng lạ lùng, ít nhất là giữa Mộ Trường An và Hàn Tịch. Hoàng Cảnh, với bản tính sôi nổi, không ngừng lấp đầy khoảng không bằng những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng dù cậu nói gì, Mộ Trường An vẫn chỉ tập trung vào bữa ăn của mình, còn Hàn Tịch thì chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu hờ hững.
Khi cả ba rời khỏi căn-tin, Hoàng Cảnh lại tỏ ra hứng thú:
“Thật tình, hai cậu giống như hai cái cột băng vậy. Một người lạnh lùng bẩm sinh, một người thì… ừm, lạnh lùng không lý do.”
Mộ Trường An liếc Hoàng Cảnh, ánh mắt như muốn nhắc nhở cậu im lặng.
“Cậu nói đủ chưa?”
“Chưa! Vì tớ đang nghĩ, nếu hai cậu ở chung một chỗ lâu ngày, chắc chắn sẽ có người phải tan chảy trước!” Hoàng Cảnh cười toe, giọng điệu đầy ẩn ý.
Hàn Tịch khẽ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lướt qua Trường An.
“Cột băng à? Nghe cũng thú vị đấy.”
Trường An không đáp, nhưng khóe mắt lại thoáng hiện lên vẻ bất mãn. Cậu bước nhanh hơn, bỏ lại hai người phía sau.
Hoàng Cảnh nhún vai, bước theo. “Này, đi chậm chút chứ! Trường An, cậu thực sự không định làm bạn với Hàn Tịch sao?”
“Cậu nghĩ chuyện này quan trọng lắm à?” Trường An quay lại, giọng điệu lạnh lùng nhưng không gay gắt.
Hàn Tịch, lúc này vẫn giữ vẻ thản nhiên, bước tới đứng ngang hàng với Trường An. Anh nhìn cậu một lát, rồi bất ngờ hỏi:
“Cậu lúc nào cũng thế này à? Xa cách với tất cả mọi người?”
Câu hỏi khiến Trường An thoáng sững lại. Cậu quay sang nhìn Hàn Tịch, ánh mắt sâu thẳm phía sau lớp kính.
“Không phải chuyện của cậu.”
Hàn Tịch nhún vai, nụ cười nhàn nhạt vẫn giữ trên môi.
“Phải rồi, không phải chuyện của tôi. Nhưng tôi nghĩ, lạnh lùng quá cũng mệt đấy.”
Trường An không đáp, chỉ bước đi tiếp. Nhưng trong lòng, cậu không khỏi cảm thấy khó chịu. Tại sao Hàn Tịch, người mới gặp cậu lần đầu, lại có thể nói những lời như thể đã hiểu rõ cậu từ trước?
Còn Hàn Tịch, đứng lại nhìn theo bóng dáng Trường An, khẽ cười.
Người này… càng lúc càng thú vị rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro