Chia tay lớp và lời tỏ tình với cành hoa
Sau gần một tuần nghỉ ốm, Nhi háo hức đến lớp học thêm. Khoá học sắp kết thúc, lớp vơi dần, trầm lắng hẳn. Buổi học ì ách trôi nhạt nheo vì trong người Nhi chưa khỏe hẳn hay vì thiếu đi sự sôi nổi, thiếu đi cái mồn nhiều chuyện của hắn.
Nhi cũng không biết nữa.
- Thư! Ghi bài đi!
Tiếng Khánh Ly ( bạn học chung lớp học thêm Anh văn của Nhi) làm Nhi giật mình. Nó gật đầu khỏa lấp.
Khánh Ly sốt sắng:
- Sao mày cứ lơ ngơ như người mất hồn thế hả? Hay là có chuyện gì à? Có cần tao giúp không?
Nó lắc đầu rồi cúi xuống hí húi ghi chép, tránh ánh mắt dò xét của Khánh Ly.
Buổi học cuối cùng ở lớp học thêm Anh văn. Học viên trong lớp góp tiền tổ chứa một bữa tiệc... chia tay nhớ nhỏ. Cũng chẳng cầu kì: đồ ăn, nước giải khát,... Không khí trong lớp vui nhộn bởi tiếng cười nói. Nhi góp chuyện bằng những nụ cười gượng gạo. Lòng nó trống tênh. Lần đầu tiên, nó cảm nhận được cái vô vị của một sự tồn tại chỉ đơn thuần với ý nghĩa hiện diện. Cô giáo Anh văn tạm biệt lớp bằng một ca khúc đầy lưu luyến: "I don't want to say goodbye". Nhi lặng người, lẩm nhẩm hát theo. Bài hát hay hay vì bài hát hợp với tâm trạng. Có lẽ vì thế mà nó cứ ngẩn ngơ theo giọng cô giáo trẻ.
---------------------
Một bóng người xuất hiện trước cửa. Hắn với bí hoa che kín khuôn mặt. Thư cảm giác hai má mình đang nóng rực lên.
( các bạn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra😊😊😊)
Hắn ta gập đầu chào mọi người rồi đến ngồi bên cạnh Nhi. Nhi vẫn cứ giả vờ như không biết đến sự hiển diện của gắn( nhưng trong lòng au đấy có một luồng khí ấm áp đang len lỏi trong con tim nhỏ bé đập thình thịch của Nhi)
Bài hát kết thúc, hắn ôm bó hoa đứng lên:
- Cho em xin lỗi!
Cô giáo giọng đầy xúc động:
- Thực ra, cô đã sai!
Cô giáo pha trò, tiếng cười tràn theo nhưng câu chuyện hài hước. Chẳng có ai để ý một cành ngọc lan xinh xinh rung rinh trên bàn tay nhỏ của Nhi, và cả lời tỏ tình dễ thương của người chiến thắng:
- Nhìn vào mắt cậu, tôi biết cậu đã thua!
Không còn vẻ đanh đá thường ngày, khuôn mặt Nhi thoáng một chút bối rối. Đầu nó cúi thấp.... ngượng ngùng.
Câu chuyện có vẻ không lãng mạng như mọi người từng nghĩ. Nhưng đó là một câu chuyện có thật được kể ra bằng cả tấm lòng. Cái tuổi 16-17 là cây tuổi đẹp nhất với những lời tỏ tình nhọt ngào, dễ thương vụng về của tuổi học trò nhưng cũng không kém phần lãng mạn.
Đây là tác phẩm đầu tay của mình, tuy có nhiều sai sót mong mọi người bỏ qua nha
⭐️⭐️⭐️⭐️⭐️⭐️⭐️⭐️⭐️ hết
❤️❤️❤️😘😘💋💋💋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro