Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hôm nay tôi cô đơn quá

Sau một tuần ăn nằm ngủ bụi ở công ti để hoàn thành 1 dự án lớn mà sếp giao cho, tôi nặng nề lê từng bước chân rời khỏi nơi khổ ải đó. Giờ đã là hơn 11 giờ đêm rồi, các đồng nghiệp của tôi ai cũng có người chờ, kẻ đón để ôm ấp, nũng nĩu, trút ra mọi sự mệt mỏi mà công việc đã đè lên đôi vai họ bấy lâu. Chỉ còn tôi một mình bơ vơ trong màn đêm tịch mịch. Trời bắt đầu mưa.  Lúc đầu chỉ là vài giọt nhỏ tí tách rơi trên mặt đường sau thì ngày một lớn dần lên. Có vẻ như chiếc ô nhỏ bé của tôi cũng không thể chống lại khỏi cơn giận dữ của ông trời nên tôi  mau chóng tấp vào một bến xe gần đó để trú mưa.
Lặng nhìn màn mưa trắng xóa phủ trước mắt cộng với tiếng sấm gầm gừ trên trời khiến cho tôi không khỏi xót xa cho chính bản thân mình lúc này. Người vừa ướt vừa lạnh nhưng cũng chỉ có thể tự bản thân lau khô và sưởi ấm. Nhiều lúc một mình tôi tự hỏi bản thân rằng: Liệu có phải cái giá của sự trưởng thành chính là cô đơn? Ngày còn bé khi bị ngã thì luôn nhìn xung quanh xem có ai không có thì sẽ khóc thật lớn về mếu máo với mẹ còn không sẽ ngoan ngoãn mà đứng dậy. Khi lớn lên bị té ngã cũng nhìn xem xung quanh có ai không, nếu có thì phải mau mau đứng dậy nhanh chóng rời đi, còn không thì sẽ ngồi đó khóc thật khẽ. Có người coi đó là sự giả tạo nhưng cũng có người gọi đó là kiên cường.
Trưởng thành rồi ai rồi cũng sẽ có khoảng thời gian cô độc, nhiều lúc chỉ mong có một bờ vai đủ rộng để ta tựa vào, một cái ôm ấm áp từ những người mà ta thương yêu , hay đôi khi chỉ là một câu hỏi han:"Ngày hôm nay của bạn như thế nào?" Nhưng lại mấy ai thấu những ước mong nhỏ nhoi ấy . Lúc đó ta mới nhận ra rằng ngay cả cái bóng của mình trong những lúc tối tăm nhất cũng bỏ ta mà đi thì những người ngoài kia có là gì. Ai rồi cũng sẽ có lúc rời bỏ ta mà đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Người duy nhất mà đi cùng ta suốt cả cuọc đời chỉ có chính bản thân ta thôi.
Khi cô đơn ta mới có thể cảm thấy nỗi buồn thật sự, nó không phải sự đau khổ hay bi lụy của tình yêu, chỉ là một nỗi buồn không tên, không tiếng nói, không tâm trạng. Ngay vào lúc đó ngẩn người trong tĩnh lặng, đột nhiên sống mũi nghe cay, khi kịp nhận ra thì nước mắt đã rơi xuống rồi.
Trong những giây phút một mình ta mới có thể từ từ trưởng thành hơn, có được những sự thay đổi lớn ở chính bản thân mình: học được cách trầm tĩnh, học được cách tự đảm đương mọi việc, học được cách kiệm lời, lắng nghe nhiều hơn, học được cách lười giải thích, học được cách lặng lẽ một mình, học được rằng hóa ra có một số chuyện có chủ động cũng không có ích gì. Thứ đã không phải của mình thì dù có cố gắng giành lấy cũng đều là thừa thãi. Cứ thế ta từ từ lớn lên lúc nào không hay.
Nên lúc cảm thấy cô đơn bạn nhất định phải nhớ: Không có kinh nghiệm tự sống một mình thì sẽ không hiểu được khi cùng người khác sống chung. Khi bạn ở một mình thì hãy học cách tự lập, nhìn xa trông rộng, đi nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn. Để lúc người khác chú ý đến bạn họ sẽ nhận ra rằng: Bạn thật tuyệt vời!
Hôm nay trời mưa lớn, ngày mai có lẽ vẫn còn âm u nhưng ngày mốt nhất định sẽ là một ngày nắng đẹp.
Mưa đã tạnh, một mình đơn độc đi tiếp trên con đường mình đã chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #codon