Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6 + 7

Chương 6: Nhiệt độ.

Trong gia đình của Nguyễn Thu Ngân, thời gian được xem là ồn ào nhất chính là bữa cơm tối. Đó là lúc mọi thành viên trong gia đình bé nhỏ của cô đều tề tựu đông đủ bên cạnh chiếc bàn lớn dùng bữa. Gia đình của cô có thể tạm coi là đông đúc. Cô có 3 người anh trai, trong đó anh cả đã cưới vợ, anh hai và anh ba thì vẫn còn đang ế không ai thèm đếm xỉa. Cái này cũng không thể trách ai được, ai bảo tính cách của họ lại khó chấp nhận như vậy. Anh cả cô, là doanh nhân. Giám đốc 1 công ty nội thất, giàu có đẹp trai dĩ nhiên có thừa khả năng hấp dẫn con gái. Cho nên mới có 1 bà chị dâu nhí nhảnh như vậy. Anh hai cô, năm nay 27 tuổi, nối bước cha cô làm cảnh sát. Ông anh này của cô tính tình nóng vội, chả bao giờ chịu ngồi yên, có lẽ tại vì tính cách như vậy nên các mối tình của ông ta cũng “nóng vội” theo chân chủ. Tình yêu của người này chưa bao giờ vượt quá 2 tháng. Còn người còn lại, là anh ba của cô, năm nay mới 25, có một công ty thời trang riêng. Dĩ nhiên vốn là do anh cả đầu tư, nhưng làm ăn rất phát đạt, đến bây giờ đã thành thương hiệu có tên tuổi trong ngành. Nổi tiếng là vậy, nhưng cái tính cách cổ quái của anh cô cũng nổi tiếng không kém. Ông anh này lúc nào cũng nhìn đời bằng nửa con mắt, cà lơ phất phơ không coi ai ra gì, đôi lúc còn đưa ra những ý tưởng mà chẳng ai có thể nghĩ ra. Nếu bất thường có thể coi là sự biểu hiện của thiên tài, cô có thể chắc chắn anh trai cô chính là thiên tài ngàn năm khó gặp. Chính vì tính khí như vậy, cho nên, suy ra ông này cũng ế. Nói tới những người thân trong gia đình cô có tính cách bất thường như vậy, công lao lớn nhất phải kể tới đầu tàu gương mẫu nhà cô. Bố cô, cựu cảnh sát về hưu đã nhiều năm, Nguyễn Văn Vinh. Năm nay ông cụ tròn 54, thú vui hiện tại chính là vứt các con ở nhà ra ngoài lêu lổng đến tối về nhà ăn cơm, xem tivi. Vì mẹ cô mất sớm trong một tai nạn nên chỉ có ông nuôi lớn 4 anh em cô trưởng thành. Vậy nên mới nói, tất cả tính khí thất thường của gia đình này đều do ông làm chủ.

“Con dâu, hôm nay có gì ăn vậy?!” Giọng nói ồm ồm vang lên từ ngoài phòng khách báo hiệu ai đó đã trở về.

“Hôm nay có canh cá chua, thịt rang, tôm tẩm bột, và món xào!” Thùy lập tức trả bài.

Ngân ngán ngẩm ngồi chống cằm nhìn ông cụ vác cái bụng bự đi vào, trên gương mặt ông vẫn tràn ngập ý cười. Cô tự hỏi, mỗi ngày cha cô đi đâu mà lúc nào trở về cũng thần thanh khí sảng như vậy? Lại nói tới hẹn hò. Cô thẫn thờ thở dài.

Gặp con gái ngồi ngây tại chỗ, chỉ biết hô hấp, vị cha già cẩn thận đi tới cạnh con dâu, nói giọng thấp nhất có thể. “Nó làm sao vậy?”

“Con không biết nữa, nhưng từ chiều đã như vậy!” Thùy nhỏ giọng nói.

“Lẽ nào ở trường nó bị bắt nạt?!” Ông nghiêm túc hỏi.

“CÁI GÌ? BẮT NẠT??” Một âm thanh chói tai vang lên làm cho 2 cha con đang thì thầm to nhỏ phải chú ý. Trong khi họ còn đang đần thối tại chỗ thì 3 bóng đen đã lao về phía cô con gái út đang ngồi thở dài ở góc kia.

“Em gái ai dám bắt nạt em?” Một người đàn ông với gương mặt chín chắn, giọng nói ấm tựa suối nước nóng, trên người mặc một bộ vest màu xanh đậm trong rất nhã nhặn. Đích thị là anh cả Nguyễn Mạnh Thái.

“Bạo lực học đường là tội hình sự có thể ngồi tù!” Một người con trai trên người khoác áo da, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trên đuôi mày trái còn có một vết sẹo mờ mờ. Địch thị là anh hai hình sự của cô, Nguyễn Mạnh Hùng.

“Em gái mai anh chuẩn bị cho em vài đôi guốc, đảm bảo có phang vỡ đầu người ta cũng chưa bị gãy gót. Okie?” Tư tưởng bất thường, gương mặt điển trai, nụ cười nửa miệng đểu như sư phụ sở khanh, nhưng lại không gần nữ sắc. Còn có thể là ai ngoài anh ba nhà cô, Nguyễn Mạnh Cường.

Ngân ngơ ngác nhìn 3 người đàn ông đang vây quanh cô, con mắt đen thường ngày có chút mờ mịt. Sau 3 giây máu chạy lên não, cô mới có thể chớp mắt, hiểu được họ đang nói về mình.

“Mọi người về rồi sao?”

“Cái con nhỏ này, biết mấy giờ rồi mà hỏi như vậy?” Anh cả buồn bực gõ đầu cô.

“Em gái, không phải bị đập trúng đầu chứ?” Anh ba tốt bụng vạch áo, vạch quần tìm vết thương.

“Đứa đánh em tên gì? Tuổi? Địa chỉ?” Anh hai theo thói quen móc cuốn sổ nhỏ để ở túi quần ra, nghiêm túc ghi chép lại.

Ngân thờ ơ nhìn khung cảnh hỗn độn mọi ngày. Phải nhà cô là như vậy. Ba ông anh trai từ nhỏ đến lớn đã chỉ cưng chiều một đứa em gái là cô. Cho nên chỉ cần chuyện nhỏ như cô trèo cây bị ngã thì y như rằng, họ sẽ có phản ứng: Anh cả cách ly cô càng xa cái cây càng tốt, anh hai dựng rào chắn cao quá đầu kèm theo biển cảnh báo nguy hiểm, anh ba thâm hiểm nhất lén lút buổi đêm đổ thuốc độc làm cho cái cây chết khô. Mọi người đều nói cô được 3 ông anh cưng chiều, còn cô thì nói họ chính là những rắc rối mà cô không thể vứt đi nổi.

Ngân nhìn 3 người 1 lần để “tổng kết”, rồi chán nản thở dài. Tại sao cô luôn tỏ tình thất bại, cô có thể hiểu tại sao rồi. Nghĩ rồi đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi, tiến tới tủ lạnh, mở tủ, lấy nước lạnh, uống!

“Nó làm sao thế?” Anh cả hỏi nhỏ chị dâu.

“Em nghĩ nó bắt đầu yêu!” Chị dâu lại nhỏ nhẹ trả lời.

“CÁI GÌ?” Cả 4 người đàn ông đồng loạt lên tiếng.

Trong khi người nào đó còn đang ngồi xổm trước cái tủ lạnh, con mắt đen lơ đễnh nhìn vào bên trong.

“Em còn nhỏ chưa thể yêu đương được!” Anh cả vọt tới bên cạnh ngồi xổm xuống cạnh cô, giọng nói ấm áp thêm vài phần vội vàng.

“Em điều tra lý lịch nhà đó chưa? Gia thế trong sạch chứ?” Anh hai bắt đầu tính đến việc hộ tịch. Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp thôi.

“Đối tượng là nam hay nữ vậy?!” Kẻ rất đủng định đặt câu hỏi này đích thị là anh ba.

Và lập tức nhận được cái nhìn hung ác của cả 2 ông anh còn lại của cô. Khuyến mại thêm 1 cú cốc đầu trời giáng từ phụ thân đại nhân.

Trong khi chiến tranh gia đình đang bùng nổ, thì người nào đó tâm hồn vẫn đang trên mây. À không đang trong cái tủ lạnh. Ngân nhìn vào trong những ngăn lạnh, có ánh đèn vàng ấm áp, hơi lạnh nhẹ nhàng phả ra tựa như thời tiết chớm đông. Cô im lặng, trong đầu thắc mắc: Liệu trong trái tim của tủ lạnh, có mát mẻ dễ chịu giống như tủ lạnh hay không?

7’30’’ sáng hôm sau.

“Con bé đi tập thể dục rồi?” Thái vừa bước xuống thang, vừa hỏi cô vợ yêu.

“Uhm! Anh mau ăn sáng đi kẻo muộn giờ lên máy bay!” Thùy vội vã thúc giục. Hôm nay chồng cô đi công tác.

“Nó không sao chứ?” Thái ngồi xuống ghế, theo thói quen cầm lấy tờ báo bắt đầu lật.

“Có thể làm sao?” Thùy mỉm cười hỏi lại.

“Chuyện yêu đương đó…” Thái hơi nhíu mày, trong con ngươi sáng sủa có chút trầm lặng.

“Anh cả, đến bao giờ anh mới ngừng lo lắng đây?” Hùng bước xuống cầu thang, trên người mặc áo phông cộc tay cùng với chiếc quần jean sẫm màu.

“Nó lớn rồi, cũng nên yêu thôi. Chỉ sợ nó ế!” Cường vừa ngáp vừa bước xuống cầu thang, trên người mặc một bộ đồ hết sức thời thượng.

Một chữ “ế” của ai đó, làm cho không ít người chạnh lòng. Hùng tức giận trừng mắt với ai đó. Thái buồn bực buông tờ báo cầm lấy cốc tu một hơi. Thùy im lặng ngồi vào bàn ăn, vờ như không biết về truyền thống “ế” của gia đình.

“Dù sao nó cũng là sinh viên năm 2 rồi, yêu đương mới là bình thường!” Thấy không khí có vẻ “lắng đọng”, Thùy đành lên tiếng.

“Nhưng nó còn nhỏ!” Thái hơi nhăn mặt, đáng thương nhìn bà xã.

“Cũng gần 20 rồi! Còn nhỏ?” Thùy trừng mắt với chồng. Ông xã cô cái gì cũng tốt, cũng rất yêu cô chỉ mỗi tội bị sister complex.

“Chị dâu nói phải đó, nó có người yêu còn hơn ế!” Cường ngồi xuống bàn cầm lấy bánh mì cho ngay vào miệng.

“Để xem đối tượng đã!” Hùng trầm ngâm thốt ra 1 câu.

Cường nhún vai nhìn 2 ông anh của hắn. Đôi khi cảm thấy họ thật cứng ngắc. Con nhỏ đó có người yêu, hắn còn cảm thấy không biết ai xấu số như vậy. Dù rất yêu thương em gái, nhưng hắn phải thừa nhận, em gái hắn không bình thường.

Mà lúc này cái người không bình thường ấy, đang…

“Hắt xì!!” Ngân đánh 1 cái hắt hơi thật mạnh, ngơ ngác day day chiếc mũi. Chắc chắn có người nói xấu cô.

Đưa mắt nhìn bầu trời mùa hè vừa khoáng đạt trước mặt, Ngân hơi nheo mắt lại, khóe môi cô cong lên vui sướng. Theo thói quen cô dừng lại trước căn nhà quen thuộc, rút từ túi bên hông ra một gói thịt nguội vừa nhanh miệng gọi.

“Lu ơi ăn sáng nào!”

Chưa đầy 3 giây sau, cô đã nghe tiếng kêu “ẳng ẳng” sung sướng của tên nhóc nào đó. Một lúc sau anh chàng liền xuất hiện. Nó thè lưỡi, đuôi vẫy vẫy vẻ vui mừng, con mắt xanh biếc sáng long lanh long lanh giống như muốn nói: Thức ăn ngon! Thức ăn ngon!

Ngân vừa dỡ từng miếng thịt nguội đưa vào trong hàng rào cho Bin, cô ngồi xổm dưới đất nhìn cậu chàng ăn đến ngon lành cô hơi nhíu mày, bàn tay vươn qua rào, nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú chó.

“Chủ nhân mày có vấn đề về thần kinh phải không?” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lông của Lu.

“Hắn ta lúc nào cũng nghiêm mặt như vậy không thấy nhàm chán sao? Hắn ta có phải tủ lạnh đâu, làm gì mà lạnh lẽo như vậy? Hay hắn luyện tâm pháp thuộc tính âm cho nên mới lạnh như băng vậy? Mi nói phải không?” Cô nheo mắt lại, rất thành thật hỏi chú chó.

“Này, mi chỉ lo ăn, sao không trả lời ta?” Nhìn thấy kẻ được hỏi không có phản ứng, vẫn cắm cúi ăn thịt nguội.

“Lu, tên nhóc này! Đang hỏi mi mà!” Vừa nói cô vừa nhấc đầu con chú lên, để con mắt xanh biếc của nó bắt buộc phải nhìn vào cô.

“Làm gì?” Đúng lúc con mắt xanh biếc của con chó đang nhìn cô chằm chằm thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên kéo lại sự chú ý của 2 người. À không, 1 người 1 chó.

Ngân cảm thấy mi mắt giật giật, bàn tay đang ôm mặt Lu liền buông lỏng. Vừa được thả Lu lập tức cúi đầu, tiếp tục ăn, xem như không thấy gì hết. Cô trợn mắt nhìn kẻ suốt ngày vẫy đuôi vì cô mang đồ ăn tới, bây giờ thản nhiên vứt cô lại với 1 đống hỗn độn. Thật thiếu nghĩa khí. Cô lẩm bẩm.

“Ờ… Hi! Chào buổi sáng!” Cô móp miệng cố nặng ra nụ cười. Sáng mùa hè, tại sao lại cảm thấy lạnh lẽo vậy?

Hải Anh lạnh nhạt bước từng bước về phía Lu, à không chính xác là Bin. Nhìn thú cưng của mình đang cúi đầu, đuôi đong đưa vẻ rất thích thú, chăm chú ăn thứ gì đó có vẻ rất ngon miệng, lông mày của hắn hơi nhúc nhích, dù ánh mặt vẫn lạnh băng như mọi ngày.

Ngân cảm giác rất tệ. Mặc dù cơ mặt của tên đó giống như bị đóng băng không thể cử động, nhưng hắn vừa nhích lông mày. Một cái tủ lạnh khi nhúc nhích không phải bị ma nhập, thì cũng là ma sắp thoát ra. The ring không phải cũng như vậy sao?

“Tôi nghĩ…” phải đi về rồi!

“Sạch sẽ?” Hắn hỏi như vậy.

“Hả?” Ngân ngẩn tò te nhìn hắn.

“Sạch sẽ không?” Hắn lặp lại, ánh mắt chỉ về phía Bin.

“Hả?” Vẫn không hiểu. Tôi có tắm cho chó nhà anh bao giờ đâu mà biết.

“Miếng thịt!” Chân mày hắn nhíu càng chặt. Giọng nói lạnh lẽo hơi dậy sóng.

Mất kiên nhẫn rồi! Hắn đang nổi giận! Ngân cảnh giác lùi lại một bước mới can đảm trả lời. “Dĩ nhiên!”

Người nào đó vẫn chăm chú nhìn cô, giống như thể đang nghiền ngẫm gì đó. Con ngươi trong suốt của hắn chuyên chú giống như đang nghiên cứu đánh giá cô. Mà ánh mắt trong suốt này, làm cho Ngân phải nổi da gà. Ánh mắt này cô từng nhìn thấy, rất giống khi hắn mổ sẻ chiếc đồng hồ.

Khó khăn nuốt nước bọt cái ực! Không phải định mổ sẻ tôi chứ?

Nhưng mà, hắn nhìn Bin đang ăn rất thoải mái, rồi liền thu ánh mắt lại, xoay người, rời đi.

Bỏ lại Ngân đứng chết lặng tại chỗ, mồ hôi ròng ròng. Phải mất 5 giây sau, cô mới có thể thở ra nhẹ nhõm. Thoát rồi. Cô đảo mắt nhìn xuống tên nhóc vẫn đang ăn ngon lành kia, con mắt có chút hờn giận. “Đồ đáng ghét, tối nay sẽ cắt khẩu phần ăn của ngươi!”

Lúc này, Lu lập tức ngẩng đầu lên. Nó dùng con mắt xanh biếc ướt át của mình nhìn chăm chăm kẻ nào đó giống như làm nũng.

Ngân toát mồ hôi lạnh, bị con mắt xanh biếc kia làm cho bất lực. Cô hờn dỗi nói. “Người ta vẫn bảo chủ nào tớ nấy, tại sao chủ tớ nhà này lại khác nhau như vậy?”

Ánh mặt trời vẫn sáng lấp lánh như vậy. Người ta vẫn nói mùa hè tượng trưng cho tuổi trẻ nhiệt tình, hứng khởi, tràn trề sức sống. Nhưng với một người nào đó, thì mùa hè đột nhiên lại trở nên độc hại. Vô cùng độc hại.

“Này, anh có thể đi nhanh hơn hay không?!” Ngân buồn bực lau khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi của mình.

Im lặng, không có trả lời.

“Này! Đang nói anh đó tủ lạnh!” Ngân buồn bực gào lên.

Vẫn chỉ là im lặng, không có chút phản ứng.

Cô tức giận nghiến chặt răng, con ngươi đen long lên tức giận. Làm sao trên đời lại có người như vậy? Cô đã theo hắn từ nhà tới trường, mà hắn vẫn dứt khoát đi bộ. Hắn ta không biết sự khổ sở của kẻ phải dắt xe máy theo hắn giữa trời hè sao?

Nhìn cái người đang thong thả đi phía trước. Mỗi bước chân của hắn rất vững vàng, thản nhiên, nhưng nhìn thế nào cô cũng thấy thật chướng mắt. Trong khi cô mệt nhọc dắt chiếc xe máy, vừa nặng lại vừa phải lê từng bước từng bước giữa cái nóng hè oi ả. Mà hắn lại vẫn rất thong thả, thảnh thơi. Ghen tị. Nói không ghen tị là nói láo! Cô đang sục sôi ghen tị. Mà chiếc xe máy cô đang dắt, thể trọng dường như lại tăng thêm một bậc cùng với sự ghen tị của cô. Bàn tay nắm tay lái của cô run lên bần bật.

“Này, tủ lạnh. Lên xe!” Đến nơi rồi! Cơn giận đã lên tới đỉnh điểm rồi.

Không có phản ứng!

Đấy là phản ứng của hắn!

Ngân rất muốn thẳng chân đạp cho tên đó một cái. Hoặc là vứt chiếc xe máy đè thẳng vào kẻ nào đó, xem hắn có thể bình thản tiếp tục đi hay không?

Đỗ xe bên cạnh hắn, cô trừng mắt, rất nghiêm túc nói. “Lên xe!”

Hắn không nói một lời, thờ ơ bước qua cô.

Trợn mắt. Cô đang trợn ngược mắt. Rất máu lạnh! Rất vô tình! Hắn ta… Cô run rẩy. Không phải bị bệnh, mà là tức giận. Đây là diễn đạt cảm xúc. Diễn đạt cảm xúc một cách trực tiếp nhất. Cô tức giận, vít gas. Chiếc xe liền rú lên, phi vút trên đường vứt bỏ 1 cái tủ lạnh lại đừng sau.

Nhìn theo chiếc xe đang lao vút đi, chân mày hắn hơi nhúc nhích. Một lúc sau, giọng nói lạnh lẽo của hắn lại vang lên. “Ồn ào!”

Cổng trường đại học A, một buổi sáng như bao buổi sáng khác.

Một người con trai bình thản bước qua cổng trường. Đi theo sau là một cô gái còn trẻ, trên người mặc áo phông trắng có sọc xanh, quần bò rách để lộ ra một chút da thịt, chân đi một đôi giầy thể thao màu trắng sạch sẽ, mái tóc đen nhánh vừa chấm vai tràn trề sức sống của tuổi trẻ. Bước chân của rất vững vàng, rất chắc chắn, làm cho người ta cảm giác tràn trề sinh lực. Trái lại với người đằng trước. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, cùng với quần sẫm màu. Không xấu, nhưng cũng không hề cầu kỳ. Hắn rất đơn giản. Tựa như một cây cột chỉ tuyền một màu. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Gương mặt không điển trai, nhưng cũng không xấu xí. Nói chung nhìn thế nào cũng thấy hắn rất bình thường. Nhưng một người tràn đầy sức sống, một kẻ lại mờ nhạt giống chiếc bóng, thật sự rất tương phản, rất bắt mắt.

Hai chiếc bóng, một trước một sau cứ thế đuổi theo nhau trong sân trường. Ngươi một bước ta một bước, cứ im lặng như vậy bám theo nhau, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hòa nhã kì lạ. Rồi đột nhiên chiếc bóng lớn hơn dừng lại, chiếc bóng nhỏ cũng lập tức dừng theo.

Hải Anh nhìn người đối diện.

Ngân hơi xị mặt, bĩu môi, đầu hơi cúi xuống.

Hắn xoay người, bước tiếp.

Cô lập tức bám theo.

Hắn lại dừng lại.

Cô bất động đứng tại chỗ.

“Ta muốn vào!” Cô bất bình nói.

Hắn im lặng nhìn cô. Chỉ là chân mày trái nhích lên 0,01mm.

Ngân giật giật khóe môi. Hắn rõ ràng đang khiêu khích.

Sau đó, hắn xoay người tiếp tục bước đi. Ngân lập tức bước theo hắn.

Hắn quẹt thẻ.

Cô tiếp tục bước.

Hắn bước qua cánh cửa.

Cô bước tới bậc thềm.

Rầm!

Ngân tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa. Xuyên qua tấm kính cô có thể thấy kẻ nào đó thong thả bước chân không hề dừng lại. Đáng giận! Cô lại bị nhốt bên ngoài khoa công nghệ.

Bịch!

Thu kinh ngạc nhìn “vật thể lạ” vừa rớt xuống bên cạnh cô. Trên trán cô bắt đầu toát mồ hôi, con mắt cảnh giác nhìn người đối diện.

“Muốn phát nổ, đi chỗ khác đi!” Thu cảnh giác.

“Muốn gì?” Ngân liếc xéo kẻ nào đó, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không! Không có gì!” Thu rất thông minh lập tức phủ nhận triệt để.

Ngân lườm con bạn một cái, rồi mới ngồi phịch xuống mặt bàn. Cô vẫn chưa hết buồn bực. Hai bàn tay khoanh trước ngực đã nắm chặt đến mức trắng bệch. Cái tên tủ lạnh ấy thật sự khiến cho người ta bực mình.

“Ngày hôm qua mày đi đâu thế?” Thu tò mò hỏi.

“Theo dõi!” Ngân thờ ơ trả lời, trong đôi mắt vẫn chỉ có lửa giận.

“Theo dõi? Lại đi theo hắn?” Thu kinh ngạc hỏi lại. Nó bỏ theo dõi tên đó lâu rồi, giờ lại nổi hứng bám đuổi người ta sao? “Vẫn còn việc mày chưa biết về hắn sao?”

“Hả? Tao biết gì về hắn?” Ngân nhướng mày, rất không hiểu hỏi con bạn thân.

“Không phải mày theo dõi hắn cả tháng chỉ để biết sở thích cá nhân, bối cảnh, tính cách. Bây giờ còn muốn điều tra?” Thu trừng mắt nhìn cô. “Mày còn chưa thỏa mãn sao? Không lẽ.. mày thuộc dạng thích đeo bám biến thái?!” Thu cẩn thận nhìn con bạn thân, tay run run chê miệng.

Cốc!

“Ai da!” Thu la lên oai oái, tay xoa xoa cái trán mới bị cốc.

“Mày nhiều phim người lớn Nhật Bản vào. Để trí tưởng tượng bay xa!” Ngân hất cằm mỉa mai với con bạn.

“Tao đâu có xem phim người lớn. Chỉ đọc ecchi mà thôi!” Thu chu đôi môi hồng tươi xinh xắn lẩm bẩm.

“18+?” Ngân ghé sát gương mặt gần con bạn, cặp chân mày nhướng lên thích thú.

Thu lập tức ngó đông, ngó tây. Nhìn bóng đèn, nhìn bảng đen, nhìn máy phát. Cũng không nhìn người đang gần kề bên cạnh.

Ngân khẽ cười. Còn giả vờ ngây thơ với ai. Nhưng dù sao, con bé này cũng đủ tuổi, xem echi thì xem echi. Có gì phải ngượng chứ. Nhưng mà…

“Mày nói xem, trên đời này thực sự có đứa con trai không có thói quen xấu sao?” Cô ngồi xuống ghế bên cạnh con bạn, giọng nói tràn ngập sức sống mọi khi có chút ngập ngừng.

“Thói quen xấu? Ý mày là gì?” Thu lập tức thu tầm mắt nhìn vào người đối diện. Bàn tay trắng nõn nã thờ ơ chống lên cằm, con mắt xinh đẹp khép hờ làm hàng mi đen láy cong cong trông càng thêm kiều diễm.

“Thì giống như sách báo người lớn, play boy, rượu chè, thuốc lá, vân vân.. mây mây!”

“Rượu chè, thuốc lá thì chưa phải số đông. Nhưng cũng là 2/3 dân số!” Thu cũng rất nghiêm túc trả lời.

Ngân lặng lẽ rỏ mồ hôi. Như vậy còn không phải số đông? Cô thật sự cảm thấy con bạn cô rất giống yêu quái.

“Còn sách báo người lớn! Có đứa con trai nào chưa xem, tao không phải hoa khôi của khoa!” Thu chắc nịch nói, khóe môi lại cong lên dè bỉu.

“Thì đó! Đúng rồi!” Ngân vỗ đùi đánh đét một cái, con mắt tròn xoe sáng lên rạng rỡ.

“Sao đột nhiên mày lại quan tâm vấn đề này?!” Thu nheo đôi mắt lá dăm lại, con ngươi nâu nghiền ngẫm nhìn con bạn thân của cô. Cái tên Trần Hải Nam nó thích theo như 2 quyển sổ 180 trang nó điều tra thì trong nhà không chỉ có play boy đặt theo tháng, còn có rất nhiều văn hóa phẩm không đồi trụy nhưng cũng đồi bại chút đỉnh trong phòng. Nói chung là một tên con trai bình thường giống như bao người khác. Không có gì đặc biệt, cũng không có gì khác thường. Vậy cái gọi là “không có thói quen xấu” là chỉ ai vậy?

“Mày đang nói ai đó?” Thu bỏ tay xuống, ngồi thẳng người dậy, con mắt lá dăm xinh đẹp nhìn thẳng người đối diện đầy thích thú.

“Thì tên tủ lạnh đó!” Ngân rất thành thật trả lời.

“Hả?” Thu há hốc miệng nhìn con bạn thân chăm chằm.

“Mày biết không hắn ta 1 ngày không vào thư viện đọc sách, thì là ngồi mang đồ điện tử tháo tung ra. Tan học thì ra cuối cùng, ăn trưa thì cũng ngồi 1 mình ở 1 góc. Trong cặp sách lúc nào cũng có mấy quyển sách dày như từ điển. Cái cặp ấy mà ném chó chó chết, ném người người điên. Mày xem sở thích của hắn có bình thường không?”

Thu nheo cặp mắt xinh đẹp lại, đôi hàng mi đen láy cong cong của cô tựa như lưỡi gươm mới tuốt khỏi vỏ sắc bén hướng về người đối diện.

“Chuyện… chuyện gì?” Bị cặp mắt xinh đẹp của con bạn thân nhòm ngó, Ngân chỉ có thể lắp bắp hỏi lại, người cô liền lùi lại phía sau.

Thu lại nheo mắt lại, con ngươi sáng ngời chăm chú nhìn vào người đối diện, cả người cô nhoài tới trước, càng lúc càng tiến gần người nào đó. Con mắt xinh đẹp lấp lánh, lấp lánh đầy hứng thú.

“Lẽ nào..” Thu nhướng mày, khóe môi xinh xắn cong lên.

“Hả? Hả? Cái gì? Cái gì?” Ngân khó khăn nuốt nước bọt, giọng nói trở nên thấp kém, run rẩy. Người đẹp rất nguy hiểm. Ngân triệt để hiểu điều này.

“Lẽ nào, mày thích hắn?” Thu thích thú cười, mặt đã dán sát vào mặt Ngân.

“Thích? Ai?” Ngân đần mặt, giọng nói lại trở lại cứng cáp như bình thường.

“Còn không phải mày đổi mục tiêu.” Thu nheo mắt cười.

“Ai mà thèm thích tên tủ lạnh ấy chứ!!” Ngân lớn tiếng quát, hai tay khoanh trước ngực, mặt hất lên trời bất bình hừ lạnh một tiếng. Dáng vẻ bị dồn vào chân tường vừa rồi liền biến mất sạch sẽ như chưa bao giờ tồn tại.

Thu kinh ngạc nhìn phản ứng thay đổi mãnh liệt của con bạn. Trong lòng không biết nên nói gì. Cô ngờ vực nghiêng đầu cho máu dồn lên não. Cuối cùng, đây là phản ứng tâm sinh lý bình thường của tuổi mới lớn, hay là nó thực sự ghét người ta nên mới rống như bò vậy?

Giờ nghỉ trưa của đám sinh viên. Đám sinh viên từ khắp nơi đổ dồn ra sân trường, không khí nóng nực của mùa hè làm cho một đám người chỉ dám lướt nhanh qua khoảng sân để chạy vào canteen cho mau để tránh cái nóng. Nhưng có một số người lại không sợ nắng hè, không sợ cả người nhớp nháp, không sợ mồ hôi mồ kê, không sợ cơ thể bốc mùi, mà còn lao đầu ra khoảng sân nắng chang chang.

“Này, anh không thấy nóng sao?” Ngân lấy tay lau mồ hôi dưới cằm, con mắt nheo lại nhìn lên bầu trời cao bên trên. Nắng! Thật sự rất nắng.

Hắn im lặng, thoải mái bóc bánh sandwich bắt đầu chậm chạp ăn. Hắn ngồi bên dưới một chiếc ghế đá, trên đầu được bao phủ bởi tán lá của một cây đại thụ, nhưng bóng cây có lớn đến đâu, cũng không thể át được cái không khí oi ả 40o của mùa hè.

Ngân trừng mắt nhìn cái kẻ đang ung dung bên cạnh. Hắn tựa như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết độc hại này chút nào, mà vẫn đang ung dung nhàn nhã lật sách. Cô thật sự muốn thở dài. Phóng tầm mắt nhìn ra khoảng sân rộng lớn bị bao phủ bởi ánh mặt trời chói lòa kia, cả sân trường không có lấy một bóng người. Dĩ nhiên rồi. Bất cứ kẻ bình thường nào vào cái thời tiết này cũng sẽ trốn vào canteen hoặc ở lại giảng đường có điều hòa mát lạnh, ai thiếu não lại ngồi ở đây để hầm thịt chính mình chứ? Cô lại nghiêng đầu nhìn người đang ăn bánh mì bên cạnh, trong con ngươi đen láy hiện lên một tia khinh thường.

“Không nóng sao?” Cô lại hỏi lại.

Hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích, chậm rãi nhai sandwich. Con mắt lạnh lẽo vẫn chăm chăm nhìn vào quyển sách đặt trên đùi.

Ngân hơi nghiêng người, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng tò mò. Cô từ từ tiến gần lại phía người bên cạnh.

Hắn vẫn im lặng không để ý tới cô.

Thịch.

Con ngươi lạnh lẽo khẽ động, người hắn hơi cứng ngắc. Hắn từ từ rời khỏi quyển sách trên đùi, con ngươi lạnh lùng nhìn vào gương mặt chỉ cách mình 3cm kia.

Ngân nhíu mày, nhìn phản ứng đầu gỗ của người đối diện. Bàn tay cô vẫn không rời khỏi trán của ai đó. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới là hơi mát giống như chạm vào mặt đá.

“Anh mát như vậy?” Cô cẩn thận hỏi.

“Nóng!” Cặp chân mày của hắn nhăn lại. Lần này không chỉ nhúc nhích mà thật sự nhăn lại, làm cho da giữa 2 chân mày cuộn lại nhăn nhúm chạm mạnh vào lòng bàn tay của cô.

Nhưng chỉ là chân mày nhăn lại thôi, chạm vào lòng bàn tay của cô lại giống như một nguồn lực xuyên qua lòng bàn tay cô, chạy dọc theo cánh tay, xuyên qua bả vai truyền tới lồng ngực. Cô kinh ngạc nhìn phản ứng của hắn. Hắn ta, thì ra cũng có thể có phản ứng.

“Không đúng! Anh đâu có chảy mồ hôi!” Cô rất nghiêm túc, tay vẫn đặt trên trán hắn.

Hải Anh không nói nữa, cặp chân mày vẫn nhăn thật chặt. Hắn hơi lùi người lại, muốn chạy thoát khỏi bàn tay cô.

“Tại sao người anh lại mát vậy?” Cô nheo mắt lại, càng tiến lại gần hắn hơn. Gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở tựa như hơi mát từ tủ lạnh phả vào gương mặt cô. Hắn thực sự rất mát. Mát đến độ làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Hải Anh nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, nhưng lúc này lại hiện ra một chút tia sáng không hài lòng. Hắn đột nhiên đứng phắt dậy, để mặc cho ai đó mất đà trên ghế, rất nhanh thu dọn đồ đạc, xoay người bỏ đi.

“Này! Anh còn chưa trả lời mà!” Ngân hậm hực ngồi trên ghế, gọi với theo người nào đó. Nhưng vẫn như mọi khi, dĩ nhiên hắn không dừng lại, cũng không hề trả lời.

Nắng mùa hè vẫn tỏa sáng, không khí vẫn oi nồng thật khó chịu, tiếng ve sầu vẫn râm ram bản hòa ca mùa hè, làn gió mùa hè khẽ chạy qua tàng cây, mang theo hơi nóng oi ả làm cho những chiếc lá khẽ chạm vào nhau tạo nên những tiếng xì xào tưởng như bất diệt. Dưới tàng cây, Ngân ngẩn ngơ nhìn chiếc tủ lạnh một mình giữa sân trường vắng lặng, hơi mát trong lòng bàn tay của cô đã dần tan biến hết. Nhiệt độ lúc này là 45o.

Chương 7: Có một thứ gì đó.

“Em gái, làm sao vậy?!” Thùy nghiêng đầu muốn trẹo cổ nhìn người ngồi trên ghế sofa. Nó ngồi như thế suốt 2 tiếng đồng hồ rồi.

Ngân im lặng, ngồi ngẩn ra đó, hoàn toàn không có chút phản ứng. Miếng tao cô đưa lên miệng từ cách đây 2 tiếng đã thâm xì nhưng vẫn chưa được cho vào miệng.

Thùy nhếch mép, khóe miệng giật giật. Em chồng của cô làm sao có thể như thế này? Mọi khi nó hớn hở, tràn trề sức sống, về tới nhà là nằm lăn ra vừa ăn vừa xem tivi, hoặc không thì cũng lôi mớ tiểu thuyết kiếm hiệp của nó ra nghiền ngẫm. Nhưng hôm nay, khi nó về nhà với bộ dạng vô cùng lếch thếch. Mồ hôi đầm đìa, người ngợm hôi rình. Buồn cười nhất là có xe máy nó không đi, lại dắt bộ. Sau khi nó rời khỏi phòng tắm ra ngồi trên ghế ăn táo, thì rơi vào trạng thái bất động như vậy đây. Cô thật hoài nghi, hay là em chồng của cô trúng gió rồi?

“Ngân!” Cô lớn tiếng gọi.

Vẫn không phản ứng!

“Ngân!” Gọi to hơn nữa.

Vẫn không có phản ứng!!

Thùy bèn giơ tay vỗ đét vào đùi cô em chồng một cái.

“Ai da!”

Thùy gật gù. Cuối cùng đã tỉnh.

“Chị dâu, làm gì hành hung em?” Ngân buồn rầu chu miệng, cặp chân mày cũng trũng xuống ra vẻ tội nghiệp.

“Đã chịu tỉnh!” Thùy lắc đầu thở dài, vươn tay đoạt luôn miếng táo cô đang cầm trên tay đưa lên miệng.

“Có lúc nào không tỉnh chứ?” Ngân vừa xoa đùi vừa hậm hực kháng nghị. Ai nói rằng em chồng khó tính, phải nói là chị dâu đáng sợ mới đúng.

“Cô ngồi thẫn thờ cả tiếng tôi gọi còn không nghe lại nói là tỉnh!” Thùy vừa nhai táo rau ráu, vừa khinh thường liếc nhìn Ngân một cái.

Ngân chỉ biết bĩu môi, không dám hé nửa lời. Dù sao cô cũng đang thần du. Cho tới lúc về nhà, cô vẫn như đang ở trong khoảng sân trường đầy nắng cùng tiếng ve ấy. Trước mắt cô cứ như vẫn nhìn thấy bóng lưng của hắn.

“Lại nữa! Lại nghĩ gì đó?” Thùy giơ tay gõ nhẹ vào trán cô em chồng.

“Chị dâu, trên đời này có người con trai rất kiệm lời hay không?” Cô xoay người đối diện với chị dâu, rất hứng thú hỏi.

“Kiệm lời! Dĩ nhiên có!” Thùy vừa nhai táo vừa trả lời.

“Thật sao?” Ngân kinh ngạc hỏi.

“Sao em lại nghĩ không có?!” Thùy nhướng mày hỏi.

“Mấy người em gặp người nào cũng không thể im lặng nổi 30 phút!” Ngân rất thật thà nói.

“Với những người em gặp...” Thùy đảo mắt nhìn một vòng ngôi nhà. “Quả thật rất lắm mồm!” Cô buồn bã thở dài.

“Thì đó!” Ngân nhẹ gật đầu.

“Nhưng em gái, em phải hiểu trên đời này mỗi người một tính. Có người nói nhiều cũng sẽ có người nói ít!” Thùy khuyên can.

“Biết là vậy. Nhưng kiệm lời đến mức độ 1 ngày không nói 1 câu thì sao?” Cô buồn bã nói.

Thùy nhướng cao chân mày, con mắt không thể tin nổi nhìn cô. “Em không phải gặp người câm chứ?!”

Ngân im lặng ngậm ngùi. “Em cũng từng nghi ngờ! Nhưng đáng tiếc không phải!”

“Nhưng mà, nếu là một chàng câm thì..” Thùy mân mê cằm, đôi mắt hơi nheo lại suy tư.

“Thì sao?” Ngân hứng thú nhìn bà chị dâu.

“Rất lãng mạn!” Chị dâu rất chắc chắn trả lời.

“Lãng mạn?!” Ngân thấy mình vừa khó nhọc nuốt nước bọt. Nghĩ lại cái tình cảnh lá cây xào xạc, ve kêu râm ram, một mình cô ngồi trên ghế đá có thể được coi là lãng mạn hay không nữa.

“Chứ sao? Một cô gái trẻ tuổi và một chàng câm. Chuyện tình mới lãng mạn làm sao!” Thùy bắt đầu rơi vào trạng thái tự kỷ.

“Ngừng! Ngừng! Ngừng!” Ngân lập tức giơ tay ra ngăn cản ánh mắt “ngấn lệ” lấp lánh kì ảo như lạc vào thế giới cổ tích. Mới nhìn thôi đã làm thiếu hiệp như cô nổi da gà. Xin lỗi, chúng ta là 2 trường phái văn học khác nhau.

Chị dâu chớp chớp đôi mắt lấp lánh, môi hơi dẩu lên vì bị cắt đứt cảm xúc.

“Chị vừa nói là chuyện tình?” Ngân nghe rõ giọng mình vừa khô khốc, lại vừa run rẩy.

“Thất thần tương tư, chị hiểu! Chị hiểu!” Thùy gật gù vẻ đồng tình, bàn tay vỗ vỗ vai cô.

“Ai.. ai thất thần tương tư chứ??” Cô vừa thở dốc, miệng vừa há hốc, khó nhọc lắm mới nặn ra được một câu.

Thùy khúc khích cười, ánh mắt gian giảo nhìn cô em chồng giống như muốn nói: Chị hiểu, chị hiểu.

Ngân cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, con mắt trợn trừng nhìn người đối diện. Hiểu cái con khỉ! Không thèm nói thêm lời nào cô liền đứng phắt dậy, chân bước huỳnh huỵch đi thẳng lên phòng.

Vừa lúc này, cửa chính liền mở, một người con trai tuấn tú, lịch lãm trong bộ vest xám bước vào nhà.

“Nó làm sao thế?” Thái nghiêng người hôn vào má vợ vừa hỏi.

“Tuổi trẻ đó mà!” Thùy khúc khích cười vừa nói lấp lửng.

Thái hơi nhíu mày không thể hiểu nổi nhìn nụ cười gian xảo của vợ. Anh cảm thấy có chút đáng sợ. Nhưng mặc kệ vợ anh đi. Vợ đã nói như không có gì, vậy chắc chắn là không có gì!

“Haizz!!” Nằm trên giường, Ngân xoay người, lại một lần nữa thở dài.

Tại sao trong đầu của cô cho tới bây giờ vẫn bị ám ảnh vì cái tủ lạnh đó. Chán nản gục đầu vào gối, Ngân lại một lần nữa thở dài. Nếu như cái tủ lạnh ấy không cô đơn như vậy, liệu có làm cô bận tâm đến thế không?

Ngân ngồi dậy khỏi giường, tiến đến gần cửa sổ. Khung cửa sổ của phòng cô hướng về phía nhà hắn, nên cô có thể nhìn rõ khoảng sân rộng nơi Lu vẫn thường chơi đùa. Tối nay căn nhà ấy vẫn chỉ có duy nhất một căn phòng sáng đèn như thường lệ. Rất nhiều đêm cô tự hỏi, chủ nhân của ánh đèn đó là người như thế nào? Một chú chó khuyết tật, một chủ nhân cũng khuyết tật? Dựa người vào khung cửa sổ, cô đột nhiên trở nên thẫn thờ. Tiếng ve kêu râm ram giống như hồi chuông thôi miên người ta rơi vào trạng thái u mê. Có lẽ, nếu tên tủ lạnh đó nói nhiều hơn một chút, cô sẽ không cảm thấy lạc lõng như vậy.

Trong lúc này, tại căn nhà đối diện, trong căn phòng sáng đèn duy nhất, một gã con trai đang ngồi trên chiếc ghế dựa ánh mắt chuyên chú nhìn vào quyển sách để trên đùi. Một chú husky ngoan ngoãn nằm gối lên đùi hắn lim dim nửa ngủ nửa thức. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu chú chó, chậm chạp lật từng trang sách tạo ra những tiếng động rất nhỏ. Thời gian dường như lắng đọng trong căn phòng nhỏ này. Đột nhiên, chú chó như dựng thẳng tai, nó nhỏm người dậy. Nó vui sướng vẫy vẫy đuôi chạy tới bậu cửa sổ, trong cổ họng ư ử vài tiếng giống như đang rất hào hứng.

“Gì thế Bin?” Hải Anh tò mò đặt quyển sách sang bên, đứng dậy đi tới gần cửa sổ. Hắn vén rèm cửa, nhìn theo ánh mắt hau háu của chú chó. Cách đó 3 căn nhà, có một ngôi nhà lớn, cửa sổ tầng 3 của căn nhà đó đang mở. Tuy ở khoảng cách khá xa, nhưng hắn có thể nhìn thấy 1 bóng người đang đứng bên cửa sổ nhìn sang nhà hắn.

Trong 1 giây chạm vào bóng người ấy, hắn dường như thấy lại thời tiết oi bức buổi trưa hôm nay. Hắn vươn tay vuốt ve chú chó cưng, giọng nói lạnh nhạt mọi ngày có thêm vài phần mềm mỏng.

“Mày thích cô ta sao?”

Dường như hiểu câu hỏi của hắn, Bin thích thú “gâu” một tiếng đầy chắc chắn.

Hải Anh hơi nhích lông mày, con mắt lạnh nhạt nhìn vào khung cửa sổ đó. Căn nhà ấy có rất nhiều cửa sổ, vừa cánh cửa sổ nào cũng đang sáng đèn. Căn nhà ấy lớn hơn so với những căn nhà bên cạnh, và không bao giờ thiếu ánh sáng. Nó giống như 1 quả cầu ánh sáng, làm cho những vật xung quanh trở nên lu mờ. Cặp chân mày của hắn lại càng nhăn lại. Cũng giống như ánh sáng buổi trưa hè sao? Rất chói mắt.

Ngân khoanh 2 tay trước ngực, từ trên tầng 3 nhìn 2 bóng đen trên ô cửa kia. Tuy cô không thể nhìn rõ mặt người đứng đó, nhưng ngoài tên tủ lạnh còn có thể là người nào khác? Nhìn 2 bóng đen một cao một thấp in trên khung cửa sổ nhỏ ấy, đột nhiên cảm giác lạc lõng mà hắn dùng để trù ẻo cô được lấp đầy. Cô nheo mắt lại, khóe môi cong lên đầy ý cười. Thật ra cũng không hẳn là cô đơn.

“Mày lại làm sao đó??” Thu nhíu chặt cặp lông mày lá liễu, khóe môi mọng đỏ cong lên khinh miệt.

Ngân vẫn gục mặt trên bàn, đôi mắt thâm quầng, gương mặt hơi sưng, ánh mắt mờ mịt, đầu tóc bù rù giống như cái tổ chim tàn tật. Tình trạng hiện tại của cô chỉ có thể nhận định bằng một từ: Tã!

“Không cần thể hiện cái nhan sắc tàn tạ của mày để dọa người khác đâu!” Thu nhăn mặt, con mắt lá dăm hơi nheo lại đầy xúc cảm.

Ngân lờ đờ xoay gương mặt lại, 2 mắt vẫn híp tịt vào nhau giống như con hến không chịu mở miệng, đôi môi hồng hào mọi ngày hôm nay có phần tái nhợt, lại khô khốc bong tróc da trông vô cùng thê thảm, đôi mắt gấu mèo tuy chưa đủ “gấu” nhưng cũng đủ “mèo” hen. Thu nhíu mày càng chặt, người hơi lùi về phía sau để tránh xa con mèo bệnh trước mặt.

“Muốn chết thì đổi chỗ rồi hãy chết! Đừng ám quẻ bàn cuối cho tao ngồi!” Rất lạnh nhạt, rất tàn nhẫn.

Con mèo hen hơi nhíu mày 1 chút, con mắt húp híp của nó nheo lại trông lại càng nguy hiểm. Lờ đờ và mờ mịt. Cái sinh vật nguy hiểm ấy khịt khịt mũi, bọng mắt sưng mọng lên giống như cái bị nhét đầy bông, con mèo hen nguy hiểm nói bằng cái giọng cũng hoàn cảnh không kém miền Trung lũ lụt là mấy.

“Hử?” Thu che miệng cẩn thận lùi người lại. Cẩn thận dùng 2 ngón tay nhón nhón 1 cọng tóc của con mèo hen, cẩn thận soi xét.

“Có cần quyên góp cứu trợ không?” Thu rất tốt bụng phủi phủi tay, giống như sợ bị nhiễm bệnh.

Rầm!

Giật mình! Tuyệt đối giật mình! Thu ngồi dựng thẳng lưng, đôi mắt lá dăm mở lớn nhìn con mèo hen vừa “đứng dậy khởi nghĩa” kia. Trái tim xinh xắn nhỏ nhoi của cô, đáng thương đáng thương!

“500k được rồi!” Ngân ngẩng gương mặt lờ đờ, con mắt sưng húp vẫn không mở nổi, chỉ có đôi môi khô khốc là mấp máy, bàn tay giơ lên rất khí thế nói.

Ầm!!

Thu triệt để bị hạ gục. Cô lồm cồm bò dậy khỏi mặt bàn, vừa thở hồng hộc vừa run lên bần bật. Còn con mèo hen đang giơ tay ra, lại dùng con mắt sưng húp còn một nửa của nó để nhìn cô bằng 1 nửa mắt.

“Làm tiền! Đây rõ ràng là làm tiền!” Mĩ nhân khoa văn sau cơn biến động, thì run rẩy như công ty bên bờ vực phá sản, dĩ nhiên cơn sóng khủng hoảng tiền tệ năm rồi cũng không đáng sợ như kẻ nguy hiểm trước mặt cô.

“Không đủ năng lực còn muốn làm từ thiện!” Con mèo hen khinh bỉ nhướng cao đôi môi khô héo quắt queo, nước phun tứ phía.

“Từ thiện cũng phải đúng người!” Thu hậm hực ngồi lại trên mặt bàn, khoanh 2 tay trước ngực nghiêm nghị nhìn cái người đối diện.

“Tao chưa đủ thê thảm sao?” Ngân dí sát gương mặt sưng húp của mình lại gần Thu. Trưng bày con mắt sưng húp đang nhắm gần tịt, cặp con ngươi đen đảo qua đảo lại trong vành mắt mở hờ trông chẳng khác gì cái đèn cù sắp tắt.

“Đừng mang bộ mặt nguy hiểm ấy đi dọa tao! Thiếu nữ xinh đẹp luôn có trái tim mềm yếu!” Thu hơi ngẩng mặt, bàn tay khẽ chạm vào má, như nâng niu khuôn mặt của mình.

Ngân thờ ơ! Triệt để thờ ơ! Nếu tượng người đẹp muốn trưng bày cái tư thế chim cuốc gãy chân sái cánh ấy thì cứ việc. Cô bao giờ cũng thấy có thiện cảm với tượng người suy tư hơn. Chứ trông cái kiểu trưng hàng công nghiệp, bao nhiêu cơ sở hạ tầng đều được đưa ra để mời chào thế này, cô thật sự không cảm xúc.

“Này, người người xếp hàng đợi thưởng thức dung nhan của tao. Đã cho mày được thưởng thức miễn phí, còn ra vẻ thờ ơ. Đúng là đồ quê mùa thiếu thẩm mỹ.” Thu buồn bực thu tay về chống cằm, chân đặt phịch lên mặt bàn chỉ cách gương mặt mèo hen kia có 5 phân.

Con mèo hen gục mặt trên bàn vẫn rất thờ ơ, chân mày trái hơi nhếch bên trái một chút, con ngươi đen di chuyển từ từ sang trái nhìn cái cổ chân trắng trắng ở bên cạnh.

“Tư thế đẹp nhỉ?!” Con mèo thờ ơ liếc nửa mắt.

“Ý kiến hả?” Thu trừng mắt cảnh cáo.

“Có!” Ngân thều thào trả lời.

“Ý kiến giề?!” Thu gằn giọng vẻ hăm dọa.

“Nếu mày mặc màu dịu hơn một chút sẽ mát mắt hơn!” Ngân thờ ơ, con mắt đen bây giờ như 1 cục chấm đen thờ ơ nhìn vào cạp quần căng lên để lộ chiếc quần nhỏ bên trong của người đẹp.

Cạch!

Thu vừa bị mẻ 2 chiếc răng hàm. Khốn nạn. Cô rất muốn tìm người trút giận. Tại sao cái tên tạo ra con mèo hen này không dìm nó xuống nước cho nó khỏi ngác ngoải để làm cô hộc máu như lúc này thì tốt. Tức chết cô mà!

Ngân ngác ngoải như con mèo hen ấy suốt 1 buổi sáng, cho tới giờ nghỉ trưa thì con mắt cô mới có thể mở ra được 2/3 so với bình thường, đầu óc mung lung cũng có thêm vài phần thanh tỉnh. Ngóc cổ dậy, Ngân đảo mắt một vòng giảng đường thì đã thấy người người lục đục kéo về, nhà nhà lục đục đàn đúm.

“Hết giờ rồi sao?” Vừa quẹt nước bọt dính ở mép cô vừa hỏi.

“Chưa, mới xong giờ học buổi sáng thôi!” Thu mỉa mai nói.

“Tốt! Vẫn còn giờ buổi chiều!” Nói rồi đầu con mèo hen lại gục xuống một lần nữa.

“Này! Không phải chứ?” Thu không tin được lớn tiếng nói.

“Tao rất mệt!” Ngân thều thào.

“Cũng không thể nằm ở đây cả ngày! Chiều chúng ta học giảng đường khác!” Thu ngồi xuống bàn nhìn kẻ nào đó nằm dài trên ghế.

“Không quan tâm!” Tiếp tục ngủ!

“Nghe nói tên chó săn kia cũng ghi tên lớp này!” Thu vừa xem xét móng tay của mình, vừa thong thả nói.

“Không phải chó săn mà, nó là chó lai sói!” Mèo hen phản đối.

“Hả?” Thu đơ mặt. Là do máu cô chạy lên não quá chậm, hay do thính giác của cô có vấn đề. Tại sao lời nó nói “liên quan” đến chuyện cô nói thế chứ?

Nhìn gương mặt đần như trâu nhai cỏ của con bạn, người nào đó mới chợt giác ngộ 1 “chân lý”. “Mày đang nói về chó nhà ai vậy?!”

“Còn không phải chó của chợ rau quả trường ta sao?” Thu dí sát mặt lại gần con bạn thân. Mắt đối mắt, mũi chạm mũi, miệng kề miệng.

“À! Mày nói tới đám phóng viên chuyên đi vồ trộm cắn mông người khác!” Giác ngộ! Tuyệt đối là đại giác ngộ!

“Chứ mày nghĩ tao nói tới ai?!” Thu nheo mắt lại, con ngươi xinh đẹp trong như gương in rõ ràng con mắt lù đừ đối diện.

“Không ai cả!” Ngân liếc mắt sang bên trái, không muốn nhìn cái gương mặt đối diện.

“Khoan đã!” Cặp lông mày lá liễu của Thu nhướng cao. “Chó lai sói? Nghe rất quen!” Cô cẩn thận suy nghĩ lại.

Ngân liền cảnh giác hơi lùi người lại. Mỗi khi cái người đẹp này suy nghĩ, là một lần rất nguy hiểm. “Đi thôi!” Chạy là thượng sách.

“Khoan đã!” Thu lập tức nhoài người ra, đè vai cô xuống. Khóe môi hồng tươi cong lên rất vô lại. “Chó lai sói, là giống husky phải không nhỉ?!”

Ngân khó khăn nuốt nước bọt, sống lưng dựng thẳng như cột cờ, tư thế ngồi ngoan ngoãn như học sinh mới nhập học. Áp lực vì bàn tay trên vai trái cùng với đôi hàng mi cong cong, cái miệng nhỏ xinh xắn lại càng làm con bạn cô trông giống họ Sở. Mặc dù bị lưu manh trêu ghẹo, nhưng cô vẫn quyết không khuất phục, rất có tinh thần hỏi lại. “Thì.. thì sao?!”

“Chó nhà ai vậy? Không phải nhà tủ lạnh chứ?” Thu thích thú ghé sát vào tai cô, gian xảo thì thầm, giọng nói ngọt ngào giống như mật ong rót vào trong màng nhĩ.

“Tủ lạnh? Nhà nào chẳng có tủ lạnh! Không hiểu mày đang nói gì!” Ngân hất ma trảo đang bám trên vai mình xuống, lập tức đứng thẳng người dậy rời đi.

“Ê, mày đi đâu?” Thu vội vàng đứng dậy đuổi theo.

“Đến hệ công nghệ!” Vứt lại một câu trả lời cụt lủn, Ngân không buồn ngoái đầu lại mà bước thẳng đến hệ công nghệ. Giờ này chắc chắn đám người đó đã tan học rồi. Mà tên đó, hôm nay không phải lại ăn sandwich chứ?

Thu không đuổi theo con bạn nữa, cô gái dừng bước lại, chăm chú nhìn theo bóng dáng của con bạn thân. Nó không biết có nên nói với Ngân hay không? Nhưng thời gian gần đây, cái tên chó săn khoa báo chí còn phải xếp hàng sau 1 cái tủ lạnh. Đây gọi là có mới nới cũ ư? Khóe môi xinh đẹp mọng đỏ của Thu khẽ nhích lên 1 nụ cười nửa miệng, con mắt lá dăm đột nhiên sáng lấp lánh giống như một ngôi sao trên bầu trời. Bạn tao, mày không phải yêu người mới rồi chứ?

Tuy trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại chẳng có ai trả lời hết. Kẻ duy nhất có thể trả lời đã nhanh chân chuồn tới hệ công nghệ mất rồi.

Mùa hè, quả thật rất nóng! Nắng rất lớn, tựa như cả trái đất bị lột sạch sẽ, không mặc đồ và bị ánh sáng chiếu trực tiếp vào làn da. Ngân vừa lè lưỡi thở hồng hộc, vừa lấy tay quạt lia lịa, ấy thế nhưng vẫn không ngăn cản được hệ tuần hoàn bài tiết mồ hôi. Nó buồn bực nhíu chặt mày, lại lấy tay quẹt mồ hôi trên trán. Vì chiếc áo phông đã bị ướt nhoẹt mồ hôi, cô chỉ có thể hậm hực nhòm sang người bên cạnh. Hắn vẫn như mọi ngày, thảnh thơi ngồi đó, thảnh thơi gặm sandwich, thảnh thơi đọc sách. Cái tên đó ung dung giống như thể, cái không khí vừa oi vừa nóng hổi này không tồn tại. Hay phải nói, hắn ung dung tỏa mát như cái điều hòa, còn cô là cái cục nóng chỉ biết tỏa nhiệt và chảy nước.

Ngân uất hận nhìn hắn ăn sandwich, trong con ngươi đen lấp lánh vài tia lửa cháy lộp bộp. Hắn chậm chạp cắn vào miếng sandwich, rồi bắt đầu nhai.. nhai.. nhai.. Tức giận! Tức giận! Tức giận! Cô không thể nào chịu đựng được nữa, liền vươn tay ra, giật luôn miếng bánh hắn đang cầm trên tay, không cần suy nghĩ cầm lấy cắn lấy cắn để.

Nhưng mà…

Ngân trợn ngược mắt, con mắt đen trắng rõ ràng giờ đỏ au như bị đau mắt hột, hàm răng đang nhai miếng bánh liền cứng đơ lại. Gương mặt tươi tỉnh đầy sức sống mọi khi giờ nhăn nhó, vặn vẹo y như bị lão hóa. Đôi mắt trợn ngược, tơ máu dần hiện ra, tròng mắt ùng ục nước.

Hắn nhìn cô, gương mặt vẫn lạnh, chân mày vẫn thẳng, con mắt vẫn không có cảm xúc như thường ngày. Im lặng. Khoảng sân trường đột nhiên trở nên im lặng tuyệt đối.

“N.. n..ước!” Một âm tiết khó khăn bật ra ngoài, run rẩy lại rời rạc, mang theo cả khô nóng cùng thống khổ. Ngân khóc không ra nước mắt, con mắt đáng thương đã ướt sũng nước một tay giữ chặt cổ họng, một tay vươn ra cố nắm lấy người hắn.

Vụt!

Ngân kinh ngạc nhìn người nào đó vừa đứng lên. Đứng lên? Phải! Rõ ràng hắn vừa đứng lên. Đứng bật dậy giống như lò xo, lạnh lẽo sừng sững như ngọn núi nhỏ, hắn ta không thấy cô đang khổ sở sao?

“N..nước!” Cô cố gắng nói cho rõ chữ, giọng nói đã khan như người bị ho lao thối phổi. Hiện tại không phải ho lao, cũng không phải thối phổi, mà cổ họng và vị giác của cô đang bị tra tấn nhiệt tình.

Hắn hơi nghiêng đầu lại liếc nhìn cô, gương mặt giống như đeo một chiếc mặt nạ cứng ngắc không biểu cảm.

Ngân vươn tay bắt chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi vừa chạm phải làn da mát lạnh của hắn đã khiến cô rùng mình.

“Nước!” Giọng cô lúc này đã khàn đặc đến thều thào. Cay chết người rồi. Hắn cho bao nhiêu ớt vậy? Cái tủ lạnh này không sợ nóng quá bị tống ra bãi phế thải sao?

Hải Anh lặng lẽ nhìn cô, môi lạnh lẽo ngậm lại không phát ra dù chỉ một tiếng động. Nhìn đủ rồi, hắn đột nhiên dứt tay cô ra, chậm chạp rời đi.

“A!” Bị hắn giựt tay làm cô hơi ngạc nhiên, miệng liền há hốc. Nhưng Ngân rất nhanh cảm thấy hối hận. Cuối cùng trong ngũ vị thì cay vẫn là lợi hại nhất. Làm cho người ta cảm thấy bỏng rát đến cháy da cháy thịt, làm cho người ta muốn chết không được, muốn sống không xong. Thật sự là tra tấn.

Quằn quại ôm chiếc miệng đang hừng hực lửa, cảm giác đầu lưỡi rát đến nỗi phồng rộp, cảm giác vừa hăng lại cay nồng trong miệng làm nước mắt của cô rớt xuống thảm hại. Cổ họng cô như một cái lò lửa, nóng, rát, đau, nhức, sưng, phồng. Tất cả tụ tập lại một chỗ trong khoang miệng làm cho cô chỉ biết khóc. Nhìn khoảng sân trước mặt qua làn nước mắt, cô vừa cố suýt xoa, miệng đã ngập nước miếng mà tác dụng chỉ như lửa đổ thêm dầu. Nước miếng đúng là chỉ có tác dụng khi phun vào mặt người khác. Đây là kết luận của Ngân.

Trong khi cô lê lết thống khổ nghĩ tới việc rời khỏi chiếc ghế này đi vào canteen mua nước lạnh, thì đột nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm.

Ngất xỉu?

Lạy trời, đây là phim thần tượng chắc? Hay là tiểu thuyết tình yêu lâm ly bi đáp? Hay phim Việt Nam với khả năng thần kỳ biến những cảnh tình cảm thành kinh dị? Dĩ nhiên không phải. Một con trâu mộng sức khỏe tốt như Nguyễn Thu Ngân, làm sao có thể chỉ vì cay quá mà ngất xỉu? Có nói cũng không ai tin nổi. Mà trên trần đời làm gì có ai vì ăn cay mà ngất xỉu chứ? Dĩ nhiên trừ những người có tiền sử loét dạ dày. Nhưng dĩ nhiên, cô không có. Vậy cái gì làm cô thấy tối sầm như vậy? Hiện tượng siêu nhiên? Thế giới tận thế?

Giữa không khí trầm mặc ấy, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện 1 chai nước khoáng ướp lạnh. Ngân trợn tròn mắt, nhìn chai nước mất 3 giây mới có thể chắc chắn mình không nhìn lầm.

“Cầm!” Một âm tiết, một giọng nói, một cái nhíu mày.

Ngân sững sờ ngẩng đầu lên, tên tủ lạnh đứng ở sau lưng cô từ lúc nào? Thì ra hắn bỏ đi để mang nước tới sao?

Hắn lắc nhẹ chai nước làm cho những tia nước nhỏ trên thành chai rơi xuống, những giọt nước mát lạnh rơi vào bàn tay bị phơi dưới ánh mặt trời của cô xoa dịu cơn nóng trong người. Ngân vươn tay cầm lấy chai nước, Hải Anh không nói lời nào nữa liền xoay người rời đi.

Lại là một khoảng sân đầy nắng, lại là tiếng ve râm ran của mùa hè, lại vẫn là giờ ăn trưa yên lặng dưới sân trường, lại vẫn là một bóng lưng đổ dài trên mặt đất, nhưng hôm nay đối với Ngân mọi thứ dường như có gì đó thay đổi. Là do chai nước mát lạnh trong tay làm cho cô thấy nắng không còn gay gắt? Hay là do bóng lưng của tủ lạnh làm cho trưa hè không còn oi nồng? Là do cái gì khiến cho trái tim cô kỳ lạ như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro